Mấy người chạy đến thấy tình hình trước mắt, vội vàng lao tới. Lão giả đầu lĩnh vươn tay nâng Đường Ý dậy, bắt mạch cho hắn, sắc mặt lập tức lạnh lẽo. “Là độc của ma giáo, lập tức đến y quán kêu Đường Thận đến đây.” Lập tức có người đáp ứng chạy ra. Lúc này Đường Ý mới gắng gượng mở mắt ra, nhìn về phía hai người Liễu Tiếu, thực cố hết sức nói với vị lão giả đang đỡ lấy hắn kia: “Môn chủ, ít nhiều nhờ có hai người bọn họ…” Lão giả này chính là môn chủ đương nhiệm của Đường môn Đường Diêu, hắn nhìn Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu, một gương mặt bị mũ sa che khuất, không nhìn rõ dung mạo, một gương mặt hoàn toàn xa lạ. Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn cảm thấy có chút chột dạ, hai người hồi hộp nắm lấy tay đối phương, sợ đến mức không dám thở mạnh. May mà Đường Lượng lập tức ghé vào tai Đường Diêu giải thích: “Người bị thương trong hai vị này là đến cầu thân Điềm Điềm, người che kín mặt kia là đồng bạn của hắn.” Đường Diêu nhíu mi, “Đang yên đang lành, che mặt làm gì?” “Nghe nói là vì bị bệnh lạ sợ gặp ánh sáng mắt trời, cho nên mới dùng mũ sa che khuất mặt.” Đường Lượng nói ra lí do lúc trước Liễu Hiếu bịa bừa ra. Lúc này có mấy người mang theo hòm thuốc lại đây, Đường Diệu lập tức bắt đầu chỉ huy: “Đường Thận, ngươi đi xem thương thế của nhị trưởng lão, mấy người các ngươi đi xem hai hài tử kia.” “Không cần, không cần.” Liễu Hiếu vội vàng kêu to ngăn không cho mấy người kia đến gần. Nói đùa, nếu để bọn họ trị thương cho Tiểu Liễu Tử, chuyện Tiểu Liễu Tử là nữ sẽ không có cách nào che lấp được. Nếu để người của Đường môn biết trong số những người đến cầu thân Đường Điềm cư nhiên có một nữ nhân, không biết hai người bọn họ sẽ bị sửa trị như thế nào. “Bằng hữu của ta bị thương không nặng, ta sẽ xử lí, các ngươi vẫn nên đi xem vị lão bá kia đi thì hơn.” Liễu Hiếu nâng Liễu Tiếu dậy, “Ta mang nàng về phòng chữa thương đây.” Đường Lượng tiến lên một bước, thực thành khẩn mở miệng: “Như vậy sao được, hai vị lần này vì nhị trưởng lão của chúng ta mới bị thương, sao chúng ta có thể để các ngươi tự mình chữa thương được. Huống chi vị tiểu huynh đệ kia rất có khả năng sẽ trở thành vị hôn phu của Điềm Điềm, có khi rất nhanh mọi người đều sẽ thành người một nhà, hai vị đừng khách khí.” “Không cần.” Liễu Tiếu dựa vào người Liễu Hiếu, để Liễu Hiếu đỡ lấy hông nàng. “Chỉ là vết thương nhẹ mà thôi, không cần lo lắng, vị bằng hữu này của ta cũng biết y thuật, có hắn chiếu cố ta là được rồi.” Đường Lượng nhìn hai người trước mặt, cảm thấy hai người kia đứng cạnh nhau như vậy làm cho người ta có cảm giác vô cùng thân thiết. Hắn ngẩn người, lúc này mới mở miệng: “Nếu vậy thì theo ý hai vị cũng tốt, nếu cần dược liệu gì thỉnh hai vị cứ mở miệng.” Lập tức phân phó người bên cạnh đưa hai người bọn họ về phòng. “Đa tạ.” Liễu Hiếu cảm tạ hắn, dìu Liễu Tiếu rời đi. Đường Lượng nhìn theo bóng lưng hai người, lắc lắc đầu, cảm thấy mình nên đi nhắc nhở Đường Điềm một chút thì hơn. Liễu Hiếu dìu Liễu Tiếu về tới phòng, đỡ nàng nằm lên giường, xé ống tay áo của nàng ra bôi thuốc băng bó cho nàng. Liễu Tiếu vừa nhìn hắn băng bó cho mình vừa oai oái kêu: “Bộ y phục này còn rất mới, sao ngươi có thể tùy tiện xé hỏng chứ.” “Ta không phải là tùy tiện xé hỏng, ta là vì trị thương cho ngươi nên mới xé.” Liễu Hiếu vừa thật cẩn thận bôi thuốc cho nàng, vừa trừng mắt nhìn nàng một cái. “Ngươi thành thật nằm yên cho ta, đừng gây trở ngại ta bôi thuốc cho ngươi.” Bị hắn trừng mắt, Liễu Tiếu ngoan ngoãn ngậm miệng lại, để mặc cho Liễu Hiếu trị thương cho nàng. Liễu Hiếu băng bó cho nàng xong, bưng nước lên rửa tay mình, ngồi vào bên giường nói với Liễu Tiếu: “Tiểu Liễu Tử nha, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Liễu Tiếu nhìn hắn, cũng mở miệng nói: “Kì thật ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.” “Vậy ngươi nói trước đi.” Liễu Hiếu nể mặt nàng đang bị thương, nhường nàng một lần. “Vậy ta nói.” Liễu Tiếu hít một hơi thật sâu, “Ta, ta không muốn làm, chuyện này quá khó khăn, phiêu lưu quá lớn, hơn nữa cho dù thành công, đằng sau còn có hai việc đang chờ, nhất định còn khó thực hiện hơn cả việc trộm Sưu Hồn Châm, phiêu lưu cũng nhất định lớn hơn theo, thực có khả năng chúng ta không cẩn thận sẽ bị Ninh Tiểu Mộng đùa chết. Tứ huynh đệ đại thúc keo kiệt vì khúc mắc của chính mình không chịu cưới Mộ Dung tứ tỷ muội là lỗi của chính bọn hắn, làm sao có thể vì lỗi của bọn họ mà hi sinh tính mạng của hai chúng ta chứ. Ta thấy chúng ta vẫn nên quay về, trực tiếp trói tứ huynh đệ đại thúc keo kiệt lại giao cho Mộ Dung tứ tỷ muội cho xong.” “A!” Liễu Hiếu hét lên một tiếng kinh hãi. Liễu Tiếu sợ đến rụt cổ, chờ Liễu Hiếu mắng to nàng không biết nghĩa khí, nói mà không giữ lời, ham sống sợ chết. “Tiểu Liễu Tử, thật không ngờ ngươi cư nhiên trở nên thông minh.” Liễu Hiếu cười đến híp mắt, “Nhất định là ở cạnh ta lâu, mở mang đầu óc, cư nhiên suy nghĩ giống hệt ta. Tốt lắm, nhanh thu dọn một chút, chúng ta chạy trốn suốt đêm đi.” “Ngươi không tức giận sao? Không trách ta nói mà không giữ lời, ham sống sợ chết sao?” Liễu Tiếu kinh ngạc giương mắt nhìn hắn, lại trong nháy mắt bị nụ cười của hắn mê hoặc đến đầu váng mắt hoa. “Vì sao ta phải tức giận? Suy nghĩ của ta cũng giống hệt ngươi. Hơn nữa, gần đây ngươi luôn số con rệp, muốn thua cũng không thua được, ta sợ nếu chúng ta không đi, ngươi liền thực sự ngoan ngoan ở lại làm nữ tế của Đường môn. Ta cũng không muốn chuyện như vậy phát sinh, chúng ta chạy trước rồi nói sau.” Liễu Hiếu nhìn nàng, lấy khăn tay đưa cho nàng, “Đây, lau nước miếng đi.” “Nha.” Liễu Tiếu lúc này mới nhận ra mình thất thố, vội vàng hút nước miếng vào, nhận lấy khăn tay Liễu Hiếu đưa. Liễu Hiếu không có hảo ý đưa mặt mình đến trước mặt nàng, đột nhiên nở nụ cười quyến rũ, làm hại Liễu Tiếu thiếu chút nữa tiêu đời vì sặc nước miếng. Liễu Hiếu rất là hài lòng với phản ứng của nàng, vui vẻ đi thu dọn đồ đạc. Nửa đêm, có hai bóng người lén lén lút lút lặng lẽ xuất hiện trên tường rào. Hai bóng người nhìn xung quanh một lượt, liền nhanh chóng trèo ra ngoài tường, một đường chạy không thấy bóng dáng. “Hai con thỏ nhỏ kia, cư nhiên có gan trốn đi, lão nương ta đây tuyệt không tha cho bọn họ.” Trong màn đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nói âm trầm, cộng thêm đằng đằng sát khí. “Nương tử, đừng tức giận, đừng tức giận. Bọn họ vẫn còn là tiểu hài tử, vi phu tùy tiện đi giáo huấn bọn họ một chút là được rồi.” Giọng nói vừa lấy lòng vừa nịnh nọt. Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu dựa vào trí nhớ hồi ban ngày, tìm đường ra. Đi đi, Liễu Tiếu đột nhiên cảm thấy đằng sau có một luồng khí lạnh thổi tới, nàng mạnh mẽ quay đầu lại, sau lưng cái gì cũng không có. Lại đi vài bước, khí lạnh lại thổi tới, Liễu Tiếu lại mạnh mẽ quay đầu lại, vẫn là cái gì cũng không có. Nàng quay đầu hỏi Liễu Hiếu: “Ngươi có cảm thấy hình như có gì đó đi theo sau chúng ta không?” Liễu Hiếu sợ hãi đến gần nàng, “Nghe ngươi nói vậy, hình như là có thật.” Lại là một luồng khí lạnh thổi tới, hai người cả kinh, đồng thời quay đầu lại, vẫn là cái gì cũng không có. “Tiểu Liễu Tử, ngươi thấy có thể là cái đó không.” Liễu Hiếu trong lòng run sợ hỏi. “Cái gì là ‘cái đó’”? Liễu Tiếu vừa hỏi, vừa nép vào cạnh Liễu Hiếu. “Chính là, chính là…” Liễu Hiếu nuốt xuống một ngụm nước miếng, “Chính là quỷ đó.” “Quỷ?! Không thể nào.” Thật đáng sợ, Liễu Tiếu cố gắng dán chặt người mình lên người Liễu Hiếu. “Đừng, đừng sợ, ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Kì thật Liễu Hiếu còn sợ hơn Liễu Tiếu, lại vẫn vươn tay ôm lấy Liễu Tiếu còn cao hơn hắn vào lòng. “Hắc, hắc, hắc…” Trong khi hai người đang nghi thần nghi quỷ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười kì quái làm người ta sởn tóc gáy phát ra từ bụi cỏ bên đường mòn. “A!!!!!” Hai người kêu lên sợ hãi ôm chầm lấy nhau. Tiếng cười âm trầm khủng bố đột nhiên ngưng bặt, xung quanh lại là một mảnh yên tĩnh. “Thật, thật đáng sợ…” Giọng Liễu Tiếu run run, “Chúng ta, chúng ta nhanh chạy thôi.” “Ý, Ý kiến hay.” Giọng Liễu Hiếu cũng run run. Hai người tay chân bủn rủn sắc mặt trắng bệch dựa sát vào nhau, di chuyển với vận tốc rùa bò. “A, a, a…” Bên tai hai người bỗng nhiên lại truyền đến tiếng cười khẽ quỷ dị không biết phát ra từ đâu, hai người nhắm mắt lại, đổ mồ hôi lạnh, đỡ lấy nhau bước nhanh hơn. Liễu Tiếu chỉ cảm thấy từ phía sau lại có một luồng khí lạnh thổi tới, nàng đã sợ đến không dám quay đầu lại nhìn, sợ nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ. Nàng nhắm chặt mắt đi mấy bước, bên tai bỗng nhiên lại truyền đến tiếng cười lạnh âm trầm, ngay sau đó, có thứ gì đó đến gần tai nàng, phun ra luồng khí lạnh như băng trên gáy nàng. “A!!!!! A!!!! A!!!!” Liễu Tiếu hét lên sợ hãi nhảy dựng lên, làm Liễu Hiếu ở bên cạnh cũng sợ muốn chết. Liễu Tiếu bị dọa váng đầu chân không bủn rủn, tay cũng không bủn rủn nữa, tóm lấy Liễu Hiếu, kéo hắn bỏ chạy. Còn chưa chạy được mấy bước, trước mặt đột nhiên xuất hiện một làn khỏi mờ mờ, qua làn khói thấp thoáng có thể được bóng người của một nữ tử. Nàng kia một thân áo trắng với mái tóc dài đưa lưng về phía bọn họ. Trong nháy mắt nhìn thấy nữ tử kia, ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu Liễu Tiếu chính là — quay đầu, chạy! Đáng tiếc nàng còn chưa kịp xoay người, nữ tử kia đã quay đầu lại trước. Dưới ánh trăng thanh lãnh, xuất hiện một cái đầu lâu trắng hếu. “Quỷ nha!!!!!!!!!!!!!” Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu sợ đến mức tóc gáy đều dựng thẳng lên, trăm miệng một lời kinh hô, đồng thời quay đầu bỏ chạy. Hai người một mạch chạy như điên, động tác lưu lát đến ngay cả khỉ cũng cảm thấy mặc cảm trèo tường vào, chạy về phòng, đóng chặt cửa, cùng nhau lao về phía giường, dựa sát vào nhau, dùng chăn bao kín hai người từ đầu đến chân. Hai người cuộn mình trong ổ chăn tối đen, nằm sát cạnh nhau, nghe tiếng tim đập dồn dập của đối phương. Vô cùng kì lạ, bọn họ đột nhiên cảm thấy cực kì buồn ngủ, chẳng mấy chốc sau đã ngủ say. Buổi sáng, Liễu Hiếu mở mắt ra, liếc mắt nhìn Liễu Tiếu nằm bên cạnh, bất chấp hồi tưởng đêm kinh hoàng ngày hôm qua, “xì” một tiếng không nhịn được bật cười. Liễu Tiếu vẫn còn đang ngủ say, đôi mắt bị người tô đen, chóp mũi cũng bị người tô đen, trên cằm vẽ râu, trên trán viết ba chữ to “kẻ nhát gan”, trông thế nào cũng thấy buồn cười. Liễu Tiếu bị tiếng cười của hắn đánh thức, nhìn về phía hắn, “Chuyện gì mà buồn cười đến vậy…” Ánh mắt Liễu Tiếu đột nhiên dừng lại, đầu tiên là vẻ mặt kinh diễm, dùng sức nuốt nước miếng, ngay sau đó là vẻ mặt bất mãn. “Ngươi rõ ràng là nữ, vì sao lại gạt ta rằng ngươi là nam? Thật quá đáng.” Liễu Hiếu ở trước mặt với búi tóc đáng yêu hoạt bát, trên mặt là một lớp trang điểm nhẹ, môi cùng hai má đều được tô son màu hồng nhạt, cặp lông mày vốn mang chút anh khí cũng bị sửa lại thành đôi mày lá liễu, làm gương mặt vốn tuyệt mỹ của hắn tăng thêm một phần quyến rũ của thiếu nữ. Áo khoác rộng thùng thình khoác trên người, lộ ra cái yếm màu hồng phấn cùng da thịt trắng như tuyết. Trên cổ đeo dây chuyền trân châu màu hồng, trên cổ tay là chiếc vòng bạc tinh tế, móng tay cũng được sơn một lớp chu sa hồng phấn, làm đôi tay càng thêm tinh xảo như ngọc. Liễu Hiếu theo ánh mắt của nàng cúi đầu nhìn về phía người mình, vừa nhìn hắn liền cảm thấy vô cùng kinh hãi, từ trên giường nhảy dựng lên, lao về phía bàn, ôm lấy gương chiếu trái chiếu phải. “Tại sao, tại sao có thể như vậy?” Liễu Hiếu nhìn mặt mình trong gương, cực kì sợ hãi. “Ngươi gạt ta.” Liễu Tiếu lên án hắn. “Ta không có gạt ngươi, ta thật sự là nam.” Liễu Hiếu vẻ mặt đau khổ giải thích. “Hừ.” Liễu Tiếu quay đầu đi không quan tâm đến hắn. Liễu Tiếu dùng gương mặt lúc này làm ra biểu tình hờn dỗi, thật sự là làm Liễu Hiếu muốn cười. Cố gắng nén cười, Liễu Hiếu giơ gương đến trước mặt nàng. “A!” Liễu Tiếu kêu lên một tiếng sợ hãi đoạt lấy gương từ trong tay hắn, soi cái mặt hoa siêu cấp buồn cười của mình. “Ai làm? Ai làm?” (*vai mặt hoa là một vai trong hát tuồng thời xưa) Liễu Hiếu cười khổ chỉ chỉ mình, “Chắc chắn là cùng một người với kẻ hóa trang ta thành nữ nhân.” Liễu Tiếu quay đầu lại nhìn hắn, “Ngươi thực sự không phải là nữ nhân?” “Không phải!” Liễu Hiếu chém đinh chặt sắt trả lời nàng. “Thật không?” Nhìn Liễu Hiếu xinh đẹp thần sầu quỷ khóc trước mắt, trong lòng Liễu Tiếu vẫn còn chút nghi ngờ. “Đương nhiên là thật.” Liễu Tiếu nghi ngờ làm Liễu Hiếu mất hứng, dứt khoát kéo cái yếm ra, triển lãm bộ ngực không mấy cường tráng của mình. “A!” Liễu Tiếu bị hành động bất ngờ của hắn làm đỏ bừng mặt, quay đầu không nhìn. Thấy Liễu Tiếu đỏ mặt, Liễu Hiếu đột nhiên ý thức được hành vi của mình thật sự có chút không hợp lễ nghĩa, cũng đỏ bừng mặt theo, vội vàng quấn chặt áo khoác. Hắn vừa quay đầu, nhìn thấy dưới khay trà trên bàn là một bức thư. Liễu Hiếu bước qua, lấy bức thư dưới khay trà ra, vừa liếc qua một cái, sắc mặt hắn lập tức trở nên xám trắng. Hắn trở về bên giường, đưa bức thư cho Liễu Tiếu đọc. Liễu Tiếu nhận lấy đọc, càng đọc mặt càng trắng. Bức thư viết như thế này: Có gan chạy trốn khỉ lão nương, xem lão nương ta đây xử lí các ngươi như thế nào. Lần này xem như cho các ngươi một giáo huấn nho nhỏ, nếu sau này dám có gan không nghe lời lão nương thì, hừ, hừ, hừ… Phần đề tên là một chữ “Mộng”. Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu ai oán nhìn nhau, không đường chạy trốn. Hóa ra ngày hôm qua không phải quỷ, mà là Ninh Tiểu Mộng còn đáng sợ hơn cả quỷ nha.