Nam soa nữ thác
Chương 52
Bị Ninh Tiểu Mộng giám thị, trong lòng hai người đều biết không có hi vọng chạy trốn, than thở rời giường đi rửa mặt.
Lau mặt mấy cái, trong lòng hai người lập tức biết không ổn, mấy chữ như gà bới trên mặt Liễu Tiếu cùng lớp trang điểm trên mặt Liễu Hiếu cư nhiên không lau sạch. Hai người chưa từ bỏ ý định hết lau lại lau, hết rửa lại rửa, đáng tiếc là hoàn toàn vô dụng.
“Hôm nay ta làm sao gặp người đây! Ô…” Liễu Tiếu ôm gương, nhìn cái mặt hoa buồn cười của mình trong gương, không khỏi bi thương khôn xiết, “Thật không công bằng, vì sao vẽ cho ngươi đẹp như vậy mà lại vẽ ta thành cái dạng này chứ.” Liễu Tiếu vẻ mặt ai oán, căm giận bất bình nhìn về phía Liễu Hiếu.
Liễu Hiếu nhìn nàng, vẻ mặt vặn vẹo quái dị, đầu tiên là hít sâu một cái, lại hít sâu một cái, trong chốc lát lại dùng sức hít vào một hơi, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, nhìn mặt Liễu Hiếu cười đến ôm bụng ngã ngồi trên đất.
“Ô… Ta đã đáng thương thế này rồi, ngươi cư nhiên còn cười ta.” Vành mắt Liễu Tiếu đỏ lên.
Liễu Hiếu hung hăng nhéo đùi mình một cái, lúc này mới miễn cưỡng ngừng cười, từ dưới đất đứng lên. “Ha, cái kia, Tiểu Liễu Tử nha, ngươi mau quay mặt sang chỗ khác… ha… Mau quay mặt sang chỗ khác, nếu không ta không có cách nào… ha… ha… không có cách nào nói chuyện với ngươi bình thường được… ha… ha ha ha…” Nói nói, Liễu Hiếu lại cười đến tê liệt ngồi xuống đất.
Liễu Tiếu tức giận quay đầu đi, dùng khăn che khuất mặt. “Ngươi đừng có chỉ biết cười không thôi, cũng phải suy nghĩ cho ta chút chứ. Ngươi đừng quên hôm nay ta còn phải luận võ với người ta. Ta phải thua trận mới được, nếu mang khuôn mặt này đi ra ngoài, khi đánh nhau sợ là chỉ đứng một chỗ cũng có thể làm người ta tươi sống cười chết, vậy ngươi nói ta làm sao thua được đây?”
“Chuyện này, thật đúng là có chút phiền toái.” Liễu Hiếu nghĩ nghĩ, “Bất quá cũng không phải là không có cách nào, ta giúp ngươi che đi một chút là được.”
“Che như thế nào? Cả khuôn mặt đều bị vẽ đầy.” Liễu Tiếu rầu rĩ mở miệng.
“Chuyện này ngươi không cần lo lắng, cứ để đó cho ta.” Liếu Hiếu tự tin tràn trề mở miệng cam đoan.
“Ngươi thật sự cảm thấy ta bây giờ ổn hơn không che sao?” Liễu Tiếu đi theo sau Liễu Hiếu, vô cùng bất an hỏi.
“Đó là đương nhiên, bây giờ ta nhìn mặt người cũng sẽ không buồn cười.” Liễu Hiếu quay đầu lại nhìn nàng, thực khẳng định trả lời.
“Ngươi chắc chắn không? Sao ta cảm thấy giống như ai cũng nhìn về phía ta, mỗi người còn đều mang vẻ mặt ngạc nhiên.”
“Vẻ mặt ngạc nhiên dù sao cũng tốt hơn là ai cũng ngồi phịch xuống đất cười.” Liễu Hiếu vô cùng bất mãn với sự không tín nhiệm của Liễu Tiếu, đưa tay kéo nàng, “Ngươi cứ thoải mái đứng ra đi, không cần trốn trốn tránh tránh ở sau lưng ta.”
“Vẫn là không ra thì hơn.” Liễu Tiếu vội vàng cự tuyệt “ý tốt” của hắn, nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Liễu Hiếu, hay là ngươi đưa mũ sa của ngươi cho ta mượn đội đi.”
“Không được.” Liễu Hiếu lập tức quả quyết cự tuyệt.
“Tại sao lại không được, ngươi đừng quên mũ sa của ngươi là ta mua cho ngươi.” Liễu Tiếu không phục.
“Ngươi cũng đừng quên, không chỉ mặt ngươi bị vẽ, mặt ta cũng bị Ninh Tiểu Mộng vẽ lên. Ngươi muốn che, ta lại không muốn che sao?”
“Ngươi khác, ngươi được trang điểm đẹp như vậy, không che cũng đâu có sao.” Liễu Tiếu vươn tay đi lấy mũ của hắn.
“Đừng.” Liễu Hiếu đưa tay kéo mũ lại, “Ninh Tiểu Mộng hóa trang ta thành giống hệt như nữ nhân, bộ dạng này làm sao có thể cho người ta thấy được.”
“Có sao đâu, kỳ thực bình thường trông ngươi cũng đã rất giống nữ hài tử rồi, cho ta mượn mũ đội.” Liễu Tiếu lại giơ tay lên.
“Cho dù trông ta giống nữ hài tử, ngươi cũng đừng có nói lớn tiếng như vậy được không. Ngươi biết rõ là ta ghét nhất bị người khác nói ta giống nữ hài tử, ngươi còn dám nói nữa ta hạ độc cho ngươi câm luôn. Còn nữa, không được giành mũ của ta, giành nữa ta cắn ngươi.” Liễu Hiếu sống chết đè lại mũ, rất có khí thế mũ còn người còn, mũ mất người mất.
“Cho ta mượn đội.” Liễu Tiếu giành.
“Không cho, không cho, đánh chết ta cũng không cho.” Liễu Hiếu trốn.
Hai người truy đuổi nhau đi xa, hai tiểu nha hoàn đã ở sau núi giả nhìn lén hồi lâu nhô đầu ra.
“Bộ dạng người vừa rồi thật kì quái nha.” Tiểu nha đầu áo đỏ nhìn theo bóng người đi xa vẻ mặt nghi hoặc, “Ta lớn thế này đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy.”
“Nghe nói ở ngoài Trung Nguyên có rất nhiều người có tướng mạo kì lạ, người vừa rồi hẳn là trong số đó.” Tiểu nha đầu áo xanh không quá khẳng định nói ra cái nhìn của mình.
…
Khi Đường Lượng nhìn thấy Liễu Tiếu, ngây dại, nghi hoặc mở miệng hỏi: “Ngươi, ngươi làm sao mà… biến thành cái dạng này?”
“Là thế này.” Không đợi Liễu Tiếu trả lời Liễu Hiếu đội mũ sa che khuất mặt đã lập tức giành quyền giải thích nghi hoặc cho Đường Lượng. “Ngươi cũng biết là, ngày hôm qua Liễu Tiếu bị thương đúng không?”
Đường Lượng gật gật đầu, trong lòng lại không hiểu chỉ là bị thương ở tay, làm sao có thể biến Liễu Tiếu thành bộ dạng này được.
“Trên binh khí đả thương Liễu Tiếu có dính độc.” Giọng Liễu Hiếu ngưng trọng lên, “Tuy ta vận công bức độc ra suốt đêm, nhưng không biết là ma giáo dùng loại độc kì quái nào mà sau khi giải độc, mặt Liễu Tiếu liền biến thành bộ dạng này.”
Liễu Tiếu ở một bên cúi đầu không nói, mặc cho Liễu Hiếu ở kia nói hươu nói vượn.
Đường Lượng nghe Liễu Hiếu nói xong, lại nhìn nhìn Liễu Tiếu, nhíu nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc là loại độc nào mà cư nhiên có thể làm mặt người ta xanh đều tự nhiên như vậy, giống như là… ánh mắt rơi vào ngọn cây cách đó không xa, đúng rồi, xanh giống như lá non vừa mới nhú vậy.
Đúng vậy, Liễu Tiếu trước mắt cả khuôn mặt đều là màu xanh nhạt, từ cổ đến trán, từ hai má đến mí mắt, đều xanh mượt một mảnh.
Thấy Đường Lượng vẻ mặt ngạc nhiên đánh giá mình, Liễu Tiếu nghiêm mặt, trong lòng cực kì hối hận khi Liễu Hiếu cầm hộp thuốc mỡ màu xanh lục kia bôi lên mặt mình lại không phản kháng đến cùng. Nàng cảm thấy khuôn mặt xanh lục của mình lúc này, tuy che đi mấy chữ như gà bới Ninh Tiểu Mộng vẽ lên mặt nàng, nhưng cũng không khá hơn mang cái mặt hoa kia ra ngoài là bao.
Bên này Đường Lượng đánh giá mặt Liễu Tiếu, bên kia Liễu Hiếu lại mở miệng: “Ta nghĩ, để mặt Liễu Tiếu khôi phục lại bình thường, e là còn phải dùng một ít dược.”
Đường Lượng nghe vậy lập tức mở miệng: “Không biết là phải dùng loại dược liệu nào, ta sẽ phái người chuẩn bị ngay.”
Liễu Hiếu gật gật đầu: “Vậy đa tạ, bất quá e là phải dùng không ít dược liệu quý trọng.”
“Chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề, thỉnh cứ việc phân phó.”
“Như vậy a, vậy ta sẽ không khách khí.”
Liễu Tiếu ở một bên nghe vậy, không nói gì, trong lòng càng thêm bất bình. Vì sao mặt nàng bị vẽ bậy rồi lại bị tô xanh, bản thân nàng một xíu chỗ tốt cũng chưa tới tay, lại làm lợi cho Liễu Hiếu chứ?!
…
Trước một gian phòng rộng lớn, một đám người đang đứng. Trong đó mười người đứng đầu xếp thành một hàng.
Liễu Tiếu với khuôn mặt màu xanh lục chọc người chú ý mặt ủ mày cau đứng ở ví trí cuối cùng.
Đường Diêu đi tới, khi nhìn thấy Liễu Tiếu cũng không nhịn được hơi dừng chân, nhìn nhìn mặt Liễu Tiếu, Đường Diêu lắc đầu, đưa tay gọi một người đến phân phó mấy câu, người nọ đi về phía Liễu Hiếu, nói mấy câu. Nghe hắn nói xong, Liễu Hiếu gật gật đầu, đi đến sau lưng Liễu Tiếu nhẹ giọng nói: “Tiểu Liễu Tử, ta cùng người đi dược khố lấy dược liệu, ngươi ở trong này thi thật tốt cho ta, trăm ngàn lần nhớ rõ là phải thua.”
“Tốt.” Liễu Tiếu không tinh thần gật gật đầu.
Liễu Hiếu an ủi vỗ vỗ lưng nàng, xoay người đi theo người nọ.
Liễu Hiếu đi rồi, Liễu Tiếu vụng trộm liếc nhìn chín người phía trước, trong lòng âm thần tính toán lúc này nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, tốt nhất là đợi đối phương vừa đứng vững nàng sẽ lập tức ngã xuống đất không dậy nổi, làm cho đối phương không muốn thắng cũng phải thắng.
Vừa nghĩ đến lập tức có thể thua trận, Liễu Tiếu nhịn không được cười hắc hắc. Đáng tiếc còn chưa vui vẻ được bao lâu, trong giây lát lại nhớ đến chuyện phải trộm ‘Sưu Hồn Châm’ cho Ninh Tiểu Mộng, mặt Liễu Tiếu lại xụ xuống, nghĩ đến khuôn mặt đầu lâu đáng sợ ngày hôm qua, nhịn không được run rẩy, lập tức lại nghĩ đến Ninh Tiểu Mộng có khả năng ở xung quanh nàng ngay lúc này, lập tức bất an vụng trộm nhìn quanh.
Trong khi Liễu Tiếu hết nhìn đông tới nhìn tây, Đường Lượng đi lên. Hắn hắng giọng một cái, mở miệng nói: “Các vị, bây giờ ta sẽ thuyết minh một chút về trận đấu ngày hôm nay. Trận đấu ngày hôm nay là thế này…” Hắn đưa tay chỉ chỉ gian phòng, “Chúng ta ở trong phòng sắp đặt các loại cơ quan, chỉ cần đi vào từ cửa trước, đi ra từ cửa sau mà không kích phát cơ quan hay bị ám khí đánh trúng ít hơn ba lần, là coi như quá quan.” Đường Lượng dừng một chút, bổ sung tiếp: “Thỉnh các vị yên tâm, trong cơ quan cũng không phải là ám khí thực sự, chỉ để lại chút dấu vết trên người, sẽ không làm các vị bị thương.”
Liễu Tiếu nghe Đường Lượng nói xong, điều đầu tiên nàng nghĩ đến chính là “Thảm, chiêu ngã xuống đất giả vờ thua không thực hiện được!” điều sau đó nàng nghĩ đến chính là “Cũng không sao, đến lúc đó ở trong phòng tùy tiện đi là được, cố gắng đạp bốn cơ quan là được rồi.” lập tức an tâm, chờ đến lượt mình.
Liễu Tiếu xếp cuối cùng, chín người trước đi vào từ cửa trước, khi đi ra từ cửa sau có người vẻ mặt ủ rũ, cũng có người vẻ mặt hân hoan. Nhưng bất luận kết quả ra sao, vừa đi ra cửa sau lập tức sẽ bị người mang ra khỏi viện.
Đợi đến lượt Liễu Tiếu, trong viện ngoài Đường Lượng cùng một hai phó dịch của Đường môn ra đã không còn người khác.
Trong khi Liễu Tiếu chuẩn bị cất bước đi về phía trước, Đường Lượng đi đến cạnh nàng, khẽ nói với nàng: “Liễu thiếu hiệp, mời đi bên này.” Tay không chỉ về phía cánh cửa mà chín người trước đã đi vào, mà là chỉ về phía cửa viện.
Liễu Tiếu quá sợ hãi, giọng nói cũng run run, khuôn mặt vốn đã xanh lục lại càng xanh hơn. “Đường, Đường công tử, không biết ngươi đây là ý gì.” Trời ơi, đất hỡi, trăm ngàn, trăm ngàn lần đừng là ý kia nha.
Đường Lượng mỉm cười trả lời: “Liễu thiếu hiệp, ngày hôm qua ngài vì cứu trưởng lão của Đường môn ta mà bị thương, môn chủ đặc biệt cho phép ngài không cần tham gia trận đấu lần này, trực tiếp quá quan.”
“Không cần!!!” Liễu Tiếu hét lớn, trước vẻ mặt hơi nghi hoặc của Đường Lượng, lập tức sửa lại vẻ mặt, nghiêm túc mở miệng: “Đường công tử, ý tốt của các ngươi ta ghi nhận trong lòng, nhưng người ta sống trên đời, làm việc cầu không thẹn với lương tâm, quá quan như vậy sẽ làm lòng ta bất an, vẫn là để ta đi vào thử một lần giống như những người khác thì hơn. Nếu ta bị thương quá ba chỗ, liền chứng minh ta không có tư cách tiếp tục tham gia cuộc tranh tài, loại ta ra là được.” Liễu Tiếu chỉ vào cánh cửa trước mắt, vô cùng kiên định nhìn Đường Lượng.
Đường Lượng nhìn Liễu Tiếu, áy náy mở miệng: “Liễu thiếu hiệp, lần này là chúng ta có lỗi, mong thiếu hiệp không trách chúng ta.” Lùi về một bước, nhường đường cho Liễu Tiếu.
Liễu Tiếu ra vẻ thâm trầm gật gật đầu, đi đến gần cửa, đang chuẩn bị vươn tay đẩy cửa ra, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại bổ sung một câu: “Nếu ta bị loại, có thể cho ta ở lại Đường môn cho đến khi dưỡng thương xong được không?”
Đường Lượng vội vàng gật đầu nói được, Liễu Tiếu liền vui vẻ đẩy cửa ra bước vào.
Sau khi vào phòng, Liễu Tiếu đứng bất động, trước đánh giá mọi nơi một lượt.
Gian phòng này thoạt nhìn vô cùng bình thường, không khác gian phòng của Đường môn mà Liễu Tiếu đang ở là bao, vật dụng trong phòng cũng không khác mấy, không ít hơn thứ gì mà cũng không nhiều hơn thứ gì kì quái, chỉ lớn hơn gian phòng kia một chút, một đầu khác của phòng có nhiều hơn một cánh cửa mà thôi.
Liễu Tiếu ở trong lòng tính toán, từ nơi này đến cửa sau con đường thuận lợi dễ đi nhất chắc chắn là nhiều cơ quan nhất. Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Tiếu có điều tin tưởng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng về phía cửa sau.
…
Trong gian phòng cách vách, có ba người ghé sát vào một mặt tường, sáu con mắt nhìn vào sáu cái lỗ nhỏ trên tường, mắt cũng không nháy một cái.
“Đại ca, tam đệ, xem ra tên mặt xanh này cực kì lợi hại, nhìn con đường hắn đi, căn bản là hoàn toàn nhìn thấu cơ quan mà chúng ta thiết kế.” Người ở giữa vừa nhìn vừa nói.
“Đúng vậy nha, nhị ca, xem ra chúng ta gặp phải cao nhân rồi, nói không chừng một cơ quan cũng sẽ không bị hắn kích phát.” Người bên phải tiếp lời.
“Chuyện đó không nhất định.” Người bên trái cau mày mở miệng: “Chỗ cửa sau là do chúng ta tỉ mỉ thiết kế, ta không tin là hắn có thể nhìn ra sơ hở được, chín người trước ai cũng kích phát cơ quan kia, ta xem tên mặt xanh này cũng trốn không thoát.”
Ba người khẩn trương nhìn từng cử động của Liễu Tiếu.
Một lát sau, ba người đồng thanh kinh hô một tiếng “Cao nhân a”, rồi đồng thời xông ra ngoài.
…
Liễu Tiếu bước nhanh mấy bước, bỗng cảm thấy không ổn — đã sắp đến cửa sau, như thế nào mà một cái cơ quan, nửa cái ám khí cũng chưa thấy?!
Liễu Tiếu nghĩ nghĩ lui về sau một bước, chuẩn bị quay đầu trước đi quanh phòng một vòng, đợi bị đánh trúng bốn lần rồi lại đi ra cửa sau sau.
Liễu Tiếu vừa lùi bước, bên cửa đột nhiên vang lên tiếng ám khí xé gió mà đến.
Liễu Tiếu giương mắt lên nhìn, ám khí!!!
Liễu Tiếu vẻ mặt kinh hỉ phóng về phía ám khí, định bụng cứ để lại một dấu vết trên người rồi tính sau.
Nhưng mà thực không may thay, đến khi Liễu Tiếu phóng đến trước cửa, ám khí đột nhiên đổi hướng.
Càng không may là, bởi vì Liễu Tiếu quá hưng phấn, dùng sức quá lớn, cả người đánh thẳng lên cửa phá cửa mà ra, ngã vào bồn hoa ngoài cửa.
Nhưng không may nhất là, ngay khi Liễu Tiếu ra sức bò dậy, chuẩn bị trở lại trong phòng thì đột nhiên có ba người không biết từ nơi nào chạy ra, tóm chặt lấy nàng, trái một ngụm “Cao nhân”, phải một ngụm “Thỉnh chỉ giáo”, mặc cho Liễu Tiếu hết đạp lại đá, đánh chết cũng không buông tay. Cứ như vậy, Liễu Tiếu bỏ lỡ cơ hội tốt để lùi về trong phòng trước khi Đường Lượng đến, bị Đường Lượng vô cùng cao hứng tuyên bố quá quan, sau đó bị ba người kia khiêng ra khỏi viện.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương