Liễu Hiếu cùng Thập Cửu chậm rãi nhích nửa ngày, cuối cùng bọn họ cũng nhích được đến bên ngoài Trúc viện. Hai người nấp sau một gốc cây đại thụ, len lén quan sát cổng của Tùng viện cách đó không xa. “Cổng có bốn người canh, làm thế nào chúng ta mới có thể đi vào trong đây?” Thập Cửu nhỏ giọng hỏi. Liễu Hiếu liếc hắn một cái. “Vấn đề này, không phải nên do ta hỏi ngươi mới đúng sao? Trước kia ngươi làm cường đạo, đối với việc làm thế nào xông vào nhà người khác, hẳn là rất có kinh nghiệm chứ.” “Cái này…” Thập Cửu có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu. “Trước kia ta đều nghe theo lão đại, lão đại muốn ta làm gì, ta liền làm đó. Ta chỉ cần động thủ là được rồi, không cần suy nghĩ nhiều.” Nói vậy nghĩa là chỉ dựa vào hắn là hoàn toàn không nghĩ ra được biện pháp. Liễu Hiếu thở dài, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Hắn có thể dùng dược làm bọn họ bất tỉnh, nhưng hôm nay nơi này vô cùng náo nhiệt, không ngừng có người đến Trúc viện xem luận võ. Bốn người lớn như vậy ngã ở cổng, ngay lập tức sẽ bị phát hiện. Liễu Hiếu đang vô cùng đau đầu, đột nhiên từ trong Trúc viện truyền ra tiếng vỗ tay như sấm. Bốn người gác cổng của Tùng viện, ai cũng cố gắng rướn cổ về phía Trúc viện, vẻ mặt khao khát. Không lâu sau, từ trong Trúc viện lại truyền ra tiếng mọi người kinh hô. Bốn người kia cuối cùng không nhịn được nữa, bốn người tụ lại một chỗ chơi tù xì, ngay sau đó hai người vẻ mặt vui mừng bỏ lại hai người khác vẻ mặt ảm đạm, chạy như bay vào Trúc viện. Các tiếng kinh hô, vỗ tay tán thưởng đủ loại không ngừng vang lên trong Trúc viện. Hai thủ vệ ở lại gác cổng nhìn Trúc viện gần trong gang tấc, sốt ruột đến đi vòng quanh. Một lát sau, hai người giống như cuối cùng không nhịn được nữa, nhìn nhau một cái, dứt khoát bất chấp việc chính là gác cổng, gấp gáp chạy vào trong Trúc viện. Liễu Hiếu không thể tin được vào hai mắt của mình, lại càng không dám tin vào vận may từ trên trời rơi xuống này. Hắn dụi dụi mắt, lại mở mắt ra, trước cổng Tùng viện vẫn một người cũng không có. Hắn kéo Thập Cửu, hai người vọt đến trước cổng Tùng viện. Liễu Hiếu vươn tay đẩy nhẹ một cái, cổng cư nhiên mở ra. Hai người bất chấp kinh ngạc, nhanh chóng nghiêng mình lách vào, đóng cổng lại. “Để ta xem đường đến tàng bảo thất của Đường gia đi như thế nào.” Thập Cửu lấy bản đồ từ trong ngực ra chuẩn bị tra xét. “Không cần, ngươi ngẩng đầu nhìn phía trước.” Liễu Hiếu vỗ vỗi vai hắn, kêu hắn ngẩng đầu nhìn. Thập Cửu ngẩng đầu nhìn, lập tức đứng sững tại chỗ. Đối diện cửa chính là một tòa nhà, trên cửa có ba chữ “Tàng bảo trai” nạm vàng khảm ngọc. “Trời ạ!” Thập Cửu cảm thán, “Ta nghĩ hôm nay chỉ sợ là ngày may mắn nhất đời ta. Nếu không đoán sai, cửa chỗ này nhất định cũng không khóa.” Thập Cửu tiến lên mấy bước, đẩy nhẹ một cái, cửa quả nhiên mở ra. Liễu Hiếu đi theo sau Thập Cửu vào tàng bảo trai, trước khi vào, hắn liếc nhìn ba chữ nạm vàng khảm ngọc kia, tin rằng nếu để Liễu Tiếu thấy được, không cuỗm được ba chữ này, nàng có chết cũng sẽ không rời đi. Vào trong, Liễu Hiếu thấy từng dãy từng dãy tủ đồ. Trên mỗi cái tủ đều có hàng trăm ngăn tủ nhỏ, trên mỗi ngăn tủ đều có dán một tờ giấy, viết rõ bên trong ngăn tủ chứa cái gì. Liễu Hiếu nhìn từng ngăn tủ một, rất nhanh liền thấy được ba chữ làm tim hắn đập nhanh hơn — “Sưu Hồn Châm”. Hắn thật cẩn thận mở ngăn tủ ra, bên trong quả nhiên có một cái hộp làm từ gỗ mun dài chừng sáu tấc, rộng chừng ba tấc, bên trên có khắc ba chữ “Sưu Hồn Châm”. Thập Cửu ghé người qua, kích động nhìn chằm chằm chiếc hộp gỗ mun trong ngăn tủ. “Hóa ra Sưu Hồn Châm trông như thế này, ta phải nhanh ghi lại.” Vừa nói, vừa thò tay vào ngực tìm giấy bút. “Không cần, chúng ta phải nhanh rời khỏi đây mới được.” Liễu Hiếu vội vàng ngăn hắn lại, đưa tay lấy hộp gỗ từ trong ngăn tủ ra, lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn tay bao lại, nhét vào trong ngực mình. “Ngươi, ngươi đang làm gì?” Giọng Thập Cửu run run. “Ta đang làm gì? Ngươi không tự nhìn được sao.” Liễu Hiếu đóng ngăn tủ lại, đi về phía cửa. “Ngươi, ngươi trộm ‘Sưu Hồn Châm’ của Đường môn?!” Thập Cửu theo sát sau hắn. “Cái gì mà ‘trộm’ chứ, ta chỉ mượn đi một lát thôi.” Liễu Hiếu sửa lại cách dùng từ của hắn. “Đây là bảo bối cực kì quan trọng của Đường môn, nếu ngươi cầm đi như vậy, sẽ rất phiền toái.” Thập Cửu đi theo sau hắn tận tình khuyên bảo, “Ngươi làm vậy chẳng khác nào là kẻ địch của toàn bộ Đường môn, hơn nữa quan hệ giữa Đường môn với các đại môn phái đều rất tốt, nói là kẻ địch của toàn bộ võ lâm cũng không ngoa nha. Ngươi vẫn nên nhanh chóng trả đồ lại chỗ cũ thì hơn, nếu không sẽ gặp phiền toái rất lớn.” “Ngươi nói sai rồi.” Liễu Hiếu dừng bước, quay đầu nói với Thập Cửu. “Sai rồi?” Thập Cửu không biết mình sai ở chỗ nào. “Gặp phiền toái không phải là ta, là chúng ta.” Liễu Hiếu hảo tâm giải thích nghi hoặc cho hắn. “Phải rồi, ngươi cùng vị thiếu hiệp kia là cùng nhau đến, ngươi trộm, nha, không phải trộm, ngươi mượn đi ‘Sưu Hồn Châm’, hắn đương nhiên cũng không thoát được quan hệ.” “Ngươi cũng đừng quên, ngươi cũng đến cùng với chúng ta. Ta nói ‘chúng ta’ nghĩa là bao gồm cả ba người chúng ta.” Ném ra mấy lời này, Liễu Hiếu bỏ lại Thập Cửu sắc mặt trắng bệch, đứng sững tại chỗ, chân không dừng bước đi ra tàng bảo trai. “Không cần a, không cần a, chuyện này căn bản là không liên quan đến ta, ta chỉ muốn nhìn một cái xem rốt cuộc ‘Sưu Hồn Châm’ trông như thế nào thôi, chưa từng nghĩ đến việc lấy đi.” Thập Cửu đuổi theo Liễu Hiếu, giữ chặt góc áo hắn. “Van cầu ngài, nhanh trả lại chỗ cũ đi thôi, đừng làm liên lụy đến ta.” Liễu Hiếu không nói lời nào, chỉ xoay người đóng cửa tàng bảo trai lại, tiếp tục đi về phía cổng. “Dừng lại, dừng lại.” Thập Cửu giữ chặt lấy hắn, “Van cầu lại, trả lại chỗ cũ đi thôi.” Thập Cửu cơ hồ quỳ xuống cầu xin, mệt hắn còn tưởng hôm nay mình được phúc tinh cao chiếu, hóa ra lại là môi vận đương đầu, lại còn không phải là xui xẻo bình thường nữa. Hắn nên biết từ sớm, gặp phải hai người kia chắc chắn không phải chuyện tốt. (*phúc tinh cao chiếu = cực kì may mắn, môi vận đương đầu = gặp xui xẻo) Liễu Hiếu huơ huơ tay, Thập Cửu ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt, cảm thấy cổ họng mình căng lên, sau đó hắn liền phát hiện mình không phát ra được âm thanh. Hắn đè lại cổ, hoảng sợ nhìn Liễu Hiếu. “Không phải sợ, không sao cả, chẳng qua ngươi nói nhiều quá, ta liền hạ cho ngươi một ít ách dược (thuốc câm) mà thôi. Chờ lát nữa, Tiểu Liễu Tử thua trận, chúng ta trở về, chờ ra khỏi Đường môn, ta sẽ đưa giải dược cho ngươi, ăn vào sẽ không sao.” Liễu Hiếu vừa an ủi hắn, vừa tiếp tục đi ra ngoài. “Đương nhiên, nếu ngươi muốn ở lại chỗ này cũng chẳng sao, ta đi trước đây.” Qua khe cửa nhìn quanh một lượt, sau khi xác định rằng bên ngoài không có ai, Liễu Hiếu mở ra một khe nhỏ, nhanh chóng lắc mình đi ra ngoài. Trong mắt Thập Cửu chảy xuống những giọt nước mắt thương tâm, hối hận, hắn còn có sự lựa chọn sao? Chỉ có thể đi theo sau Liễu Hiếu vọt ra khỏi cổng, lại thuận tay đóng cổng lại. Liễu Hiếu cùng Thập Cửu làm bộ như không có việc gì xảy ra, lại quay về Trúc viện, trà trộn vào trong đám người. Liễu Hiếu đi phía trước chen vào, chen đến chỗ tương đối gần chỗ ngồi của Liễu Tiếu, ho nhẹ một cái. Liễu Tiếu lập tức quay đầu nhìn hắn. Liễu Hiếu giống như tùy ý dùng tay phải sờ sờ mu bàn tay trái, trong mắt Liễu Tiếu lập tức lóe lên tia sáng vui mừng, gật gật đầu. Lúc này, ở giữa sân có người lớn tiếng hỏi: “Ba mươi mốt, vị nào là số ba mươi mốt, mời bước ra.” Liễu Tiếu đứng lên, đi về phía trước. “Ta, là ta.” Liễu Tiếu dừng lại ở giữa sân, chắp tay với số ba mươi mốt đứng đối diện. Trong lòng đã quyết định, đợi người nọ vừa xuất chiêu, mình liền thuận thế ngã xuống đất, nhận thua. Nhưng đợi một hồi lâu, người nọ vẫn chưa xuất chiêu. Liễu Tiếu có chút nghi hoặc nhìn sang, thấy số ba mươi mốt kia mặt lúc xanh lúc trắng, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt thống khổ. Hắn đây là làm sao vậy? Liễu Tiếu thầm nghĩ. Số ba mươi mốt lúc này đang phải chịu cơn đau phiên giang đảo hải (sóng cuộn biển gầm), ruột đau thắt lại, đầu đầy mồ hôi, cố nén xúc động lao về phía nhà xí dưới ánh mắt của bao người. Chỉ ngóng trông Liễu Tiếu nhanh xuất ra một chiêu nửa thức, để hắn nhân cơ hội ngã xuống, giả vờ thua. Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng đều mang ý đồ đen tối, đứng bất động, chỉ ngóng trông đối phương nhanh xuất chiêu. Hai người giằng co hồi lâu, số ba mươi mốt đau đớn đến sắp ngất đi, mắt thấy mình sắp không nhịn được nữa, đột nhiên trong đầu lóe lên một cái. Chỉ thấy hắn xoay người lại, nói với Đường Nhất cùng Đường Nhị: “Ta thua. Vị thiếu hiệp này đứng ở đây, chỉ nhìn đã thấy không môn toàn thân đều mở, khắp nơi đều là sơ hở. Nhưng đây lại chính là chỗ cao minh của vị thiếu hiệp này, nguyên nhân vì quá nhiều sơ hở, ngược lại làm người ta không thể xuống tay được, không môn quá nhiều, liền biến thành không có không môn. Vị thiếu hiệp này không dùng bất cứ chiêu thức nào để phòng thủ, kỳ thực lại là một chiêu phòng thủ tuyệt diệu. Nhìn vị thiếu hiệp này tuổi còn trẻ, lại không ngờ lại có được công lực cao bực này. Đệ tử bội phục, cam nguyện nhận thua.” (*không môn: chắc là từ chuyên môn, ta chịu >”