Nam soa nữ thác
Chương 63
Liếu Hiếu vừa tức vừa giận, vung tay áo, xoay người quay lại tửu lâu, một phát tóm lấy Tiếu Tiếu Tề.
“Tiếu – Tiếu – Tề –“ Liễu Hiếu tức giận trừng mắt nhìn hắn, gằn từng chữ một nói.
“Ai nha, ngươi như thế nào lại biết nhanh như vậy nha.” Trên khuôn mặt phúc hậu của Tiếu Tiếu Tề lộ vẻ mặt vô cùng tiếc hận, “Vốn đang định lừa ngươi thêm mấy ngày.” Nói xong, còn vô cùng oán trách nhìn Liễu Hiếu.
“Ngươi…” Liễu Hiếu bị giọng điệu không hề áy náy của hắn làm giận sôi lên, tức giận đến phát run dùng ngón tay chỉ vào hắn, “Ngươi đã lừa ta cư nhiên còn dám trách ta không cho ngươi lừa!” Trên đời này còn có thiên lý hay không.
“Ngươi vừa không phải là cha ta, vừa không phải là nhi tử ta, vì sao ta không thể lừa ngươi chứ.” Tiếu Tiếu Tề hất đầu, cực kì đúng lí hợp tình, “Hơn nữa, ngươi tìm ta cũng không có ý tốt. Nếu không lừa ngươi, ta như thế nào mới không làm thất vọng chính mình.”
Liễu Hiếu tức giận đến cực điểm, âm trầm cười, “Tốt lắm, ta đã bị ngươi lừa gạt. Ta hệt như đứa ngốc, cư nhiên bị ngươi lừa mặc nữ trang đi giúp ngươi kiếm được khoản tiền thưởng lớn, còn làm trộm một lần, trộm một khối hàn ngọc của người ta. Mặc kệ ta không có ý tốt với ngươi như thế nào đi chăng nữa, ngươi đã lừa ta thảm như vậy rồi, ngươi cũng đã đủ không làm thất vọng chính ngươi. Bây giờ thì ngoan ngoãn giao thứ ta muốn ta đây.”
Hai tay Tiếu Tiếu Tề che cổ áo, liều mạng lắc đầu. “Không được, thứ này rất quan trọng đối với ta, là bảo bối của ta, ta chết cũng sẽ không giao nó ra.”
Liễu Hiếu nở một nụ cười mà hắn tự cho là cười tủm tỉm, bất quá ở trong mắt người khác thì là nụ cười đáng sợ ngoài cười nhưng trong không cười cộng thêm cười gian cộng thêm cười lạnh, từng bước một ép sát Tiếu Tiếu Tề.
“Chết cũng không giao ra đây có phải không?” Nụ cười đáng sợ tiến đến gần Tiếu Tiếu Tề, làm Tiếu Tiếu Tề sợ đến liên lục lùi về phía sau.
“Không đưa, không đưa, chết cũng không đưa.” Tiếu Tiếu Tề ngoài miệng thì rất kiên định nói vậy, người lại sợ hãi lùi ra sau.
“Tốt lắm, ta đây trước đánh ngươi đến nửa chết nửa sống đã.” Liễu Hiếu vừa nói vừa bắt đầu xắn tay áo lên, “Sau đó ngươi lại suy nghĩ xem có cần giao đồ cho ta hay không.”
“Ha, ha, ha… Chỉ bằng chút võ công này của ngươi…” Tiếu Tiếu Tề đột nhiên nhớ ra, tên Liễu Hiếu đang cười đến thực tà ác thực đáng sợ trước mắt này kỳ thực võ công rất tệ, lập tức lá gan lại lớn lên.
“Hừ, hừ, hừ, võ công của ta là hơi kém chút. Bất quá nếu toàn bộ công lực của ngươi đột nhiên hoàn toàn biến mất, toàn thân như nhũn ra, chỉ bằng chút võ công ấy của ta dùng để đối phó ngươi hẳn là cũng đã dư dả.” Liễu Hiếu xắn tay áo xong, nắm chặt nắm đấm, “Ngươi muốn ta đánh vào đâu trước? Là đầu sao? Hay là mặt trước?”
Thân mình Tiếu Tiếu Tề đột nhiên mềm nhũn, hắn dùng sức lùi lại mấy bước, thẳng đến khi dán vào tường không thể lùi được nữa. “Ngươi… Ngươi cư nhiên lại có ‘Thiên Nhật Túy’ (say ngàn ngày)… Tạ Nhiên là gì của ngươi…” Tiếu Tiếu Tề vừa nói, người vừa mềm nhũn tê liệt trượt theo tường ngồi xuống đất.
Liễu Hiếu sờ sờ cằm mình, “Tạ Nhiên nha, người này hình như là sư phụ ta.”
“Thì ra là thế…” Tiếu Tiếu Tề giương mắt nhìn Liễu Hiếu, trên khuôn mặt tròn vo khó được lộ vẻ nghiêm túc. “Thứ đeo trên cổ ta không phải là chính ngươi muốn, mà là Ninh Tiểu Mộng kêu ngươi tới lấy đúng không?”
Liễu Hiếu gật gật đầu.
Thấy Liễu Hiếu gật đầu, vẻ mặt Tiếu Tiếu Tề đột nhiên thả lỏng.
“Như vậy cũng tốt, ta thực sự là không thích giết người nha.” Tiếu Tiếu Tề lẩm bẩm một mình, bỗng dưng lại nghiêm mặt lại, nói với Liễu Hiếu: “Mặc dù ta rất thích ngươi, bất quá đồng tiền bảo bối của ta lại không thể đưa cho ngươi được.”
“Đồng tiền?” Liễu Hiếu trừng lớn mắt.
Tiếu Tiếu Tề gắng gượng nâng tay lên, thật cẩn thận lôi một sợi dây màu đỏ ra khỏi cổ áo mình.
Liễu Hiếu ngưng thần nhìn, lập tức kinh ngạc.
Trên sợi dây đỏ treo một đồng tiền.
Một đồng tiền mà Liễu Hiếu nhìn trái ngó phải, nhìn thế nào cũng cảm thấy đây là một đồng tiền bình thường, có thể dùng để mua đồ, nếu may mắn chút còn thể nhặt được trên đường cái, một đồng tiền hết sức bình thường.
“Đồng tiền này là do mẫu thân đã mất sớm của ta để lại cho ta.” Thấy bộ dạng khó hiểu của Liễu Hiếu, Tiếu Tiếu Tề mở miệng giải thích cho hắn. “Tuy rằng chỉ là đồng tiền bình thường, nhưng lại là di vật của mẫu thân ta, đối với ta đồng tiền này vô cùng quý giá. Ta tuyệt đối không thể giao nó cho ngươi.” Tiếu Tiếu Tề dán đồng tiền lên mặt mình, vành mắt hơi đỏ lên.
“Ngươi lại định lừa ta.” Đây là phản ứng trực tiếp nhất của Liễu Hiếu.
“Ta không có lừa ngươi, những gì ta nói đều là thật.” Tiếu Tiếu Tề vẻ mặt ủy khuất, ánh mắt ngập nước nhìn Liễu Hiếu.
“Muốn ta tin tưởng ngươi cũng được, phát thề độc nghe một cái.”
“Tiếu Tiếu Tề ta thề với trời, nếu lời nói có điều giả dối, tất bị thiên lôi đánh xuống không chết tử tế được.”
“Không được, như vậy không đủ độc.” Liễu Hiếu chớp mắt, “Như vậy đi, nếu ngươi lừa gạt ta, khiến ngươi từ nay về sau dù là nửa đồng tiền cũng không kiếm được.”
Lời thề thật là độc nha, Tiếu Tiếu Tề nhịn không được đổ mồ hôi trên trán.
“Nhanh chút, lặp lại lời ta nói.” Liễu Hiếu thúc giục hắn.
“Tiếu Tiếu Tề ta thế với trời, nếu lời nói có điều giả dối, liền làm ông trời phạt ta từ nay về sau dù là nửa đồng tiền cũng không kiếm được.” Tiếu Tiếu Tề bất đắc dĩ nói.
Dám phát thề độc như vậy, Liễu Hiếu không tin cũng phải tin. Nhìn nhìn Tiếu Tiếu Tề vô lực ngồi dưới đất trước mặt, đồng tiền kia gần ngay trước mắt, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào, Liễu Hiếu lại thực sự không xuống tay được.
“Ninh Tiểu Mộng muốn di vật của mẫu thân ngươi làm gì?”
“Cái đó đương nhiên là có nguyên nhân, bất quá không thể nói cho ngươi biết.”
“Vì sao lại không thể nói cho ta biết.” Nghe Tiếu Tiếu Tề nói vậy, lòng hiếu kì của Liễu Hiếu lập tức không dằn xuống được.
“Bởi vì ngươi không phải người mà ta có thể phó thác đồng tiền này, cho nên ta không thể nói cho ngươi biết nguyên nhân.” Tiếu Tiếu Tề liếc mắt nhìn Liễu Hiếu một cái.
Hắn không nói thì không sao, hắn vừa nói Liễu Hiếu lập tức càng tò mò hơn. “Nguyên nhân gì mà thần bí như vậy?”
“Không thể nói.”
“Không nói?”
“Không nói.”
“Nếu ngươi không chịu nói, ta đây liền lấy đồng tiền đi.” Liễu Hiếu cười gian vươn tay về phía Tiếu Tiếu Tề.
“Đừng a…” Tiếu Tiếu Tề ai ai kêu.
“Hắc, hắc, hắc…” Liễu Hiếu đắc ý cười, vươn tay về phía Tiếu Tiếu Tề không hề có năng lực phản kháng kia.
…
“A…” Một tiếng hét thảm.
Theo sau tiếng kêu thảm thiết là bóng Liễu Hiếu bị đánh bay ra ngoài.
Tiếu Tiếu Tề vốn đang thực suy yếu ngã trên mặt đất rất có tinh thần đứng lên, đi đến bên cạnh Liễu Hiếu té lăn trên đất, đưa tay điểm huyệt Liễu Hiếu, ngồi xổm xuống, cười nhìn hắn. “Ngươi cũng quá không cẩn thận, tuy ‘Thiên Nhật Túy’ lợi hại, bất quá ta có thể vận công bức ra ngoài.”
Liễu Hiếu nằm trên mặt đất, thở hổn hển nhìn Tiếu Tiếu Tề.
“Tuy rằng ta không thể đưa đồng tiền cho ngươi, bất quá nếu ngươi đã là đồ đệ của Tạ Nhiên, ta có thể cho ngươi cơ hội đến lấy bằng năng lực của mình, cướp cũng được, trộm cũng được, chỉ cần ngươi có thể lấy đến, ta sẽ đưa cho ngươi.” Tiếu Tiếu Tề cười tủm tỉm nhìn Liễu Hiếu, bổ sung thêm: “Đương nhiên là hạ độc với ta cũng có thể, bất quá những loại độc có ảnh hưởng đến ta cực kì ít, ngươi hãy nhớ là phải dùng mấy loại độc lợi hại mới được.”
“Vậy ngươi cứ chờ xem đi.” Liễu Hiếu nằm trên mặt đất nghiến răng nghiến lợi.
Tiếu Tiếu Tề nhìn sắc trời, “Không còn sớm đâu, buổi tối còn phải đi bến tàu chuyển hàng, phải ăn cơm sớm một chút.” Đứng lên, thân hình tròn vo khoái trá chạy về phía phòng bếp.
“Đồ khốn, ngươi dù sao cũng phải giải huyệt cho ta chứ.” Liễu Hiếu nằm trên mặt đất hét lớn về phía bóng lưng Tiếu Tiếu Tề.
Thân hình tròn vo dừng cũng thèm không dừng, chỉ vẫy vẫy tay, “Ngươi yên tâm, qua nửa canh giờ huyệt sẽ tự động giải, không chậm trễ ngươi đến bến tàu giúp ta chuyển hàng.” Một mình chui vào phòng bếp, để lại Liễu Hiếu không thể cử động nằm một mình tại chỗ.
“Đồ khốn…” Liễu Hiếu quyết định, đợi đến tối nhất định phải “chiêu đãi” người kia thật tốt, quyết không thủ hạ lưu tình (nương tay).
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương