Liễu Hiếu cố gắng chuyển mấy chục cái bao tải, cuối cùng ngã xuống đất không dậy nổi, nhắm mắt lại, nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích. Có một người đi vào bến tàu, bước đến bên người Liễu Hiếu, dùng chân khẽ đá đá hắn. Thấy Liễu Hiếu không phản ứng, người nọ ngồi xổm xuống, đưa tay cởi đai lưng Liễu Hiếu. “Ngươi muốn làm gì?” Liễu Hiếu hoảng sợ vạn phần nhảy dựng lên, hai tay ôm lấy người mình, cảnh giác lùi về bên cạnh Thiểm Điện. “Mặc y phục này của ngươi đi khuân đồ thật là bất tiện nha. Đến, ta chịu thiệt một chút, dùng hai bộ y phục này đổi với ngươi đi.” Người nọ giơ hai bộ y phục bằng vải thô trong tay lên, cười tủm tỉm nói. “Không cần.” Liễu Hiếu quả quyết cự tuyệt, “Y phục bằng loại vải thô này cọ đau da ta. Hơn nữa y phục này của ta là đặc biệt đặt làm tại Xảo Chức phường ở Giang Nam, trị giá hơn một trăm lượng bạc, nhiêu đó tiền cũng đủ làm mấy trăm bộ y phục rẻ tiền loại này. Ngươi chỉ lấy ra hai bộ đã muốn đổi với ta, không có cửa đâu.” Khuôn mặt tròn vo phúc hậu của người nọ nghiêm lại, bàn tay múp míp thịt duỗi ra: “Trả ta hai trăm lượng.” “Cái gì mà hai trăm lượng, rõ ràng là chỉ có một trăm bảy mươi lượng được không.” Liễu Hiếu trợn tròn mắt. Tiền cơm tên tiểu nhị này giúp hắn tạm ứng rõ ràng chỉ có một trăm bảy mươi lượng, như thế nào bỗng dưng biến thành hai trăm lượng rồi. “Ta cho ngươi vay một trăm bảy mươi lượng chẳng lẽ không cần lấy lãi sao?” Người nọ chỉ tay vào Liễu Hiếu, tuy bộ dạng tròn tròn mập mạp, nhưng khí thế tuyệt không thua người khác. “Ngươi với ta không thân cũng chẳng quen, vốn là không quen biết, nhưng ta không chỉ giúp ngươi ứng ra một trăm bảy mươi lượng tiền cơm, còn giúp ngươi tìm việc. Chẳng lẽ ngươi không cảm động, không biết ơn sao?! Cư nhiên còn so đo một khoản lãi ba mươi lượng nhỏ xíu với ta.” “Ngươi tìm việc giúp ta còn không phải vì để ta kiếm tiền trả lại cho ngươi sao.” Liễu Hiếu nhỏ giọng nói thầm, khí thế rõ ràng yếu xuống. Những ngày tháng nợ tiền người khác thật không dễ sống nha. “Nếu ta không tìm việc giúp ngươi, một người chỉ còn có mấy đồng tiền trên người như ngươi tính sống như thế nào?” Người nọ quét mắt miệt thị nhìn Liễu Hiếu. “…” Liễu Hiếu không nói gì đáp lại, thanh toán xong tiền cỏ khô cho Thiểm Điện, trên người hắn cũng chỉ còn lại mười mấy đồng tiền, ngay cả khách sạn cũng không thuê được. “Được rồi, nể mặt ngươi nhỏ tuổi hơn ta, ta sẽ không chấp nhặt với ngươi, nhanh đi thay y phục đi.” Khuôn mặt tròn vo phúc hậu đắc ý cười, đưa bộ y phục vải thô trong tay cho Liễu Hiếu. Liễu Hiếu thở dài, nhận lấy y phục. Liễu Hiếu thay vào bộ y phục không quá vừa người kia, cởi ra y phục của mình đưa cho người nọ. “Tiền đem cầm một nửa dùng để trừ vào tiền ta nợ ngươi, một nửa còn lại ngươi đưa cho ta.” “Di, làm sao ngươi biết được ta định mang y phục của ngươi đi cầm.” Trên khuôn mặt tròn vo phúc hậu lộ vẻ ngạc nhiên. “Vô nghĩa, chẳng lẽ ngươi còn giữ lại cho chính mình mặc?” Liễu Hiếu nhìn dáng người tròn vo của hắn. “Nếu đã bị ngươi nhìn ra thì cứ làm theo lời ngươi nói vậy.” Vừa nói, vừa nhanh nhẹn đưa tay lấy xuống bao đồ trên lưng Thiểm Điện. “Ngươi làm gì vậy?” “Hai bộ này cũng đem đi cầm đi.” Từ trong bao đồ lấy ra hai bộ y phục dùng để thay của Liễu Hiếu. “Ngươi dù sao cũng phải để lại một bộ cho ta chứ.” Liễu Hiếu nhào lên định đoạt lại một bộ. “Không để.” Bóng người mập mạp linh hoạt né trái né phải, Liễu Hiếu cư nhiên ngay cả góc áo của hắn cũng không chạm vào được. “Quên đi.” Đuổi theo trong một chốc, Liễu Hiếu mệt đến ngất ngư, ngồi dưới đất thở không ra hơi. Người nọ vừa lòng thu y phục vào, đi tới đá đá Liễu Hiếu, “Uy, ngươi, nhanh đi chuyển hàng, ta đã đáp ứng người ta vận chuyển toàn bộ hàng hóa đến kho hàng trước bình minh.” “Cái gì????!!!” Liễu Hiếu quay đầu nhìn đống bao tải chồng chất như núi, “Nhiều như vậy, chuyện đó làm sao có thể làm được.” “Chỉ dựa vào một mình ngươi thì đương nhiên là không được, nhưng có ta ra tay thì lại khác.” Người nọ xắn tay áo lên, thấy Liễu Hiếu chuyển một buổi chiều cộng thêm một buổi tối mới chuyển được có một chút này, không khỏi lắc đầu. Biết mình bị người khác khinh bỉ, Liễu Hiếu tức giận cực kì. Không tin tên tròn vo này có thể lợi hại hơn hắn bao nhiêu, đứng một bên chuẩn bị nhìn hắn xấu mặt. Người nọ đứng bên cạnh đống bao tải chồng chất như núi, bày ra tư thế, hai tay túm một cái bao tải, dùng sức ném ra bên ngoài. Liễu Hiếu ngơ ngác nhìn bao tải vẽ ra một đường cong hoàn mĩ ở giữa không trung, nhẹ nhàng khéo léo chuẩn xác không lầm rơi vào trong xe. “Nhìn không ra ngươi cư nhiên biết võ công.” Liễu Hiếu kinh ngạc cực kì. “Ta đương nhiên là biết. Nói cho ngươi hay, chỗ tốt của học võ công có rất nhiều. Học khinh công, đi đường không cần ngồi xe ngựa, chạy còn nhanh hơn cả xe ngựa, vừa tiết kiệm tiền vừa nhanh. Học nội công, tinh lực dư thừa, mỗi ngày chỉ cần ngủ một lát là đủ rồi, buổi tối không ngủ được vừa vặn dùng để kiếm tiền.” Trên khuôn mặt bánh bao lộ vẻ say mê, một bên nói thao thao bất tuyệt, một bên không ngừng ném bao tải lên xe. “Mặt khác luyện tốt công phu còn có rất nhiều chỗ tốt. Ví dụ như, khi ở tửu lâu có thể đánh bại đối thủ giành khách với ta trong thời gian ngắn nhất, cướp được khách nhân có nhiều tiền. Còn nữa, giống như bây giờ, người ta nếu muốn chuyển hết hàng hóa nơi này trong một đêm, cho dù có thuê hai mươi người cũng chưa chắc đã chuyển hết được, nhưng chỉ cần một mình ta là đủ. Như vậy khi người ta vội vã muốn chuyển hàng lại không kịp thuê người cũng chỉ có thể đến tìm ta, ta có thể bắt bọn họ trả cho ta tiền công của năm mươi người. Còn nữa a, có du côn lưu manh đến cửa quấy rối đòi tiền cũng không cần sợ. Không chỉ không cần sợ, còn có thể hành hung bọn họ một trận, lục hết tiền trong túi bọn hắn, sau đó buộc bọn hắn làm việc, còn không trả tiền công. Ha, ha, ha…” Đắc ý cười rộ lên, “Tóm lại là chỗ tốt có rất nhiều nha, trong một chốc ta không kể hết được…” Liễu Hiếu ngây người nghe, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt phúc hậu tròn vo trước mắt trở nên thật thân thiết — người này mê tiền giống hệt Liễu Tiếu nha!!! “Uy, ngươi, đừng có đứng đó ngẩn người nữa, mau tới đây cùng chuyển với ta. Tuy rằng ngươi cũng không chuyển được bao nhiêu, nhưng có chuyển được một chút cũng tốt.” Liễu Hiếu đi qua, lại cố hết sức khiêng lên một bao, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía xe đẩy. “Uy, nhìn dáng vẻ của ngươi, có phải là cũng có học qua võ công không.” “Ân, có học qua, bất qua võ công của ta cũng không tốt đến đâu.” Liễu Hiếu ném bao tải lên xe, đưa tay lau mồ hôi. “Nhìn bộ dạng ngươi là biết rồi…” “Hừ!” Lại chọc trúng chỗ đau của Liễu Hiếu, Liễu Hiếu lườm hắn một cái, lại quay về khiêng lên một bao. “Thẳng lưng lên, tụ khí về phía đan điền, chỉ cần một chút là đủ rồi. Sau đó dẫn khí đi xuống, theo kinh mạch đi thẳng đến tâm lòng bàn chân, lại từ tâm lòng bàn chân đi ngược trở về, thẳng đến bả vai, lại từ bả vai đi về đan điền. Thả nhẹ hô hấp, chậm rãi hít thở theo luồng khí lưu động…” Người nọ ở sau lưng Liễu Hiếu hô, “Ánh mắt chỉ nhìn về phía trước, đừng nghĩ đến trên người khiêng cái gì, suy nghĩ thanh trừng…” (*thanh trừng: lọc sạch) Thấy võ công hắn có vẻ không tệ, Liễu Hiếu làm theo lời hắn, lập tức cảm giác khiêng bao tải thoải mái không ít, tức thì cảm thấy bội phục người nọ. Chờ một xe chất đầy, người nọ vẫy vẫy tay, “Uy, ngươi cài vào con ngựa kia của ngươi trước vận một xe đi qua.” “Cái gì? Thiểm Điện nhà ta thần tuấn như vậy, làm sao có thể dùng để chở hàng được.” Liễu Hiếu lập tức kháng nghị, Thiểm Điện cũng bất mãn khẽ hí theo. “Vậy ngươi tự mình đẩy qua đi.” “…” Liễu Hiếu quay đầu nhìn Thiểm Điện, vỗ vỗ đầu ngựa, “Thiểm Điện nha, vậy vất vả ngươi.” Thiểm Điện ủy khuất nháy mắt mấy cái. Chờ hai người chuyển xong hàng hóa, trời đã tờ mờ sáng. Liễu Hiếu ngáp một cái, nói với người sức sống mười phần đứng bên cạnh: “Uy, tìm một chỗ cho ta ở đi.” “Được thôi, liền ở nhà của ta đi, một ngày… tính ngươi mười lượng đi.” Người nọ tính toán một chút, mở miệng nói. “Mười lượng bạc một ngày, ngươi định đi ăn cướp sao.” Liễu Hiếu lập tức tỉnh táo lại, “Ngươi biết rõ trên người ta không có tiền, còn công phu sư tử ngoạm như vậy.” (*công phu sư tử ngoạm: chặt chém giá cao) “Được thôi, nể mặt ngươi, tính ngươi chín lượng một ngày đi.” “Ngươi đi chết đi.” “Được rồi được rồi, tám lượng.” “Cho ta ở miễn phí, nếu không coi chừng ta chạy, số tiền nợ ngươi một đồng tiền ngươi cũng không lấy lại được.” Uy hiếp này thật đáng sợ, khuôn mặt tròn vo phúc hậu run lên một cái. “Năm lượng một ngày.” Khẽ cắn môi, nhịn đau mở miệng. “Miễn phí, nếu không ta sẽ quịt nợ.” “Ba lượng một ngày.” Nước mắt lưng tròng nhìn Liễu Hiếu. “Cửa thành ở hướng nào?” Liễu Hiếu không hề dao động, làm bộ muốn leo lên Thiểm Điện. Người nọ vội vàng giữ chặt Liễu Hiếu: “Miễn phí thì miễn phí, bất quá tiền ngươi nợ ta phải tăng thêm ba mươi lượng.” “Năm lượng.” “Hai mươi lăm lượng.” “Sáu lượng.” “Hai mươi bốn lượng.” “Bảy lượng.” “Hai mươi ba lượng.” … … Hai người cò kè mặc cả nửa ngày, cuối cùng lấy Liễu Hiếu nợ thêm mười lăm lượng bạc mà chấm dứt. “Đúng rồi, nói tiếp, hàng trong bến tàu kia chuyển xong rồi, ta có thể có được bao nhiêu tiền công?” Liễu Hiếu đột nhiên nhớ đến tiền công, dừng chân lại hỏi hắn. “Một lượng.” Mắt cũng không chớp trả lời hắn. “Ít như vậy?” Liễu Hiếu không quá tin tưởng nhìn hắn. “Không ít, tổng cộng mới được mười lượng bạc.” “Mười lượng bạc mà chỉ cho ta một lượng.” Liễu Hiếu bất mãn. “Ngươi lại không chuyển được bao nhiêu.” “Ta không chuyển được bao nhiêu, nhưng hàng đều do ta vận. Ít nhất cũng phải cho ta hai lượng chứ.” “Nhìn kìa, trời đã sáng rồi, ta mời ngươi ăn điểm tâm đi.” Khuôn mặt mập mạp tròn vo phúc hậu nhìn xung quanh, nhìn thấy tiệm bánh bao cách đó không xa. “Không được chuyển đề tài.” “Lão bản, hai cái bánh bao.” Bóng người tròn vo lao về phía bánh bao vừa ra lò. “Không được chạy.” Liễu Hiếu đuổi theo, thề phải đòi về một lượng bạc kia.