Nam soa nữ thác
Chương 53
Liễu Tiếu khó khăn lắm mới thoát khỏi ba người kia dây dưa, vẻ mặt ủ rũ quay về phòng.
Liễu Hiếu đang ở trong phòng lật tới lấy đi một đống lớn dược liệu nhìn thấy bộ dáng của nàng, đồng tình hỏi: “Tiểu Liễu Tử, ngươi lại qua?”
Liễu Tiếu gật đầu, thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh Liễu Hiếu.
Liễu Hiếu an ủi vỗ vỗ gương mặt màu xanh lục của nàng: “Tiểu Liễu Tử, ngươi trước đừng quan tâm mấy chuyện đó, ta đã chế xong giải dược, ta giúp ngươi tẩy đi mấy thứ trên mặt.”
“Nga.” Liễu Tiếu đáp một tiếng, đưa mặt về phía Liễu Hiếu.
Liễu Hiếu bưng bồn nước qua, cho một ít bột phấn vào, dùng tay khuấy đều lên, dùng chính khăn tay của mình thấm nước trong bồn lau mặt cho Liễu Tiếu.
Màu xanh trên mặt Liễu Tiếu cùng mấy chữ viết bậy của Ninh Tiểu Mộng dưới lớp màu xanh bị lau đi từng chút từng chút một, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của nàng.
Liễu Hiếu lau từng chút từng chút một, trái tim cũng theo đó mà nhảy lên thình thịch, đôi môi mỏng đỏ hồng của Liễu Tiếu ở trong mắt hắn giống như quả anh đào ngọt lịm.
Thật muốn nếm thử một ngụm!!!
Liễu Hiếu hạ quyết tâm, ra vẻ nghiêm túc nói với Liễu Tiếu: “Tiểu Liễu Tử, ngươi nhắm mắt lại, bây giờ ta muốn lau mí mắt của ngươi.”
Nghe hắn nói vậy, Liễu Tiếu không hề nghi ngờ, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Liễu Hiếu dùng khăn tay lau mí mắt nàng hai cái đã lau sạch lớp màu trên mí mắt Liễu Tiếu. Miệng lại nói: “Còn chưa lau sạch, còn phải lau một lần nữa mới được, Tiểu Liễu Tử, ngươi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đừng mở ra.”
Liễu Tiếu không nói, nhắm chặt mắt lại.
Liễu Hiếu hít sâu một hơi, sau đó nín thở đưa mặt đến gần mặt Liễu Tiếu từng chút từng chút một.
Một tấc, hai tấc… khoảng cách giữa hai khuôn mặt càng lúc càng gần lại, Liễu Hiếu càng lúc càng khẩn trương, tim càng đập càng nhanh.
Chỉ còn nửa tấc cuối cùng, Liễu Hiếu xác định chuẩn vị trí môi của Liễu Tiếu, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đưa môi mình tới…
Tại thời khắc mấu chốt này, đột nhiên lại người phá hoại bầu không khí gõ cửa phòng của hai người bọn họ.
Khi hai người ở cùng một chỗ, mấy việc lặt vặt như mở cửa, rót nước đều do Liễu Tiếu làm, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, Liễu Tiếu phản xạ có điều kiện lập tức đứng dậy, chạy ra mở cửa.
Cư nhiên không hôn được! Âm mưu thất bại, Liễu Hiếu chỉ có thể ai oán cắn khăn tay cho hả giận.
“Thật là đáng tiếc nha, cư nhiên không hôn được.” Từ trên nóc nhà truyền đến một giọng nam tiếc hận không thôi.
Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu đều không phát hiện, trên nóc nhà có hai người đang nằm rình coi hai người bọn họ xuyên qua khe hở trên nóc.
Hai người một nam một nữ. Nữ xem ra đã khoảng ba mươi tuổi, nhưng cũng thanh cao thoát tục sắc nước hương trời, so với thiếu nữ mười tám mười chín tuổi chẳng những không hề kém cỏi, còn có được nét phong tình mà các thiếu nữ xa xa không thể bằng. Nam cũng không hơn kém bao nhiêu tuổi, ăn mặc kiểu thư sinh, tướng mạo cực kì anh tuấn, nói chuyện với nàng kia cứ một câu lại một tiếng nương tử, không phải Ninh Tiểu Mộng cùng Tạ Nhiên thì còn có thể là ai.
Tạ Nhiên vừa nhìn xuống phía dưới xem, vừa nói: “Nương tử nha, Liễu Hiếu này thật đúng là ngốc, chỉ biết lừa Liễu Tiếu nhắm mắt lại. Phải học tập ta đây. Năm đó ta đổ ập mê dược xuống đầu nàng, nàng không phải là không nhúc nhích ngoan ngoãn ngồi im cho ta hôn sao. Hắc, hắc, hắc…”
Ninh Tiểu Mộng nghe vậy, biến sắc, lập tức nhanh chóng ra tay, nhìn cũng không cần nhìn, chuẩn xác không nhầm bắt được lỗ tai Tạ Nhiên, dùng sức vặn một cái, sau đó hung tợn mở miệng: “Chuyện không biết xấu hổ như vậy mệt ngươi còn có mặt mũi nhắc đến.”
“Nương tử, nhẹ chút, ta biết sai rồi, nhẹ chút, nhẹ chút, đau quá.” Tiếng cười khẽ đắc ý vênh váo của Tạ Nhiên lập tức bị cúi đầu cầu xin tha thứ thay thế.
Mở cửa, Liễu Tiếu nhìn thấy một thiếu nữ áo hồng xinh đẹp mắt ngọc mày ngài.
“Cô nương, xin hỏi có chuyện gì sao?” Liễu Tiếu có lễ hỏi nàng.
Thiếu nữ kia không mở miệng, tỉ mỉ đánh giá Liễu Tiếu từ đầu đến chân từ trên xuống dưới một phen. Liễu Tiếu bị nàng nhìn đến toàn thân đều mất tự nhiên, đột nhiên có cảm giác như mình là một con thỏ bị hồ li theo dõi.
Thiếu nữ nhìn đủ, vừa lòng gật gật đầu, tươi rói cười với Liễu Tiếu một tiếng, mở miệng nói: “Ta tìm ngươi.” Vừa nói, vừa tự nhiên bước vào phòng, quay lại đóng cửa phòng lại.
Liễu Tiếu hồi tưởng nửa ngày cũng không nhớ ra được trước kia mình đã gặp thiếu nữ này ở đâu, cẩn thận mở miệng hỏi: “Không biết cô nương là…”
“Ta là Đường Điềm, cũng chính là nương tử tương lai của ngươi.” Thiếu nữ cười yếu ớt tung ra một câu.
Liễu Tiếu cả kinh, đang định mở miệng, Liễu Hiếu vốn ở trong phòng cắn khăn tay đã ném khăn tay đi, lao ra như tia chớp, đẩy Liễu Tiếu ra, trừng mắt nhìn Đường Điềm.
“Nương tử tương lai cái gì chứ? Ngươi khi nào thì biến thành nương tử tương lai của Tiểu Liễu Tử? Không được nói bừa.” Hung tợn trừng to hai mắt, ta trừng, ta trừng, ta trừng chết ngươi.
Đường Điềm này quả nhiên cũng không phải người thường, lập tức hoàn hồn sau lần đầu nhìn thấy bị sắc đẹp của Liễu Hiếu làm choáng váng, thu lại nụ cười ngọt ngào, hai tay chống nạnh, hung hăng trừng lại Liễu Hiếu.
“Ta nói là, người này, ta gả chắc rồi.” Đường Điềm cường ngạnh kéo Liễu Tiếu đang đứng cạnh Liễu Hiếu đến bên người mình.
“Tiểu Liễu Tử là của mình ta, mới sẽ không cưới ngươi đâu.” Liễu Hiếu liều mạng kéo, lại kéo Liễu Tiếu về bên người mình.
“Nếu hắn không muốn cưới ta thì tham gia luận võ chọn rể làm gì?” Đường Điềm lại dùng sức kéo, muốn kéo Liễu Tiếu về phía mình, nhưng Liễu Hiếu đã sớm có chuẩn bị, sống chết nắm chặt Liễu Tiếu không buông, Đường Điềm lần này kéo không thành công.
“Liễu Tiếu mới không phải là tự nguyện tham gia cái đại hội luận võ chọn rể của ngươi, nàng là…” Dù thế nào cũng không thể nói rằng Liễu Tiếu vì tham tiền nên mới chạy tới đi, Liễu Hiếu suy nghĩ một chút, “Nàng là bị kẻ gian hãm hại mới không cẩn thận lên lôi đài.” Liễu Hiếu dùng sức một cái, Liễu Tiếu bị hắn kéo qua một chút.
“Ta mặc kệ Liễu Tiếu có phải là tự nguyện hay không, tóm lại, hắn tham gia đại hội chọn rể của ta, thì là người của ta.” Đường Điềm cắn răng, dùng sức kéo một cái, Liễu Tiếu bị kéo trở về một chút.
“Người của ngươi gì chứ.” Liễu Hiếu lạnh lùng cười, “Đừng nằm mơ, nói cho ngươi biết, Tiểu Liễu Tử là của ta.” Đến cả bán mình kế cũng kí, không phải của Liễu Hiếu hắn thì còn có thể là của ai, trên tay tăng thêm lực, lại kéo Liễu Tiếu qua một chút. “Hơn nữa, kết quả của luận võ chọn rể còn chưa có cơ mà, ngươi làm sao mà biết người thắng được cuối cùng sẽ là Tiểu Liễu Tử chứ. Ngươi coi Tiểu Liễu Tử là của ngươi nhanh như vậy, không khỏi quá tự mình đa tình đi.”
“Hừ, hừ, hừ, cái này ngươi không biết đâu.” Đường Điềm thoáng đắc ý một chút, một phút sơ sẩy, lập tức làm cho Liễu Hiếu kéo Liễu Tiếu qua một đoạn dài. Nàng giận đến cắn răng, chân đạp trung bình tấn, dùng hết sức bú sữa, lại kéo Liễu Tiếu về được một đoạn. “Ta… ta biết nội… nội dung của cuộc tỷ thí tiếp theo là gì, hôm nay ta… đến, để dạy cho Liễu Tiếu mấy chiêu, bảo đảm ngày mai hắn sẽ quá quan, sau đó có thể thú ta.” Miệng nói, trên tay cũng không dám lơi lỏng, liều mạng kéo Liễu Tiếu về phía mình, làm Đường Điềm vốn được nuông chiều từ bé mệt thở hồng hộc.
“Vậy thì ngươi rõ ràng là phí công rồi, cứ mang theo chiêu số của ngươi đi về đi, Tiểu Liễu Tử không muốn thú ngươi, nàng thua còn không kịp, làm sao có thể muốn thắng.” Cứ nghĩ đến nữ nhân này phá hỏng chuyện tốt của hắn còn dám giành Liễu Tiếu với hắn, ngọn lửa đố kị cùng tức giận trong lòng Liễu Hiếu bùng lên dữ dội. Ta kéo, ta kéo, ta dùng sức kéo.
“Ngươi… làm sao mà biết Liễu Tiếu không muốn thú ta, nói cho ngươi biết, ta nhất định phải gả cho hắn.” Đường Điềm cắn răng, trừng mắt nhìn Liễu Hiếu, gằn từng chữ một. Nữ nhân này xinh đẹp hơn nàng thì cũng thôi, cư nhiên khí diễm còn kiêu ngạo hơn cả nàng, thúc thúc có thể nhẫn, thẩm thẩm lại không thể nhẫn, vì mặt mũi, Liễu Tiếu này nàng nhất định phải giành.
“Ngươi muốn gả người ta cũng phải chịu thú mới được. Nói cho ngươi biết, nếu Liễu Tiếu muốn thú, cũng chỉ có thể thú ta, đồ xấu xí nhà ngươi tránh sang một bên cho ta.” Cư nhiên dám nói muốn gả cho Liễu Tiếu ngay trước mặt hắn, Liễu Hiếu tức giận đến sắp xì khói, dùng sức kéo.
“Ngươi, ngươi cư nhiên dám nói ta là đồ xấu xí.” Đường Điềm bị Liễu Hiếu chọc giận đến cơ hồ hộc máu, liều mạng kéo.
“Nương tử, Liễu Tiếu không phải là tức phụ chưa quá môn của Liễu Hiếu sao? Như thế nào có thể thú hắn, không phải nên là Liễu Tiếu gả cho hắn mới đúng sao?” Tạ Nhiên nằm trên nóc nhà xem náo nhiệt nghi hoặc hỏi.
“Ta nghĩ hắn đại khái là thấy có người giành Liễu Tiếu với hắn tức đến choáng váng đầu óc.” Ninh Tiểu Mộng nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên dưới, che miệng cười trộm.
Liễu Hiếu cùng Đường Điềm mỗi người bắt lấy một bàn tay của Liễu Tiếu, ngươi tới ta đi, ngươi kéo ta giật, giành nhau hăng say quên cả trời đất.
Bất quá lại khổ cho Liễu Tiếu, bị hai người kéo đến giật đi, khổ không nói nổi. Muốn mở miệng kêu bọn họ dừng lại, nhìn Liễu Hiếu ở bên trái, vẻ mặt sát khí, ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn Đường Điềm cứ như đang nhìn kẻ thù giết cha. Lại nhìn Đường Điềm ở bên phải, khí chất ngọt ngào đáng yêu tao nhã hoàn toàn biến mất, mặt mũi dữ tợn, đằng đằng sát khí, mười phần một nàng dạ xoa xinh đẹp. Liễu Tiếu suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy mình ai cũng không thể trêu vào, đành phải giữ im lặng, tiếp tục chịu đựng hai người lôi kéo.
Hai người kéo qua kéo lại nửa ngày, Liễu Hiếu tuy nhỏ tuổi hơn Đường Điềm, nhưng dù sao cũng là nam tử, sức mạnh cùng sức chịu đựng đều nhỉnh hơn một chút, mắt thấy sẽ thắng được trong “cuộc chiến tranh giành Liễu Tiếu”.
Liễu Hiếu mắt thấy thắng lợi sắp đến gần, vừa kéo vừa vừa đắc ý dào dạt nhướng mày khiêu khích Đường Điềm.
Đường Điềm bị hắn kích, tức giận muốn chết, chợt âm hiểm cười một tiếng, đột nhiên buông tay Liễu Tiếu ra.
Liễu Hiếu không hề phòng bị nàng sẽ đột nhiên buông tay, không kịp thu lực lại, kéo Liễu Tiếu ngã xuống đất. Trong nháy mắt ngã xuống đất kia, Liễu Hiếu ôm lấy Liễu Tiếu, làm Liễu Tiếu ngã lên người hắn, cứng rắn làm đệm cho Liễu Tiếu.
Liễu Tiếu vội vàng từ dưới đất đứng lên, nâng Liễu Hiếu dậy, nhìn trái nhìn phải, vừa nhìn vừa liên thanh hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Có sao không? Đau hay không?…”
Trong mắt Liễu Hiếu chứa nước mắt, dùng tay chỉ vào cái ót: “Đau quá, đầu đụng xuống đất.”
“Ta xem xem.” Liễu Tiếu đưa tay sờ sau đầu hắn, chạm đến một cục u thật lớn, đau lòng vô cùng, vội vàng xoa xoa cho hắn.
“Còn đau hay không?” Liễu Tiếu vẻ mặt thân thiết hỏi.
“Vốn rất đau, được ngươi xoa đỡ hơn nhiều.” Liễu Hiếu bẹp miệng, “Ngươi phải xoa cho ta thêm một lát nữa.”
“Được.”
Đường Điềm nhìn hai người hoàn toàn coi nàng như không khí trước mắt, ngược lại không tức giận. Nàng không thừa nhận cũng không được, hai người trước mắt này thật sự xứng đôi vô cùng. Lại nhìn hai người một người làm nũng, một người đau lòng, xem ra thật sự là có tình cảm với nhau.
Đường Điềm vốn không phải thật sự thích Liễu Tiếu, nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không muốn chia rẽ hai người, nhưng vừa nghĩ đến nếu buông tha cho Liễu Tiếu chẳng khác nào buông tha cho giấc mộng trở thành giang hồ đệ nhất nữ hiệp mình ấp ủ từ nhỏ đến lớn, lại cực kì không cam lòng.
Đường Điềm tùy tiện tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, sâu kín mở miệng nói: “Liễu Tiếu, ngươi đã có người trong lòng, còn lên lôi đài của ta làm gì? Hại ta dùng toàn bộ tiền đặt cược đều đặt trên người ngươi, bây giờ lập tức sẽ thua sạch sẽ.” Cho đến lúc này, trong số những người quá quan trừ Liễu Tiếu ra, cũng chỉ còn lại ba công tử thế gia, tuy là người trong giang hồ nhưng gia phong lại cực nghiêm, gả qua chỉ có thể ở nhà giúp chồng dạy con, tuyệt không có cơ hội hành tẩu giang hồ.
Liễu Tiếu lúc này mới nhớ tới trong phòng còn có Đường Điềm, xoay người, “Đường cô nương, lên lôi đài thực sự không phải mong muốn của ta.” Cái ta muốn chỉ là vàng mà thôi, “Lúc ấy ta bị kẻ gian dùng ảo thuật mê hoặc mới thân bất do kỷ lên lôi đài.” Muốn trách thì trách Đường Di, đang yên đang lành dùng vàng làm ám khí làm gì, không phải là dụ dỗ người ta phạm tội sao.
Đường Điềm thở dài một tiếng, cô đơn vô cùng.
Tiếng thở dài này rơi vào tai Liễu Tiếu, lập tức bất an lên. “Này, Đường cô nương, ngươi có khỏe không.”
Đường Điềm ngẩng đầu, vô thần nhìn Liễu Tiếu. “Ta không khỏe, ta một chút cũng không khỏe. Giấc mộng giang hồ của ta nha…” Đột nhiên chớp mắt, nảy ra một chủ ý, lập tức lại tinh thần lên, nóng bỏng nhìn về phía Liễu Tiếu. “Như vậy đi, ta không cần ngươi thú ta, ngươi chỉ cần giúp ta một việc là được.”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
29 chương
22 chương
45 chương
10 chương
10 chương