Nam soa nữ thác
Chương 62
Liễu Hiếu khó khăn lắm mới đuổi theo kịp thân hình tròn vo kia, lại bất thình lình bị hắn đưa tay ra nhét một cái bánh bao nóng hầm hập vào miệng.
Miệng bị chặn lại, hơn nữa bụng cũng đang đói, Liễu Hiếu quyết định tạm thời không chấp nhặt với hắn, trước ăn điểm tâm xong rồi nói sau.
Hai người ngồi trong tiệm bánh bao, uống trà ăn bánh bao.
“Uy, ta còn muốn một chén vằn thắn.” Liễu Hiếu chỉ vào hàng vằn thắn bên cạnh tiệm bánh bao.
Thân hình tròn vo quay sang chỗ khác, thực chuyên chú cắn bánh bao trong miệng mình.
“Vằn thắn…” Liễu Hiếu tăng lên âm lượng, không tin hắn còn có thể làm bộ không nghe thấy.
Thân hình tròn vo vẫn không nhúc nhích, vẫn thực chuyên chú cắn bánh bao trong miệng mình như cũ.
Liễu Hiếu vận khí đan điền, đưa đầu kề sát vào tai hắn, bỗng nhiên quát lớn: “Vằn thắn…”
Thân hình tròn vo run lên một cái, vẫn không quay đầu lại.
Liễu Hiếu lại hít một hơi, đang định không ngừng cố gắng, đột nhiên có một người ăn mặc như quản sự tiến vào, lao thẳng đến trước mặt cái người đang tập trung gặm bánh bao kia, bộ dạng lo lắng: “Tối hôm nay có một đám hàng cần đổi thuyền, trong vòng hai canh giờ phải làm xong. Chiếu theo giá đêm qua, sáu mươi lượng, ngươi thấy thế nào?”
Thân hình tròn vo đang cắn bánh bao đột nhiên cứng đờ.
Liễu Hiếu nhảy dựng lên, một phát tóm lấy cổ áo người vừa tiến vào, “Sáu mươi lượng?”
Người nọ bị Liễu Hiếu dọa sợ, vội vàng nơm nớp lo sợ mở miệng: “Chiếu theo giá đêm qua không được sao? Vậy, thêm… thêm mười lượng, cho các ngươi bảy lượng đi.”
Liễu Hiếu buông cổ áo người nọ ra, quay đầu lại, hung tợn nghiến răng, ánh mắt hung ác chiếu thẳng vào tên tiểu nhân vô sỉ đang cố gắng thu thân hình tròn vo của mình thật nhỏ lại kia.
Phát hiện ánh mắt hung ác của Liễu Hiếu đang nhằm vào mình, trên khuôn mặt bánh bao tròn vo nhịn không được nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh.
“Hình như có người nói với ta là mười lượng.” Liễu Hiếu híp mắt, âm u cười.
Thân hình tròn vo “vèo” một cái chạy ra khỏi tiệm bánh bao, vọt vào hàng vằn thắn kế bên…
Lại ngay lập tức lủi về, đưa một chén vằn chắn nóng hầm hập đến trước mặt Liễu Hiếu.
“Vằn thắn ngươi muốn, nhanh thừa dịp nóng mà ăn nha.” Vẻ mặt tươi cười vừa lấy lòng vừa a dua.
“Hừ, hừ…” Liễu Hiếu chỉ cười không nói.
“Ta cho ngươi thêm hai lượng thế nào?” Thật cẩn thận nhìn Liễu Hiếu, dáng vẻ có chút sợ sệt.
“Cho ta thêm chín lượng, không thì không bàn nữa.”
“Thêm chín lượng!!!!!” Hút một ngụm hít lạnh, “Tổng cộng mới có sáu mươi lượng, ngươi cư nhiên đã muốn lấy đi mười lượng!!!” Ôm lấy ngực mình, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Dù sao cũng chưa quá đáng bằng ai đó cầm sáu mươi lượng mà lại nói với ta chỉ có mười lượng.” Liễu Hiếu vỗ mạnh bàn, biểu đạt sự bất mãn của mình.
Trên khuôn mặt bánh bao tròn trịa lộ vẻ mặt thực ủy khuất thực đau lòng thực bất đắc dĩ. Đột nhiên khóe mắt đảo qua, nhìn thấy tên quản sự làm hỏng chuyện tốt của hắn kia vẫn còn đang ngây người đứng một bên, học theo dáng vẻ của Liễu Hiếu vỗ mạnh lên bàn. “Cho ta thêm mười lượng, nếu không thì đừng hòng ta chuyển hàng giúp các ngươi.”
Trên khuôn mặt tên quản sự đứng bên cạnh nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, bị giận chó đánh mèo nha.
“Được, tám mươi lượng thì tám mươi lượng.” Không còn cách nào khác, bây giờ là mùa buôn bán qua đường thủy vô cùng sầm uất, trong một chốc lại không thể tìm được nhiều người như vậy đến chuyển hàng, lịch trình lại không thể trì hoãn, đành phải để cho người khác hố tiền.
“Trước đưa một nửa.” Bàn tay múp míp chìa ra, lòng bàn tay hướng về phía trước.
Dâng bạc lên. Quản sự lau lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng chuồn mất.
Khuôn mặt bánh bao lộ vẻ say mê, cầm bạc trong tay, mắt híp lại thành một đường.
Không ngờ Liễu Hiếu lại bỗng nhiên đưa tay tới, lấy đi một nửa số bạc trong bàn tay múp míp.
“Ngươi làm cái gì!!!” Hai mắt híp thành một đường lập tức trợn tròn.
“Để bạc ở chỗ ngươi ta thực sự lo lắng.” Liễu Hiếu nhét bạc vào trong lòng, “Ta tự mình bảo quản, chờ lấy được đủ bạc trả lại cho ngươi một lượt.”
“Ngươi lấy quá rồi, ngươi cầm hai mươi lượng. Nhanh trả lại mười lượng bị dư.” Đưa tay định đoạt về.
“Được thôi, ngươi trước lấy lại mười lượng, chờ buổi tối làm xong việc, ngươi nhớ đưa cho ta mười lăm lượng.” Liễu Hiếu ung dung mở miệng.
Bàn tay mập mạp lùi về như tia chớp.
Oán hận nhìn Liễu Hiếu một cái, coi như hết.
…
Liễu Hiếu tỉnh dậy, nhìn sắc trời, đã là giữa trưa.
Ngáp một cái, Liễu Hiếu đứng lên khỏi cái giường làm bằng ván gỗ, đấm đấm eo và thắt lưng đau nhức của mình, tùy tiện rửa mặt chải đầu xong liền bước ra khỏi phòng.
Đi ra khỏi viện từ cửa sau, chưa đi được vài bước Liễu Hiếu liền nhìn thấy có mấy tiểu hài tử đang chơi đùa trong ngõ.
Liễu Hiếu bước qua, ngồi xổm xuống, nở nụ cười, hỏi: “Tiểu bằng hữu, ngươi có biết người tên Tiếu Tiếu Tề không?”
Mấy tiểu hài tử sững sờ nhìn hắn, đồng loạt gật đầu một cái.
“Vậy các ngươi có thể nói cho ca ca biết làm thế nào để tìm được hắn không nha?” Liễu Hiếu lần nữa dâng ra nụ cười ngọt ngào vô địch của mình.
“Lúc này hắn ở Trân Vị Trai…”
“…Cứ đi thẳng, đến đầu ngõ quẹo trái…”
“…Đến cửa hàng tơ lụa lại quẹo phải…”
“…Tiếp tục đi thẳng, đến hiệu trang sức thì quẹo vào con hẻm bên cạnh…”
Mấy tiểu hài tử nhao nhao giành trả lời.
“Cám ơn các ngươi, ca ca đi trước nhé.” Liễu Hiếu đứng lên, đi theo hướng mà mấy tiểu hài tử chỉ cho hắn. Thật đúng là bọn nhỏ đáng yêu, Liễu Hiếu vui sướng nghĩ.
Từ phía sau truyền đến cuộc đối thoại của bọn tiểu hài tử.
“Tỷ tỷ kia thật là xinh đẹp nha! Là tỷ tỷ xinh đẹp nhất mà ta từng gặp.”
“Vì sao một tỷ tỷ xinh đẹp như vậy lại muốn xưng là ca ca chứ?”
“Có thể là do tỷ tỷ xinh đẹp này bị kì quái.”
…
…
Trán Liễu Hiếu co giật một cái, quyết định thu lại ý tưởng cảm thấy bọn chúng thực đáng yêu trước đó, bước nhanh hơn ra khỏi ngõ hẻm.
Liễu Hiếu đi theo con đường mà tụi nhỏ chỉ cho hắn, đi qua cửa hàng tơ lụa lộng lẫy, lại đi qua tiệm trang sức còn lộng lẫy hơn, quẹo một cái, liền thấy được gian tửu lâu mà hôm qua hắn đã ghé vào hơn nữa còn thiếu nợ kia.
Trên tầng hai tửu lâu treo một mảnh vải, bên trên là ba chữ “Trân Vị Trai” lóng lánh.
Xem ra đúng là nơi này, Liễu Hiếu chậm rãi bước vào tửu lâu.
Việc kinh doanh của tửu lâu vẫn tốt vô cùng. Liễu Hiếu nhìn khắp xung quanh, không biết trong nhiều người như vậy ai mới là Tiếu Tiếu Tề.
Liễu Hiếu đang phát sầu thì nhìn thấy “chủ nợ” của mình vẻ mặt vui vẻ từ trên lầu đi xuống.
Liễu Hiếu vội vàng vẫy tay với hắn.
“Làm sao?” Thân hình tròn vo ghé lại gần.
“Trong những người này người nào là Tiếu Tiếu Tề?” Liễu Hiếu nhẹ giọng hỏi hắn.
“Ngươi tìm Tiếu Tiếu Tề làm gì?” Hai mắt trợn tròn, có chút ngạc nhiên nhìn Liễu Hiếu.
“Chuyện này ngươi không cần quan tâm, ngươi chỉ cần chỉ cho ta người nào là Tiếu Tiếu Tề là được rồi.”
“Ngươi không nói ta biết ngươi tìm Tiếu Tiếu Tề làm gì ta sẽ không nói cho ngươi người nào là Tiếu Tiếu Tề.”
“Ngươi trước chỉ cho ta biết, rồi ta lại nói cho ngươi ta tìm Tiếu Tiếu Tề làm gì.”
“Không được, ngươi nói cho ta biết ngươi tìm Tiếu Tiếu Tề làm gì trước ta mới chỉ cho ngươi.”
…
…
Hai người dây dưa hồi lâu, cuối cùng Liễu Hiếu bại trận.
“Được rồi, nói cho ngươi thì nói cho ngươi. Ta muốn món trang sức trên người Tiếu Tiếu Tề.”
“Hóa ra là vậy a.” Nhíu nhíu mày, “Tiếu Tiếu Tề ở trong phòng trên lầu.”
“Gian nào? Mau dẫn ta đi.” Liễu Hiếu hưng phấn đến mắt sáng lên.
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội.” Bàn tay múp míp kéo Liễu Hiếu lại, “Tên Tiếu Tiếu Tề này không dễ đối phó, nghe nói là thông minh, có năng lực, làm người tỉnh táo, võ công lại cao, ngươi lỗ mãng đi lên như vậy chỉ sợ ngay cả góc áo người ta cũng không chạm vào được chứ nói chi là món trang sức bảo bối của người ta.”
“Ngươi có ý gì hay không?”
“Như vậy đi, ngươi thay một bộ y phục, giả làm tiểu nhị trong tửu lâu, như vậy có khả năng sẽ tương đối dễ thành công.”
“Được, lấy y phục ra đây.”
“Đợi chút.” Bàn tay mập mạp vươn ra, “Cho ta mười lượng bạc, ta mới giúp ngươi.”
Liễu Hiếu trừng mắt nhìn hắn một cái, tâm không cam lòng không muốn lấy ra mười lượng bạc đưa cho hắn.
“Vị khách này ta vất vả lắm mới giành được, lát nữa tiền thưởng bọn họ cho ngươi phải đưa cho ta toàn bộ.” Vừa thu bạc vào trong lòng vừa bổ sung thêm một câu.
“Rồi, rồi, rồi, lát nữa tiền thưởng đều cho ngươi. Ngươi nhanh dẫn ta đi thay y phục.” Liễu Hiếu vội vàng đáp ứng, nhanh chóng lấy thứ mà Ninh Tiểu Mộng muốn tới tay, miễn cho đêm dài lắm mộng.
“Được rồi, đi theo ta.”
“Không phải là cho ta giả làm tiểu nhị sao? Như thế nào lại đưa ta bộ y phục này?” Liễu Hiếu giơ lên bộ y phục màu hồng phấn trong tay, nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng giống như là nữ trang.
“Giả làm nữ người khác sẽ bớt cảnh giác với ngươi một chút. Ngươi đừng dong dài, nhanh đi thay đi.”
“Không muốn, ta mới không muốn giả làm nữ nhân.”
“Không phải chỉ là thời gian một bữa cơm thôi sao, nhịn một chút là qua ngay, rất nhanh, rất nhanh. Hơn nữa để đạt được mục đích thì một chút hi sinh là đáng giá.” Vừa nói vừa đẩy a đẩy, chen a chen, cứng rắn chen Liễu Hiếu vào phòng thay đồ.
Liễu Hiếu nhìn y phục trong tay, khẽ cắn môi, bắt đầu thay vào.
Thay một hồi đột nhiên nhớ đến ba bộ y phục bị lấy đi của mình, hỏi vọng ra bên ngoài phòng thay đồ: “Uy, ba bộ y phục kia của ta cầm được bao nhiêu tiền?”
Bên ngoài phòng thay đồ im lặng một lúc, đáp: “Một lượng.”
“Cái gì?” Liễu Hiếu cảm thấy nhất định là hắn nghe nhầm.
“Một lượng.” Giọng nói thực kiên định.
“Cái gì?” Liễu Hiếu vội vội vàng vàng mặc xong y phục, lao ra khỏi phòng thay đồ.
“Ngươi lại định lừa ta, ba bộ y phục kia của ta như thế nào cũng không có khả năng chỉ đáng giá một lượng.” Liễu Hiếu nhìn chằm chằm khuôn mặt bánh bao tròn vo trước mắt, muốn tìm ra vẻ chột dạ trên mặt hắn.
“Cho ngươi.” Trên khuôn mặt tròn vo là một mảnh bình tĩnh, vươn tay đưa cho Liễu Hiếu một tờ giấy.
“Đây là cái gì?” Liễu Hiếu nhận lấy.
“Biên lai cầm đồ.”
Liễu Hiếu cúi đầu nhìn tờ biên lai trong tay, “Ba bộ trù sam rách nát, cầm với giá một lượng.” Kinh ngạc ngẩng đầu, “Cái gì gọi là trù sam rách nát chứ, y phục của ta rõ ràng là thực mới.”
“Không còn cách nào khác nha, hiệu cầm đồ định giá như vậy, ta cũng không làm gì được.” Bất đắc dĩ buông tay.
“Hiệu cầm đồ nhà ai mà gian thế không biết, ta nhất định phải hủy nó.” Liễu Hiếu nắm tay thề.
Thân hình tròn vo dường như run lên một cái, tránh đi ánh mắt Liễu Hiếu. “Ngươi đã thay y phục xong rồi thì nhanh lên lầu đi thôi.” Kéo Liễu Hiếu đi lên lầu.
Liễu Hiếu bước vào phòng, ánh mắt đảo qua.
Trong phòng tổng cộng có bảy người, ngồi trên ghế thủ vị là một người trung niên khí chất bất phàm, bảo dưỡng vô cùng tốt, trên người mặc đều là thượng phẩm.
Xem ra đây chính là Tiếu Tiếu Tề. Liễu Hiếu thầm nghĩ trong lòng, xáp lại gần, giả vờ châm rượu cho người nọ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cổ áo người nọ, quả nhiên nhìn thấy một sợi dây đỏ.
Bên này, Liễu Hiếu đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay lấy được đồ trang sức đeo trên cổ Tiếu Tiếu Tề.
Bên kia, bảy người đột nhiên nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc đến vậy, cả đám đều nhìn đến ngây dại.
Liễu Hiếu đưa tay vào trong tay áo, xong lại lặng lẽ chạm vào miệng bầu rượu một cái. Sau đó châm rượu cho bảy người đang ngồi ở đây.
Chờ Liễu Hiếu châm rượu xong, thấy bảy người kia vẫn ngồi ngơ ngác, mắt cũng không nháy một cái nhìn chằm chằm vào hắn. Tuy trong lòng tức giận nhưng Liễu Hiếu vẫn cố gắng nhẹ giọng mở miệng: “Các vị, mời nếm thử rượu ngon của bổn điếm.” Nói xong, thực miễn cưỡng ép mình nặn ra nửa nụ cười.
Vừa nghe thấy lời Liễu Hiếu nói, bảy người kia không hẹn mà cùng cầm lên chén rượu, một ngụm uống cạn.
Liễu Hiếu thấy thế, trên mặt không hiện, trong lòng lại đang cười trộm, âm thầm đếm một, hai, ba.
Liễu Hiếu vừa đếm tới ba, bảy người kia đột nhiên đồng thời mất đi tri giác, gục xuống mặt bàn.
Liễu Hiếu nhân cơ hội kéo sợi dây đỏ. Kéo ra ngoài thì thấy, cư nhiên là một khối hàn ngọc (ngọc lạnh) cực kì hiếm thấy, vội vàng giấu vào trong ngực.
Liễu Hiếu vừa giấu xong khối hàn ngọc, bảy người kia liền tỉnh lại, hơn nữa không hề ý thức được rằng mình từng mất đi tri giác.
Đồ đã lấy đến tay, trong lòng Liễu Hiếu mừng nở hoa, đối với việc mình mặc nữ trang bị mấy người kia sống chết nhìn chằm chằm hắn cũng không quá để ý.
Bữa cơm này bảy người kia dùng dà dùng dằng ăn mãi không xong, Liễu Hiếu vất vả lắm mới đợi được đến khi bọn họ ăn xong. Bảy người kia để lại số tiền thưởng cực lớn rồi mới lưu luyến không rời đi ra khỏi tửu lâu.
Bảy người kia vừa đi, một bóng người tròn vo béo mập lập tức lao đến. “Bao nhiêu? Được bao nhiêu tiền thưởng?”
Liễu Hiếu ước lượng số bạc trên bàn, “Khoảng hơn tám mươi lượng thì phải…”
Còn chưa nói xong, Liễu Hiếu chỉ thấy trước mắt là một cơn gió xoáy thổi qua, số bạc trên bàn đã không cánh mà bay. Toàn bộ rơi vào lòng của người nào đó, bị một gương mặt hạnh phúc cọ tới cọ lui.
Liễu Hiếu sờ sờ khối hàn ngọc trong lòng, cũng mang vẻ mặt tươi cười. Hắn quyết định rồi, tối hôm nay hắn sẽ quỵt nợ mà chạy, dùng thời gian ngắn nhất quay về cạnh Liễu Tiếu.
“Tỷ tỷ xinh đẹp kia tại sao lại muốn đi tìm Tiếu Keo Kiệt chứ, nàng chỉ cần đứng trong phòng Tiếu Keo Kiệt chờ hắn quay về không phải là được rồi sao.” Chơi một hồi, đột nhiên có tiểu hài tử nhớ ra cái gì.
Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn về phía căn phòng Liễu Hiếu vừa rời đi, đúng rồi, đó không phải là nhà của Tiếu Keo Kiệt sao.
“Có thể là tỷ tỷ xinh đẹp có việc gấp…” Có tiểu hài tử đoán.
“Tỷ tỷ xinh đẹp tìm Tiếu Keo Kiệt có chuyện gì nhỉ?”
“Mặc kệ là chuyện gì, tỷ tỷ xinh đẹp cũng nhất định là sẽ chịu thiệt.” Trong giọng nói non nớt tràn ngập đồng tình.
“Tỷ tỷ ấy xinh đẹp như vậy, Tiếu Keo Kiệt sẽ không bắt nàng đem đi bán chứ?” Có tiểu hài tử lo lắng.
Một đám tiểu hài tử nhìn theo hướng Liễu Hiếu rời kia, nhất trí ở trong lòng thầm vì vị tỷ tỷ xinh đẹp mới vừa gặp này mà lo lắng không thôi.
“Hay là chúng ta đi cứu tỷ tỷ xinh đẹp đi.” Một tiểu hài tử đề nghị như vậy.
“Đồng ý.” Toàn thể không hề dị nghị thông qua.
Một đám tiểu hài tử chạy ra ngoài hẻm.
…
Liễu Hiếu từ trong Trân Vị Trai đi ra, chưa đi được bao nhiêu bước liền nhìn thấy một đám tiểu hài tử đi về phía hắn.
“Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi không sao chứ.”
Bốn chữ “tỷ tỷ xinh đẹp” này nghe thật chói tai, Liễu Hiếu buông tay, “Ca ca rất khỏe, không bị sao cả.” Đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “ca ca”.
Bất quá đám tiểu hài tử này lại không biết thông cảm cho nỗi khổ tâm của hắn, vẫn cứ “tỷ tỷ xinh đẹp”, “tỷ tỷ xinh đẹp” kêu không ngừng.
“Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi không bị Tiếu Keo Kiệt lừa sao?”
“Ca ca thông minh như vậy làm sao có thể bị lừa chứ.” Liễu Hiếu sờ sờ đầu bọn họ, đắc ý cười. Cái gì mà thông minh, có năng lực, làm người tỉnh táo, võ công lại cao chứ, còn không phải là vẫn thua trong tay Liễu Hiếu hắn sao. Thật không ngờ việc thứ hai Ninh Tiểu Mộng muốn bọn họ làm lại dễ giải quyết đến vậy.
“Thật không?” Một đám tiểu hài tử nhìn nhìn Liễu Hiếu, lại nhìn nhìn vào trong Trân Vị Trai.
“Nhưng mà tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi xem, Tiếu Tiếu Tề cười vui vẻ đến vậy, ngươi chắc chắn là ngươi không chịu thiệt chứ?”
Liễu Hiếu sửng sốt, Tiếu Tiếu Tề hẳn là đã sớm đi rồi chứ, hắn là tận mắt nhìn thấy mấy người bọn họ đi ra khỏi ngõ hẻm…
Trong lòng đột nhiên xuất hiện dự cảm chẳng lành, Liễu Hiếu hơi cứng ngắc xoay người.
Bây giờ là buổi chiều, là lúc việc kinh doanh của tửu lâu nhẹ nhàng nhất, trong tiệm đã không có bao nhiêu người, mà trong số đó có duy nhất một người vẻ mặt cười xán lạn, ánh mắt sắp nhìn không thấy cư nhiên là…
Liễu Hiếu xoay người lại, hỏi tiểu hài tử đứng bên cạnh: “Ta nghe nói Tiếu Tiếu Tề là thủ phủ nơi này.”
Đám tiểu hài tử đồng loạt gật đầu.
“Nếu vậy, cái người thân hình tròn vo, trên người mặc y phục của tiểu nhị, vì mấy lượng tiền thưởng mà tranh giành khách nhân với người khác đang đứng trong tửu lâu, buổi tối còn có thể vì mấy chục lượng bạc mà đi bến tàu giúp người khác chuyển hàng hóa nhất định không phải là Tiếu Tiếu Tề! Đúng hay không!? Đúng hay không!?” Vẻ mặt mong chờ nhìn đám tiểu hài tử trước mặt.
Một tiểu hài tử vô cùng nghiêm túc đứng ra. “Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi có biết biệt danh của Tiếu Tiếu Tề là gì không?”
Liễu Hiếu lắc đầu.
“Biệt danh của hắn là Tiếu Keo Kiệt, ‘Keo’ là keo trong vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng keo kiệt, ‘Kiệt’ là kiệt trong cực kỳ cực kỳ cực kỳ cực kỳ keo kiệt…”
Sắc mặt Liễu Hiếu xám như tro tàn.
“Tiếu Tiếu Tề mặc dù là đệ nhất thủ phủ ở nơi này, nhưng hắn cũng có tiếng là đệ nhất keo kiệt cùng yêu tiền. Tuy rằng hơn phân nửa sản nghiệp trong Thanh Hà huyện đều là của hắn, nhưng mà chỉ cần là có thể kiếm được tiền, thì dù là nửa đồng tiền hắn cũng sẽ không bỏ qua…”
Liễu Hiếu bị đả kích nặng nề, ôm ngực, lảo đảo lùi ra sau hai bước.
Bàn tay nhỏ bé kiên định chỉ cho hắn, “Tỷ tỷ xinh đẹp, nếu ngươi muốn tìm Thanh Hà huyện đệ nhất thủ phủ Tiếu Tiếu Tề, như vậy cái người thân hình tròn vo, trên người mặc y phục của tiểu nhị, vì mấy lượng tiền thưởng mà tranh giành khách nhân với người khác, buổi tối còn có thể vì mấy chục lượng bạc mà đi bến tàu giúp người khác chuyển hàng hóa ở trong đó chính là!”
Sét đánh giữa trời quang nha!!!!
Liễu Hiếu đột nhiên nhớ tới lời Ninh Tiểu Mộng đã từng nói.
“Các ngươi có thể bị người ta bán còn giúp đếm tiền.”
Còn có lời mà hắn đã từng nói.
“Loại chuyện này, nếu là Tiểu Liễu Tử vừa ngốc vừa yêu tiền thì còn có khả năng, ta là tuyệt đối sẽ không bị.”
Liễu Hiếu hận không thể tìm một khối đậu hủ đâm chết cho xong.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
29 chương
22 chương
45 chương
10 chương
10 chương