Đáng thương thay cho Liễu Hiếu nằm trên sàn tửu lâu ước chừng nửa canh giờ. Bất quá trong nửa canh giờ này Liễu Hiếu cũng không nhàn rỗi, nghĩ ra cỡ hơn một trăm loại cực hình. Liễu Hiếu ở trong tưởng tượng đem Tiếu Tiếu Tề đi lột da, rút gân, còn cho vào chảo dầu rán lên, lúc này mới cảm giác trong lòng thoải mái hơn một xíu. Liễu Hiếu chịu khổ nửa canh giờ, đợi đến khi tay chân có thể cử động, lập tức đi thẳng về phía phòng bếp. Liễu Hiếu hùng hùng hổ hổ, một cước đá văng cánh cửa gỗ của phòng bếp. Đang định nhấc chân bước vào, bỗng nghe thấy một tiếng quát lớn truyền ra từ phòng bếp: “Tên vương bát đản nào chán sống, cư nhiên dám đá cửa phòng bếp của lão tử.” Theo ngay sau đó là một cây chày cán bột bay thẳng về phía Liễu Hiếu. (*vương bát đản: 1 câu chửi của TQ) Liễu Hiếu vội vàng nghiêng người tránh đi, thế này mới tránh thoát. Liễu Hiếu thở phào, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người vạm vỡ mặt đầy râu đứng đối diện trợn mắt nhìn hắn. Liễu Hiếu không cam lòng yếu thế, cũng trừng lại hắn. Sau khi đại hán kia thấy rõ dung mạo Liễu Hiếu, thở dài, phất phất tay: “Một nữ hài tử sao lại có thể thô lỗ như vậy chứ. Quên đi, nể mặt ngươi là nữ hài tử, ta không chấp nhặt với ngươi, lại đây ăn cơm chung đi, lần sau nhớ đừng có đá cửa nữa…” Liễu Hiếu nghe vậy, lập tức nổi giận, vọt đến trước mặt đại hán, dậm chân, hung tợn nói: “Ta mới không phải nữ hài tử gì đó, ta là nam, nam…” Đại hán kia sững sờ, mấy người đang ngồi quanh bàn ăn cơm trừ Tiếu Tiếu Tề ra, cũng đều sững sờ. Liễu Hiếu thấy vậy, lại buồn bực, “Ta… Ta từ đầu đến chân, có chỗ nào giống nữ hài tử chứ?” Trong phòng lại là một phút yên tĩnh. “Ngươi từ đầu đến chân, ngoài bộ nam trang ngươi mặc trên người ra, chỗ nào cũng giống nữ hài tử.” Đại hán kia mở miệng, làm Liễu Hiếu tức giận đến mấy lần suýt thì hộc máu. “Ta là nam, nam, nam, nam…” Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của mọi người, Liễu Hiếu cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời thét dài, hắn thật đúng là oan khuất không thể giãi bày nha. Tiếu Tiếu Tề đột nhiên buông đũa, chùi chùi miệng, sau đó phi vèo đến bên cạnh Liễu Hiếu, đưa tay tóm lấy vạt áo Liễu Hiếu, dùng sức kéo ra. “Tên khốn, ngươi đang làm cái gì?” Liễu Hiếu nổi giận lôi đình. “Ngươi không phải là không muốn người khác coi ngươi là nữ nhân sao? Ta đây là đang giúp ngươi.” Tiếu Tiếu Tề vô cùng ủy khuất bẹp miệng. Liễu Hiếu ngẩn người, đột nhiên phát hiện mọi người mặt đỏ hồng nhìn về phía vách tường không dám nhìn hắn, lập tức tức đến bể phổi: “Làm gì mà không dám nhìn ta, ta là nam! Đều là nam nhân, ta lộ ngực các ngươi có cái gì mà không dám nhìn chứ, có cái gì mà đỏ mặt…” Khẽ cắn môi, dậm chân một cái, quên đi, hôm nay liền bất cứ giá nào. Một phát cởi áo ra, “Nhìn cho rõ, ta không phải là nữ hài tử.” Tiếng hút khí, tiếng đũa rơi xuống bàn, tiếng chén bát bị rơi lật úp, có tiếng người ngã xuống đất, giống như còn có tiếng cằm bị trật khớp. Sau đó là tiếng lòng chung của mọi người: “Bộ dạng xinh đẹp như vậy cư nhiên lại là nam, thực sự là phung phí của trời nha!” Liễu Hiếu lõa nửa người trên, lẫm liệt đứng tại chỗ, “Các ngươi nhớ kĩ cho ta, nếu còn có ai dám nói ta là nữ hài tử, coi chừng ta hạ độc chết hắn.” … Liễu Hiếu mặc lại áo vào, ngồi xuống bên bàn lớn. Đại hán kia lập tức xới một chén cơm trắng đặt trước mặt Liễu Hiếu, lại lấy một đôi đũa cho hắn, tiện thể tự giới thiệu một chút: “Ta họ Hàn, là đầu bếp ở đây.” Thật không ngờ những món ăn cực kì tinh xảo ngon miệng trong tửu lâu cư nhiên lại được làm từ tay một đại hán tục tằng như vậy, Liễu Hiếu tùy tiện cảm thán một chút, ngay sau đó bị thức ăn trên bàn hấp dẫn lực chú ý, nhanh chóng gia nhập đội ngũ giành thức ăn. Một đám người ăn uống no đủ, Hàn đại trù cầm một ấm trà lớn đi tới. (*đại trù = đầu bếp) Liễu Hiếu lập tức đứng lên, tiếp nhận ấm trà từ tay hắn, rót trà cho mọi người. Từng tách từng tách rót xong, tách cuối cùng là dành cho Tiếu Tiếu Tề. Tiếu Tiếu Tề cười tủm tỉm nhận lấy tách trà, ngay sau đó sắc mặt đại biến. Liễu Hiếu thấy hắn đổi sắc mặt, trong lòng lập tức mừng rỡ, dự là Tiếu Tiếu Tề đã trúng phải “Vạn Nghĩ Toản Tâm” hắn hạ trong tách trà. Đang vui nở hoa chờ Tiếu Tiếu Tề mở miệng cầu xin tha thứ đòi giải dược, lại không ngờ Tiếu Tiếu Tề đặt tách lên bàn, vẻ mặt bi thương nói với Hàn đại trù: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, trà Long Tĩnh thượng này này chỉ dùng để bán kiếm tiền, có giá hai mươi lượng bạc một ấm, ngươi tùy tùy tiện tiện liền ngâm ra một ấm như vậy, ta sẽ đau lòng…” Tiếu Tiếu Tề còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Hàn đại trù trợn trừng mắt, bàn tay to vỗ một chưởng lên bàn. “Rầm” một tiếng, mấy cái ly tách trên bàn đều nhảy bật lên, mọi người ngồi bên bàn bao gồm cả Liễu Hiếu cùng Tiếu Tiếu Tề, đều vô cùng nhanh nhẹn tiếp được tách trà ở giữa không trung, để tránh lãng phí trà ngon. “Người như ngươi, chỉ biết có tiền, thực sự là tục không chịu được được.” Hàn đại trù chỉ vào mũi Tiếu Tiếu Tề mắng to: “Các món ăn ta làm hôm nay đều lấy hoa bách hợp tươi làm nguyên liệu chính. Bách hợp là do chính ta trồng, nước dùng khi nấu ăn cũng không phải nước bình thường, là nước của sơn tuyền (suối trên núi) mang vị ngọt mà mà sáng nay ta đặc biệt đi lên núi chở về, có thế mới làm ra được thức ăn ngon như vậy, làm cho người ăn cảm nhận được mùi thơm trong khoang miệng. Đến sau cùng, chẳng lẽ ngươi muốn ta dùng loại lá trà hạ đẳng kia, ngâm ra loại nước trà hạ đẳng phá hỏng mùi thơm mà thức ăn để lại trong miệng sao? Ngươi muốn làm tâm huyết của ta trở nên uổng phí như vậy sao?” Hàn đại trù vẻ mặt kích động, nhìn Tiếu Tiếu Tề cứ như kẻ thù giết cha. “Gì mà lá trà hạ đẳng chứ, lá trà loại kém nhất trong tửu lâu cũng là do ta dùng năm lượng bạc một lượng mua về có được không…” Tiếu Tiếu Tế nhỏ giọng nói thầm. (*lượng là 1 đơn vị cân của TQ, ta ko rành lắm) “Cái gì? Ngươi đây là bất mãn với ta sao?” Sau khi nghe được tiếng Tiếu Tiếu Tề nói thầm, Hàn đại trù lập tức nổi giận lôi đình, “Tiếu Tiếu Tề, nếu ngươi đã bất mãn với lão tử thì trả lại khế ước bán mình cho ta, lão tử vỗ mông chạy lấy người.” “Vâng, vâng, vâng, là ta sai…” Tiếu Tiếu Tề lập tức cúi người nhận lỗi, “Là ta tục không chịu được, ta biết sai rồi, tha thứ cho ta, van cầu ngươi tha thứ cho ta đi.” Hàn đại trù lúc này mới bình tĩnh ngồi xuống, nâng tách lên uống trà. Vẻ mặt thất vọng vì không gây sự thành công. Uống một ngụm, lại buông tách xuống, nói với Liễu Hiếu đang ngồi một bên liều mạng nghiên cứu tách trà mà Tiếu Tiếu Tề cầm trong tay: “Tiểu tử, hạ độc cho người này phải ác độc chút mới được. Độc ‘Vạn Nghĩ Toàn Tâm’ này của ngươi tuy rằng không màu không vị, chạm vào là trúng độc, nhưng đối với tên này lại hoàn toàn không có tác dụng. Không bằng lần sau ngươi thử ‘Thực Tâm’ vân vân, loại độc vừa chạm vào là chết ấy.” Một ngụm trà phụt ra từ miệng Liễu Hiếu. Thật không ngờ Trân Vị Trai này cư nhiên lại ngọa hổ tàng long, một đầu bếp cư nhiên có thể nhận ra hắn hạ độc trong tách của Tiếu Tiếu Tề. Liễu Hiếu không khỏi cảnh giác nhìn Hàn đại trù. Hàn đại trù dùng bàn tay to lớn vỗ vỗ vai Liễu Hiếu, “Ngươi đừng lo lắng, nếu ngươi thực sự có thể hạ độc chết tên này, chúng ta chẳng những sẽ không làm khó dễ ngươi mà còn có thể dựng bia tung hô ngươi.” “Chúng ta…?” Liễu Hiếu nghi hoặc nhìn mấy người đang ngồi bên bàn uống trà. “Đúng vậy.” Người nói là một tiểu nhị trong Trân Vị Trai, “Hạ độc chết hắn đi, hạ độc chết hắn đi, cầu ngươi.” Trong mắt nước mắt lấp lánh, ánh mắt nhìn Liễu Hiếu giống như đang nhìn Quan Âm Bồ Tát đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn giáng thế. “Tốt nhất là đừng có dùng mấy loại độc ngay lập liền chết ngắc này, phải dùng loại độc làm người ta thống khổ hơn mười ngày mười đêm mới có thể vô cùng bi thảm chết đi ấy.” Có người vượt qua cái bàn, nắm chặt tay Liễu Hiếu, vẻ mặt cầu xin nhìn hắn. “Đúng, nếu có thể, tốt nhất là chừa lại cho hắn một hơi.” Có người mở miệng nói: “Để ta có cơ hội đạp một cước lên ngực hắn, mũi chân dùng sức day day, làm hắn phun ra một ngụm máu tươi, nằm dưới chân ta không cam lòng nhắm mắt lại, ha, ha, ha…” Người này nói nói một hồi, cả thể xác lẫn tinh thần đều chìm trong ảo tưởng, vô cùng say mê dùng mũi chân phải dùng sức đạp lên chân trái của mình, vẻ mặt lòng say hồn mê. Mồ hôi lạnh trên trán Liễu Hiếu chảy đầm đìa, liếc mắt nhìn Tiếu Tiếu Tề đang ngồi một bên dùng khăn tay lau mồ hôi. “Ta nói ngươi này, ngươi làm người cũng quá thất bại đi, như thế nào lại khiến người ta oán hận đến vậy nha.” Nghĩ lại, lại mở miệng hỏi: “Tửu lâu này là của ngươi?” Tiếu Tiếu Tề gật đầu. Liễu Hiếu lại hỏi: “Vậy cửa hàng tơ lụa lớn nhất nơi đây ‘Cẩm Sắc’ cũng là của ngươi?” Tiếu Tiếu Tề lại gật gật đầu. “Vậy còn tiệm đồ cổ tên ‘Tụ Bảo’ kia?” “Của ta.” “Tiệm trang sức tên ‘Tuyệt Sắc’?” “Của ta.” “Vận Lai khách sạn?” “Của ta.” “Vạn Vô Thất tiêu cục?” “Của ta.” … … “Hiệu cầm đồ Thuận Long?” “Của ta…” Lời vừa ra khỏi miệng, Tiếu Tiếu Tề ngay lập tức biết không ổn. “Tên gian thương xấu xa nhà ngươi, trả lại y phục cho ta.” Liễu Hiếu đưa tay vào lòng lấy ra biên lai cầm đồ trước đó Tiếu Tiếu Tề giao cho hắn, dùng sức vỗ lên bàn. “Nếu không ta sẽ đi hủy cái hiệu cầm đồ gian thương này của ngươi ngay lập tức.” Tiếu Tiếu Tề lập tức ho khan một tiếng, buông tách trà đứng dậy, “Trời sắp tối rồi, chúng ta nhanh đi bến tàu chuyển hàng đi.” Kéo Liễu Hiếu liền bước đi, một bên đi, một bên còn không quên quay đầu dặn dò: “Mấy người các ngươi đừng có ngồi đó nữa, khách sắp đến rồi, nhanh đi chuẩn bị mở tiệm đi.” Liễu Hiếu bị Tiếu Tiếu Tề kéo một đường chạy như điên khỏi Trân Vị Trai, mơ hồ nghe được tiếng hét của Hàn đại trù ở phía sau: “Tiểu tử, để ta đặc biệt mài mấy thanh thái đao cho ngươi, đảm bảo chém đầu người còn dễ hơn xắt thức ăn, buổi tối ngươi nhất định phải nhớ đến lấy đấy…”