Ngày hôm sau, Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu mặt mũi bơ phờ được người mời đến Đường môn. Tối qua hai người suy nghĩ cả đêm, lại chẳng nghĩ ra được kế hoạch nào khả thi, quả thực là sắp sầu đến chết. Lúc gần đến Trúc viện, đột nhiên ở ven đường có một lão nhân xông lên, ngăn lại đệ tử Đường môn đang dẫn hai người vào, nói đông nói tây buôn chuyện với tiểu tử trẻ tuổi này gần nửa canh giờ. Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu từ đứng, chuyển thành ngồi xổm, cuối cùng dứt khoát ngồi xuống đất dựa lưng vào nhau chợp mắt ngủ một giấc. Tiểu tử trẻ tuổi dẫn đường cho hai người mấy lần có ý muốn chấm dứt cuộc nói chuyện của hai người, tiếc rằng đối phương hoàn toàn làm bộ như không biết, tiếp tục thao thao bất tuyệt nói không ngừng. Ngại rằng đối phương là trưởng bối, không thể sưng mặt lên không để ý tới, cũng không thể cứng rắn xông vào, kẻ đáng thương kia không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn chịu đựng hành hạ gần nửa xanh giờ, mặt đã xanh ngắt. Lão nhân gia nói đông nói tây gần nửa xanh giờ, cảm thấy mĩ mãn rời đi. Lúc này hai người mới dưới sự hướng dẫn của vị đệ tử mặt xanh ngắt này đi vào cổng Trúc viện. Trong Trúc viện những người thắng cuộc ngày hôm qua đứng xếp thành một hàng, Liễu Tiếu đến chậm nhất, đứng ở vị trí sau cùng. Vị trí thủ vị giống như hôm qua, vẫn là Đường Nhất cùng Đường Nhị, ngoài ra, còn thêm một Đường Lượng mặc áo trắng. Đường Lượng thấy mọi người đều đến đông đủ, đứng lên, hắng giọng một cái. “Các vị anh hùng đều là người thắng cuộc trong trận đấu ngày hôm qua, người người đều thân thủ bất phàm. Hôm nay chúng ta dự định để các vị cứ hai người một tổ, từng cặp luận võ, người thắng tiếp sẽ tiếp tục tham gia trận đấu ngày mai.” Nói đến đây, Đường Lượng nhướn mày, “Nhưng mà lượng người thắng sau cùng của ngày hôm qua lại là mười chín người, cho nên lúc này đây tất nhiên sẽ có người không có tổ. Như vậy làm chúng ta thật khó xử. Sau khi thảo luận, chúng ta quyết định cho các vị rút thăm, vị nào rút được phiếu trắng có thể không cần thi đấu ngày hôm nay mà trực tiếp tham gia cuộc tranh tài ngày mai.” Dưới sân đã có người ồn ào lên: “Không công bằng, là ai nghĩ ra ý kiến vớ vẩn đó vậy.” Đường Lượng cười tao nhã. “Không dối gạt vị anh hùng này, ý kiến vớ vẩn này đúng là từ tại hạ nghĩ ra. Bất quá lại được ngoài đường chủ của bổn môn ra, bao gồm môn chủ cùng hai vị trưởng lão đều nhất trí thông qua.” Người nọ vừa nghe Đường Lượng nói vậy, lập tức ngậm miệng không nói. Theo giang hồ đồn đại, Đường Lượng rất có khả năng sẽ là môn chủ Đường môn kế nhiệm. Một nhân vật như vậy, không thể đắc tội. Đường Lượng quét mắt nhìn khắp toàn trường một lượt, hỏi: “Các vị anh hùng còn dị nghị gì về việc này không?” Mọi người nhất trí lắc đầu. Đường Lượng gật đầu một cái, “Tốt lắm, bây giờ trước hết chúng ta sẽ rút thăm quyết định ai sẽ trực tiếp tiến vào vòng trong.” Đưa tay cầm lấy chiếc hộp gỗ có một cái lỗ ở mặt trên, mở ra cho mọi người nhìn. “Thỉnh các vị nhìn, trong hộp này có mười tám viên ngọc màu xanh lục.” Đóng nắp hộp lại, lấy ra một viên ngọc màu đỏ lớn bằng viên ngọc màu xanh trong hộp. “Sau đây ta sẽ cho viên ngọc màu đỏ này vào trong hộp, sau đó dùng vải che nắp hộp lại, theo thứ tự vị trí đứng của các vị, thỉnh các vị lần lượt cho tay vào cái lỗ trên nắp hộp này, lấy ra một viên ngọc, vị nào lấy được viên ngọc màu đỏ có thể trực tiếp tham gia cuộc tranh tài vào ngày mai.” Liễu Tiếu nhìn nhìn vị trí của mình, đứng cuối cùng. Âm thầm thả lỏng, có nhiều người đứng trước nàng như vậy, hẳn là sẽ không đến mức không ai lấy được viên ngọc màu đỏ thôi. Nói cách khác, nàng sẽ không xui xẻo đến mức ngay cả cơ hội giả vờ thua cũng không có thôi. Đường Lượng ở trước mặt mọi người thả viên ngọc màu đỏ vào hộp, sau đó cho tay vào hộp xáo lên. Không ai chú ý thấy hắn đã nhân cơ hội này cho viên ngọc màu đỏ vào ống tay áo, mặt không đổi sắc thay bằng viên ngọc màu xanh. Đường Lượng lấy vải che nắp hộp lại, theo thứ tự từ người đứng gần hắn nhất, cho mọi người lần lượt bốc viên ngọc. Đương nhiên, trong hộp căn bản là không có viên ngọc màu đỏ, làm sao có thể có người lấy ra viên ngọc màu đỏ được. Ban đầu Liễu Tiếu còn thờ ơ, nhàn nhã đứng tại chỗ xem náo nhiệt. Nhưng rồi một người không lấy được viên ngọc đỏ, năm người cũng không lấy được, mười người vẫn chưa lấy ra được, mười lăm người đầu tiên đã bốc xong rồi, vẫn không có viên ngọc đỏ… Nàng bắt đầu khẩn trương. Đến lượt người đứng bên cạnh Liễu Tiếu, người nọ chậm rãi cho tay vào hộp, Liễu Tiếu còn hồi hộp hơn cả hắn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tay hắn, ở trong lòng hò hét: “Màu đỏ, màu đỏ…” Người nọ chậm rãi rút tay lên, mở bàn tay ra, một viên ngọc màu xanh xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Người nọ thất vọng thở dài, Liễu Tiếu đứng ngốc tại chỗ. “Vị này cũng không lấy được viên ngọc đỏ, vậy vị cuối cùng này sẽ không cần bốc nữa, nhất định là viên ngọc đỏ.” Đường Lượng vừa nói vừa cho tay vào trong hộp, viên ngọc màu đỏ trong ống tay áo đổi chỗ với viên ngọc màu xanh cuối cùng trong hộp, xuất hiện trong tay Đường Lượng. “Vị thiếu hiệp này thật may mắn.” Liễu Tiếu cúi đầu, nghĩ không ra vì sao mình lại xui xẻo đến nông nỗi này. Mười tám người còn lại tụ lại một chỗ rút thăm bắt cặp thi đấu, Liễu Tiếu được người thỉnh ra khỏi sân. “Thiếu hiệp, xin hỏi ngài có muốn ở lại đây xem trận đấu của bọn họ không?” “Không cần.” Liễu Tiếu ủ rũ trả lời. “Vậy ta dẫn ngài đến phòng khách đã được chuẩn bị trước.” “Phòng khách?” “Đúng rồi, ta quên nói cho ngài, từ sau trận đấu này, người thắng phải vào ở trong Đường môn.” Vào ở trong Đường môn! Đến khi dạ hắc phong cao, chẳng phải là nàng có thể… Liễu Tiếu lập tức phấn chấn tinh thần, “Làm phiền, nhờ ngươi dẫn đường cho chúng ta.” Kéo Liễu Hiếu, kích động đi theo người nọ. Đến viện được chuẩn bị cho bọn họ, Liễu Tiếu chọn gian phòng hẻo lánh nhất. Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, hai người chụm đầu lại bắt đầu thảo luận. “Ngươi nói xem, Sưu Hồn Châm ở nằm ở đâu?” Liễu Tiếu hỏi. “Ta cũng không biết, bất quá ta nghĩ hẳn là ở trên người môn chủ Đường môn cùng hai vị trưởng lão. Cho dù không ở trên người bọn họ thì cũng đặt ở chỗ bọn họ ở.” Liễu Hiếu nói ra suy nghĩ của mình. “Vậy, chúng ta nhân lúc này đi xem khắp nơi một lượt, tìm kiếm nơi môn chủ cùng trưởng lão Đường môn ở, sau đó ban đêm trực tiếp mò qua là được rồi.” Liễu Tiếu đề nghị. “Tốt.” Liễu Hiếu lập tức đồng ý. Hai người thừa dịp ngoài tường không có ai, trèo tường ra khỏi viện. “Tiểu Liễu Tử, chúng ta phải làm sao mới tìm được chỗ ở của môn chủ hoặc trưởng lão của Đường môn đây?” Liễu Hiếu nhỏ giọng hỏi. “Bắt một người đến hỏi thì sao?” Liễu Tiếu suy nghĩ một lát, trả lời như vậy. “Không tốt, lỡ bị người khác phát hiện hai chúng ta sẽ thực thảm.” Liễu Hiếu lắc đầu. “Vậy làm sao bây giờ?” Liễu Tiếu cúi đầu tự hỏi. “Di, mùi gì vậy? Thơm quá nha.” Liễu Hiếu dùng sức hít vào. “Đúng vậy, thật sự quá thơm.” Liễu Tiếu cũng dùng sức hít vào, “Hình như là đồ ăn ngon.” “Mùi thơm như vậy, nhất định là rất ngon.” Ngay cả Liễu Hiếu xưa nay kiêng ăn cũng thèm lên. Liễu Tiếu nuốt nuốt nước miếng: “Chúng ta có thể ăn trước gì đó rồi lại tìm đường sau.” Liễu Hiếu lập tức giơ hai tay lên tỏ vẻ đồng ý, hai người hoàn toàn ném nhiệm vụ ra sau đầu, đi theo mùi thơm. Hai người đi theo mùi, tìm được phòng bếp. Mùi phát ra từ một cái lồng hấp trên bếp, một đầu bếp mập mạp mở lồng hấp ra, cho từng cái bánh bao nhỏ óng ánh hương thơm tỏa ra tứ phía vào một chiếc hộp sơn phết tinh xảo, giao cho tiểu nha hoàn bên cạnh. “Tiểu Thúy, nhanh nhân lúc còn nóng đưa đến chỗ của nhị trưởng lão.” Tiểu nha hoàn khoảng mười bốn mười lăm tuổi nhận lấy hộp, xoay người đi ra phòng bếp. Hai người đang núp ngoài cửa sổ dùng sức hít vào liếc nhau một cái, lập tức đè ý niệm muốn ăn gì đó xuống, từ đằng xa đi theo sau tiểu nha hoàn. Hai người đi theo tiểu nha hoàn rẽ trái quẹo phái, đi xuyên gia một mảnh rừng trúc nhỏ, đến trước một tiểu viện tinh xảo. Tiểu nha hoàn cầm hộp định đi vào viện, lại bị người cản lại. “Làm gì?” Người kia hỏi. “Đưa điểm tâm cho nhị trưởng lão.” “Giao cho ta là được.” “Nhưng mà trước nay đều là ta trực tiếp đưa cho nhị trưởng lão.” Tiểu nha hoàn có chút nghi ngờ. Người nọ cười cười với nàng, đột nhiên đưa tay ra điểm một cái, thân mình tiểu nha hoàn đột nhiên mềm nhũn. Người nọ đưa tay đỡ lấy, kéo lê nàng đến sau cánh cửa. Liễu Tiếu cùng Liếu Hiếu giật mình trừng lớn mắt. “Đây là có chuyện gì?” Liễu Tiếu hỏi. “Ta không biết, bất quá hình như là có vấn đề.” Liễu Hiếu trả lời. “Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Liễu Tiếu nhìn hắn. “Như vậy đi, ta đưa mê dược cho ngươi, ngươi trước làm người nọ bất tỉnh, chúng ta chạy vào viện rồi nói sau.” Liễu Hiếu lấy từ trong lòng ra một cái bình nhỏ, đổ ra một ít bột phấn vào lòng bàn tay nàng. “Đi thôi.” Liễu Tiếu thản nhiên đi qua, người nọ thấy nàng bước đến, mở miệng nói: “Người nào?” Liễu Tiếu mỉm cười, nói: “Người một nhà.” Người nọ vẻ mặt ngẩn ngơ, Liễu Tiếu thừa dịp hắn còn chưa kịp phản ứng lại, nhanh chóng tiến lên mấy bước, ngừng thở, giơ bàn tay cầm thuốc bột lên. Người nọ vừa ở trong lòng biết không ổn thân mình đã lảo đảo một cái, ngã xuống. Liễu Tiếu đỡ được hắn trước khi ngã xuống đất. Liễu Hiếu tiến lên, mở cửa ra một cái khe, nhìn quanh một lượt. “Không có người, chúng ta vào thôi.” Liễu Tiếu kéo người nọ đi vào, còn không quên dặn Liễu Hiếu: “Mang theo cái hộp kia vào, đồ ăn ngon như vậy trăm ngàn lần đừng lãng phí.” “Ngươi không nói ta cũng sẽ không quên.” Liễu Hiếu nhặt cái hộp lên, đi vào viện, lại trở tay đóng cửa lại. Trong viện có không ít người đang nằm. Liễu Hiếu dùng chân đá đá, lại ngồi xổm xuống nhìn nhìn. “Có một số là bị điểm huyệt, có một số hình như là trúng mê dược.” “Đừng quan tâm bọn họ, chúng ta vào xem.” Liễu Tiếu nghe thấy tiếng đánh nhau từ bên trong truyền ra, tùy tiện ném người trong tay một phen, đi về phía trước. Hai người đi về phía trước, từ xa nhìn thấy hai người đang so chiêu giữa không trung. Liễu Tiếu nhìn nhìn, kéo Liễu Hiếu trốn đằng sau tòa núi giả. “Chúng ta làm gì bây giờ?” Liễu Hiếu hỏi. “Trước nhìn kĩ rồi nói.” Liễu Tiếu vừa nói vừa lấy hộp trong tay Liễu Hiếu, mở ra, bốc một cái bánh bao nhét vào miệng mình, Liễu Hiếu cũng không cam lạc hậu, lập tức cũng bốc lấy một cái nhét vào miệng. “Thật sự ngon quá nha.” Liễu Tiếu híp mắt, vẻ mặt hạnh phúc. “Đúng vậy nha.” Liễu Hiếu cũng vẻ mặt say mê. “Hơn nữa còn có thể vừa ăn vừa xem cao thủ so chiêu, thật sự là hạnh phúc nha.” Liễu Tiếu lại nhét vào miệng mình một cái. Bên kia hai người đánh hăng say, bên này hai người ăn cao hứng. “Ngươi thấy trong hai người kia ai sẽ thắng?” Nuốt xuống cái bánh bao cuối cùng, Liễu Tiếu hỏi. “Ta thấy người trẻ tuổi kia sẽ thắng.” Liễu Hiếu không do dự trả lời. “Ngươi chắc chắn sao? Lão bá kia tuy già chút, nhưng võ công cũng không kém đâu.” “Nhưng mà lão bá kia lại bị trúng độc.” Liễu Hiếu chỉ chỉ hai người phía trước, “Ta thấy hắn không chống đỡ được bao lâu, thắng bại rất nhanh sẽ phân.” Giống như là xác minh lời Liễu Hiếu nói, thân mình lão bá kia lảo đảo, đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, ngã trên mặt đất. Người trẻ tuổi đối diện đắc ý cười rộ lên, “Đường Ý, ngươi cuối cùng cũng già đi, cho dù là trưởng lão của Đường môn thì thế nào, còn không phải là bại tướng dưới tay ta sao.” Đường Ý ngã trên mặt đất oán hận mở miệng: “Nếu không phải ngươi giả trang thành đồ đệ của ta, ta làm sao có thể mất cảnh giác trúng độc của ngươi. Nếu không dùng thủ đoạn hạ lưu này ngươi có thể thắng ta sao.” Người nọ cười cười, “Thủ đoạn hạ lưu cũng được, thủ đoạn quang minh chính đại cũng thế, chỉ cần thắng được thì chính là bản lĩnh của ta. Ngươi hãy ngoan ngoãn giao Sưu Hồn Châm trên người ngươi ra đây đi.” Ba chữ ‘Sưu Hồn Châm’ làm Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu trong lòng giật mình. “Trừ phi ta chết, bằng không ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ lấy đi Sưu Hồn Châm từ chỗ ta.” Đường Ý oán hận nhìn người nọ. “Tốt lắm, bây giờ ta sẽ giết ngươi. Dù sao cái ta muốn chỉ là Sưu Hồn Châm đeo trên cổ ngươi mà thôi.” Người nọ khoái trá cười rộ lên, “Kỳ thật không giết ngươi cũng không sao, bây giờ ngươi ngay cả sức để nhấc tay lên cũng không có, có khác gì người chết đâu.” Vừa cười vừa đi về phía Đường Ý, cúi người xuống, đưa tay về phía cổ áo Đường Ý. Đúng lúc này, đột nhiên có bóng người phi thẳng về phía hắn, hắn buộc phải lắc mình tránh đi. Người xuất chiêu đúng là Liễu Tiếu, nàng liên tục ép người trẻ tuổi lùi về phía sau. Liễu Hiếu nhân cơ hội bước ra từ sau núi giả, đi về phía Đường Ý đang ngã trên mặt đất. Đã nhìn thấy sợi dây chuyền bạc trên cổ Đường Ý, Liễu Hiếu vui vẻ đưa tay qua, mắt thấy sắp lấy được lại nghe thấy tiếng hét thảm của Liễu Tiếu truyền đến từ phía sau. Trong lòng Liễu Hiếu cả kinh, lập tức quay đầu xem Liễu Tiếu. Thấy nàng dùng tay che cánh tay phải, trong kẽ tay có máu chảy ra. Không hề nghĩ ngợi, Liễu Hiếu lập tức buông tha cho Sưu Hồn Châm đã sắp tới tay, lao về phía nàng. Người nọ xem chuẩn võ công Liễu Hiếu có vẻ kém, tránh đi một chưởng Liễu Tiếu trực tiếp đánh về phía hắn. . Liễu Hiếu giơ tay lên, miệng hô: “Xem đoạn trường tán của ta đây.” Trong không khí tràn ngập một mùi hương nồng nặc. Người nọ nghe thấy tên ‘Đoạn trường tán’, rùng mình, bất chấp công kích Liễu Hiếu, lập tức nín thở lùi về phía sau. Liễu Hiếu thừa kịp này kéo Liễu Tiếu, hai người lùi thẳng về bên cạnh Đường Ý. Liễu Hiếu xé y phục của mình băng bó cho Liễu Tiếu. “Khi nào thì ngươi chế ra loại độc dược nghe tên cũng đã thấy rất đáng sợ như ‘đoạn trường tán’?” Liễu Tiếu hỏi hắn. “Không có, ta tùy tiện lấy một loại độc dược nghe tên đã rất lợi hại ra hù hắn, thứ ta vẩy chỉ là thuốc ngủ mà thôi.” Liễu Hiếu ở bên tai nàng nhỏ giọng nói. “Cái gì?” Liễu Tiếu trợn tròn mắt, cũng nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta chẳng phải xong đời sao, ta đánh không lại hắn.” “Vậy làm sao bây giờ? Trông hắn có vẻ cũng biết dùng độc, không lừa hắn được bao lâu.” Liễu Hiếu hỏi nàng. “Không biết.” Liễu Tiếu vẻ mặt đau khổ, đột nhiên kinh hãi hét lên một tiếng, một phát đẩy ra Liễu Hiếu. Người nọ cũng là cao thủ dùng độc, rất nhanh liền nhận ra mình trúng kế của Liễu Hiếu. Hắn không dám kéo dài thời gian quá lâu, chỉ muốn nhanh chóng giết hai người, để tiện lấy đi Sưu Hồn Châm trên người Đường Ý. Chiêu xuất ra càng ngày càng ngoan độc, dốc hết toàn lực để giết Liễu Tiếu trong thời gian ngắn nhất. Liễu Hiếu thấy Liễu Tiếu ứng phó có vẻ thật khó khăn, tìm vũ khí vừa tay ở khắp nơi, muốn tiến lên hỗ trợ. “Đỡ ta đứng lên.” Đường Ý nằm bên cạnh đột nhiên lên tiếng. Liễu Hiếu vội vàng tiến lên đỡ lấy vai Đường Ý, để hắn dựa vào người mình. “Lấy sợi dây chuyền trên cổ ta ra.” Liễu Hiếu nghe vậy làm theo, lấy ra sợi dây chuyền bạc bên trên có một cái hộp khéo léo tinh xảo có hình dạng dài và dẹp, lớn bằng nửa bàn tay Liễu Hiếu. Một mặt có vô số lỗ nhỏ, một mặt có một chỗ màu bạc nhô ra. “Đưa đầu này về phía hắn, ấn vào chỗ nhô ra này là được.” Đường Ý giao phó cho hắn. Trước đó Liễu Tiếu rõ ràng đã rơi xuống hạ phong, trái đao phải kiếm, hung hiểm vô cùng. Người nọ tung một chưởng qua, Liễu Tiếu bị ép phải bất đắc dĩ lộn một vòng, khó khăn tránh được một chưởng kia, lại mắt thấy không tránh được chưởng thứ hai. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Liễu Hiếu không hề do dự, nhắm ngay người nọ nhấn vào chỗ nhô lên màu bạc kia. Một chùm kim châm màu bạc cực mảnh giống như một đám sương vô thanh vô tức phóng ra, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đến ngay trước người người nọ, đến khi người nọ phát hiện muốn tránh đi cũng không tránh được. Toàn bộ đám sương kia ghim vào người hắn, hoàn toàn biến mất trong cơ thể hắn. Người nọ trừng lớn hắn, vẻ mặt không thể tin, lập tức nặng nề ngã xuống đất. Liễu Tiếu thật cẩn thận đi qua, nhìn nhìn, quay đầu nói với Liễu Hiếu cùng Đường Ý: “Hắn đã chết.” Liễu Tiếu dùng tay bắt lấy cái hộp, hỏi Đường Ý: “Đây là Sưu Hồn Châm?” “Phải, đây là Sưu Hồn Châm của Đường môn chúng ta.” Đường Ý trả lời. Liễu Tiếu đá lông nheo với Liễu Hiếu một cái, Liễu Hiếu ngầm hiểu, định tháo sợi dây chuyền bạc từ trên cổ Đường Ý xuống. Liễu Hiếu vừa vươn tay, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn. Liễu Tiếu tinh mắt, từ đằng xa nhìn thấy một đoàn người đi về phía này, Đường Di cùng Đường Lượng cũng nằm trong số đó, đầu lĩnh là một lão giả. Nàng bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài một hơi, bây giờ nàng đang bị thương, chắc chắn không có cách nào mang theo Liễu Hiếu bỏ trốn. Cho dù không bị thường, xem ví dụ thực tế vừa rồi, trong lòng nàng cũng biết mình tuyệt đối không thể tránh được loại ám khí đáng sợ như Sưu Hồn Châm của Đường môn. Quên đi, Liễu Tiếu phất tay áo với Liễu Hiếu, trong lòng thầm nuốt hận, lại thất bại một lần. Liễu Hiếu thu được ám hiệu của nàng, bất đắc dĩ thu bàn tay đang cầm dây chuyền lại. Tỏ vẻ thân thiết lớn tiếng nói: “Lão bá, ngài làm sao vậy? Có người đến đây, ngài nhất định phải cố gắng chịu đựng nha.” Giọng điệu chân thành, tình cảm quan tâm không lời nào tả xiết, làm Liễu Tiếu bội phục không thôi.