Lộ trình mười ngày, Liễu Hiếu chỉ dùng bảy ngày. Không có Liễu Tiếu ở bên, Liễu Hiếu đi đường cảm thấy không thú vị cực kì. Chỉ mong đến đích sớm một chút, nhanh lấy được đồ vào tay để còn lập tức chạy về gặp Liễu Tiếu. Hơn nữa mỗi lần hắn dừng chân nghỉ ngơi, luôn có mấy tên không có mắt coi hắn là nữ nhân đến bắt chuyện, làm hắn phiền không chịu được, đơn giản không nghỉ ngơi nữa, đi đường cả ngày lẫn đêm. Cứ như vậy, Liễu Hiếu phong trần mệt mỏi đến Thanh Hà huyện thành sớm hơn ba ngày so với dự kiến. Vào cửa thành, Liễu Hiếu vốn định đi tìm Tiếu Tiếu Tề ngay lập tức, lại cải biến chủ ý khi đi qua một tửu lâu. Gian tửu lâu này trông cổ điển tao nhã, ngay cả tiểu nhị trong tửu lâu cũng ăn mặc cực kì ngăn nắp gọn gàng sạch sẽ. Quan trọng hơn là, vị trí của tửu lâu này không phải trên con đường sầm uất, mà nằm trong một ngõ nhỏ u tĩnh, nhưng buôn bán lại vô cùng thịnh vượng, thịnh vượng đòi mạng. Một tửu lâu lớn như vậy mà đảo mắt qua cư nhiên không có một bàn trống. Một gian tửu lâu mở ở nơi yên tĩnh, cách điệu cao nhã, buôn bán thịnh vượng. Liễu Hiếu có thể khẳng định, thức ăn mà nó cung cấp nhất định cũng rất mỹ vị. Mà một bữa cơm trưa mỹ vị, nóng hầm hập đối với Liễu Hiếu dọc theo đường đi đều cắn lương khô cứng ngắc mà nói, sức hấp dẫn thực sự rất lớn. Trước ăn cơm trưa ở nơi này đi, chờ ăn xong cho tiểu nhị nhiều tiền thưởng chút, vừa lúc có thể tìm hiểu về tên Tiếu Tiếu Tề kia. Liễu Hiếu âm thầm tính toán, dắt Thiểm Điện đi về phía tửu lâu. Liễu Hiếu còn chưa tới cửa đã sớm có tiểu nhị tinh mắt đi ra nghênh đón, cười hì hì gọi Liễu Hiếu: “Vị công tử này, ngựa giao cho ta là được, mời ngài vào.” “Chuẩn bị cho ngựa của ta một ít nước cùng cỏ khô loại tốt nhất.” Liễu Hiếu vừa nói vừa lấy bạc vụn từ trong ngực ra đưa cho hắn. “Đa tạ công tử… Nha…” Tiểu nhị mười lăm mười sáu tuổi kia cười híp mắt nhận lấy bạc vụn Liễu Hiếu đưa, vừa nhấc mắt thấy rõ dung mạo Liễu Hiếu, nhìn chằm chằm mặt Liễu Hiếu ngẩn ngơ, lập tức sửa miệng: “Đa tạ cô nương…” “Ta là nam.” Liễu Hiếu tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái. “Vâng, vâng, công tử.” Tiểu nhị kia nắm dây cương của Thiểm Điện đi ra phía sau của tửu lâu. Vừa đi, miệng vừa nhỏ giọng nói thầm: “Các cô nương thời nay thật đúng là, cứ nghĩ mặc nam trang vào là có thể giả làm nam nhân, ai…” Tiếng của tiểu nhị tuy nhỏ nhưng Liễu Hiếu vẫn nghe thấy được, hắn tức giận đến xanh cả mặt, oán hận cắn răng bước vào tửu lâu. Vào tửu lâu, Liễu Hiếu liền nhìn thấy có năm người mặc trang phục tiểu nhị lao về phía hắn. Liễu Hiếu cả kinh, không khỏi lùi ra sau một bước. Mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi Liễu Hiếu lùi về một bước này, từ đằng sau năm người kia lại xông lên một người, tung một loạt quyền đấm cước đá với năm người kia. Chỉ thấy chân trái hắn gạt ngã một người, chân phải đá bay một người. Cùi chỏ trái thục một cái, lại có một người miệng sùi bọt mép ngã xuống đất. Tay phải cũng không nhàn rỗi, một chiêu Hắc Hổ Thâu Tâm, có người ai ai kêu lên rồi ngã xuống. Người nọ hất đầu một cái, một tiếng hét thảm “A” vang lên, người may mắn còn sống sót cuối cùng kia ôm mũi, rơi lệ đầy mặt ngồi xổm xuống. Người nọ một mạch đánh ngã năm người, mà tất cả từ đầu tới cuối chỉ diễn ra trong khoảng thời gian Liễu Hiếu lùi ra sau một bước mà thôi. “Tranh với ta, hừ!” Người nọ nhìn năm người ngã trên mặt đất ai ai kêu, đắc ý phủi phủi tay áo. Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Liễu Hiếu, lại lập tức thay bằng khuôn mặt tươi cười ân cần, vung khăn mặt lên vai: “Vị công tử này, mời vào trong.” Liễu Hiếu ngẩn người, lúc này mới phát hiện người nọ cũng mặc trang phục của tiểu nhị. “Các ngươi đây là…” Liễu Hiếu đang định hỏi hắn, vì sao cùng là tiểu nhị của một quán lại đột nhiên tranh đấu nội bộ đánh nhau, lại bị người nọ ngắt lời. “Vị công tử này, ngài định ở trong này tìm người ghép bàn hay lên nhã phòng ở tầng trên?” Tiểu nhị trông khoảng ba mươi mấy tuổi, có khuôn mặt tròn trịa phúc hậu mập mập trắng trắng như bánh bao, nhỏ giọng hỏi Liễu Hiếu. “Đi phòng trên lầu đi.” Liễu Hiếu đánh giá lầu một đã ngồi đầy người, không suy nghĩ nhiều trả lời. “Mời ngài đi bên này.” Tiểu nhị kia lập tức đi ở phía trước dẫn Liễu Hiếu lên lầu. Năm người ngã xuống khi nãy chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, vừa hâm mộ vừa đố kị nhìn theo bóng hai người biến mất ở trên lầu. “Đáng ghét, vị khách này lại bị hắn đoạt đi rồi.” Người nào đó nắm tay thành nắm đấm. “Vị khách này nhất định là siêu có tiền, Tiểu Phúc chỉ dắt ngựa vào chuồng, đổ một ít nước, thêm một ít cỏ đã được hai lượng bạc.” Người nào đó không cam lòng tức đỏ mắt. “Như vậy tính cái gì, nhìn thấy y phục trên người vị khách vừa rồi không. Chất vải tốt như vậy, kiểu dáng đẹp như vậy, tay nghề tốt như vậy, một bộ ít nhất cũng phải một trăm lượng bạc. Càng miễn bàn đến con ngựa kia. Ngựa tốt như vậy, một vạn lượng bạc cũng chưa chắc mua được.” “Vị khách này lại bị hắn đoạt đi rồi, xem ra hôm nay là hắn có thể lấy được một khoản tiền thưởng lớn.” Người nọ tức giận đến cắn miếng giẻ lau trong tay. “Đều là lỗi của ngươi, nếu không phải vừa rồi ngươi kéo ta, vị khách kia đã sớm bị ta cướp được.” Người nào đó bắt đầu oán giận. “Ngươi không phải là cũng gạt chân ta sao, đúng rồi vừa rồi là ai kéo cổ áo ta? Là ngươi phải không…” “Là hắn, không phải ta…” “Rõ ràng chính là ngươi, cư nhiên còn đổ thừa cho ta…” … Trong phòng trên lầu, vừa ngồi xuống, tên tiểu nhị bộ dạng thực phúc hậu kia đã ngay lập tức dâng cho Liễu Hiếu một cái khăn nóng, một chén trà thơm, mặt khác còn có món điểm tâm bốn màu tinh xảo. Liễu Hiếu gọi món xong, ung dung thong thả uống trà nóng, thoải mái cực kì. Thức ăn được bưng lên từng cái một, Liễu Hiếu thưởng thức từng cái một, khen không dứt miệng. “Ân, con cá này làm thật tốt…” “Món Phật khiêu tường này chỉnh lửa rất vừa, hương vị thực không tệ…” “Ân, món này ngon…” … Liễu Tiếu không ở đây thật là đáng tiếc, đồ ăn ngon thế này nàng nhất định sẽ thích. Liễu Hiếu vừa dùng món tráng miệng là canh tổ yến sau bữa ăn, vừa nghĩ sau này nhất định phải tìm cơ hội mang Liễu Tiếu đến đây ăn cơm. Liễu Hiếu vừa buông bát xuống, tên tiểu nhị kia lập tức lại thực đúng lúc mang nước trà cùng khăn lên. “Ta ăn xong rồi, tính tiền đi.” Liễu Hiếu dùng khăn lau tay, nhìn khuôn mặt rất là phúc hậu kia của hắn, quyết định lát nữa cho hắn hai mươi lượng bạc tiền thưởng. “Được ngài chiếu cố, tổng cộng một trăm bảy mươi lượng.” “Ân.” Liễu Hiếu đưa tay vào trong ngực đi lấy ngân phiếu, thức ăn ở đây sử dụng nguyện liệu quý giá, phương pháp chế biến cũng vô cùng phí công, hương vị lại tuyệt hảo, tuy rằng giá so với thức ăn trong tửu lâu bình thường đắt hơn gấp mười, lại xác thực là tiền nào của nấy. Bất quá, hắn thầm nhắc nhở chính mình, lần sau mang Liễu Tiếu đến đây ăn cơm, khi tính tiền nhất định phải kêu nàng đi chỗ khác mới được. Không đúng! Tay Liễu Hiếu đột nhiên dừng lại, hắn không dám tin trừng lớn mắt. Tên tiểu nhị vẻ mặt phúc hậu kia cũng kì quái trừng lớn mắt nhìn hắn. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Sắc mặt Liễu Hiếu càng lúc càng khó coi. Qua hồi lâu sau, Liễu Hiếu ho nhẹ một cái. “Khụ, này, ân, cái kia, ân, ân, ta, cái kia, cái kia, khụ, khụ, khụ, ngươi biết đấy, này, ta, ân, cái kia…” Tiểu nhị kia ngơ ngác nhìn hắn, bỗng dưng sắc mặt cũng bắt đầu khó coi lên. “Lẽ nào… Chẳng lẽ… Công tử ngài…” Liễu Hiếu vẻ mặt gặp nạn gật gật đầu. “A!!!!!!!!!” Tên tiểu nhị kia đột nhiên ôm đầu ngã xuống đất, “Làm sao có thể!!!!! Tại sao có thể như vậy!!!!! Nhiều năm như vậy cho tới bây giờ ta chưa từng nhìn nhầm người nào a.” Thống khổ vò đầu bứt tóc. “Việc này, bình thường sẽ không như vậy, hôm nay là trường hợp ngoại lệ, ngoại lệ mà thôi.” Liễu Hiếu vội vàng mở miệng an ủi hắn. “Công tử, ngài xem diện mạo của ngài, tuyệt đối là ngọc thụ lâm phong, tuấn mỹ vô thất (đẹp trai vô đối) nha.” Tiểu nhị kia rưng rưng ngẩng đầu nhìn hắn, “Lại nhìn cách ăn mặc của ngài, phong độ cử chỉ của ngài, nhìn thế nào cũng giống như là thiếu gia nhà giàu nha. Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà, ngài như thế nào lại cư nhiên đi ăn cơm bá vương* nha!!!!” Níu chặt góc áo Liễu Hiếu, hai mắt sắp phụt ra tia lửa. “Mệt ta còn coi ngài là khách có tiền, liều mạng đoạt lại đây.” (*cơm bá vương = ăn cơm ko trả tiền) “Ta không phải muốn ăn cơm bá vương, ta chỉ là nhất thời quên trên người không mang tiền mà thôi.” Liễu Hiếu xoa xoa mồ hôi trên trán. Trước đó Liễu Tiếu ngại hắn quá biết tiêu tiền, lấy hết ngân phiếu trên người hắn cầm đi bảo quản, chỉ cho hắn một ít bạc vụn mang trên người. Khi hai người ở cùng một chỗ ăn mặc chi tiêu đều do Liễu Tiếu chi trả, thời gian lâu, hắn hoàn toàn quên mất trên người mình đã không còn tiền, khi đi căn bản không nhớ đòi tiền với Tạ Nhiên. Kết quả là bây giờ lưu lạc đến tình trạng quẫn bách ăn cơm xong không có tiền để trả. “Tất cả những tên ăn cơm bá vương đều nói như vậy.” Khuôn mặt mập mạp tròn vo của tiểu nhị nhăn thành một đoàn. “Ta trước nợ, lần sau nhất định sẽ trả gấp đôi.” Lần đầu tiên gặp phải chuyện mất mặt như cơm nước xong không có tiền trả, Liễu Hiếu vội vàng mở miệng cam đoan. “Tất cả những tên ăn cơm bá vương đều nói như vậy.” Khuôn mặt mập mạp tròn vo biến thành khuôn mặt mập mạp mướp đắng. “Ta không phải là ăn cơm bá vương, ta chỉ là quên mất trên người không mang tiền.” Giải thích, giải thích, Liễu Hiếu cố gắng giải thích. Cặp mắt trên khuôn mặt mập mạp mướp đắng khinh bỉ nhìn hắn. “Ngươi phải tin tưởng ta…” Liễu Hiếu càng cố gắng giải thích. Quay đầu sang chỗ khác, ngay cả ánh mắt khinh bỉ cũng không thèm cho hắn. “Van cầu ngươi, tin tưởng ta đi!!!!!” Liễu Hiếu dứt khoát túm lấy hắn đau khổ cầu xin. “Hừ!” Dứt khoát xoay cả người sang chỗ khác, chỉ chừa lại một bóng lưng khinh bỉ cho Liễu Hiếu. … Lúc nửa đêm, trên một bến tàu nhỏ bên bờ sông của Thanh Hà huyện thành. Liễu Hiếu vác một bao tải to lên vai, khó khăn đi mấy bước, thả bao tải lên một chiếc xe đẩy lớn. Lại đi về, lại vác một cái bao tải lên vai… Trên không trung là mưa phùn lất phất, trên mặt đất là Liễu Hiếu lau mồ hôi như mưa. Trên khắp bến tàu chỉ có một bóng người là Liễu Hiếu, cùng một bóng ngựa là Thiểm Điện. Thiểm Điện hí nhẹ một cái, đến gần Liễu Hiếu cọ cọ khuôn mặt ướt mồ hôi của hắn. “Thiểm Điện, ngươi nói ta làm sao có thể không hay ho như vậy chứ?” Liễu Hiếu thả một cái bao tải lên xe đẩy, giọng điệu vô cùng ai oán. Thiểm Điện nháy cặp mắt thật to của nó, nghiêng đầu, vô cùng đồng tình nhìn hắn. Liễu Hiếu quay đầu lại, nhìn đống bao tải cao như một tòa núi nhỏ kia, đầu choáng váng. Nhiều đến vậy! Hắn phải khiêng đến ngày tháng năm nào đây! Ô, hắn thật muốn khóc. Tiểu Liễu Tử, ngươi ở nơi nào nha!!! Nhanh đến cứu ta nha!!!!!