Nam soa nữ thác
Chương 43
Nghe Liễu Tiếu nói không muốn bái sư học nghệ với nàng, sắc mặt Ninh Tiểu Mộng biến đổi, vươn ngón trỏ chỉ về phía Liễu Tiếu một cái. Trước mắt Liễu Tiếu tối sầm lại, thân mình mềm nhũn, mắt thấy sắp ngã xuống đất lại được Ninh Tiểu Mộng đỡ lấy, sau đó khiêng lên vai, tung người một cái chạy lên núi.
Liễu Hiếu căn bản là không đuổi theo kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Tiểu Mộng khiêng Liễu Tiếu biến mất ngay trước mặt hắn.
“Đây là làm sao?” Nhìn theo hướng Ninh Tiểu Mộng biến mất, Liễu Hiếu sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Tạ Nhiên.
“Cái này…” Tạ Nhiên cười gượng mấy tiếng, nói với Liễu Hiếu: “Để ngươi chê cười, tính tình của nương tử ta nóng nảy lắm, đại khái là sợ Tiểu Liễu Tử nhà ngươi không chịu bái nàng làm sư phụ, nên tiên hạ thủ vi cường, bắt nàng về nhà.” Nhìn sắc mặt tái nhợt của Liễu Hiếu, Tạ Nhiên lại an ủi nói: “Ngươi không cần lo lắng, nương tử ta chỉ là muốn nhận nàng làm đồ đệ, sẽ không làm gì nàng.”
“Thật không?” Liễu Hiếu vẫn còn có chút lo lắng.
“Đương nhiên là thật, ngươi cũng đừng lo lắng, ta mang ngươi về ngay đây.” Tạ Nhiên xách Liễu Hiếu lên, tung mình mấy cái, hắn và Liễu Hiếu cũng biến mất trên sơn đạo.
Liễu Tiếu mở mắt ra, phát hiện đầu tiên chính là mình bị cột chặt lên ghế.
“Tiểu nha đầu, ngươi thật sự không muốn bái ta làm sư phụ?” Ninh Tiểu Mộng ngồi chễm chệ trên ghế đối diện với Liễu Tiếu, đưa tay cầm lấy tách trà lão bộc vừa dâng lên uống một ngụm.
“Nếu ta không định bái ngươi làm sư phụ thì sẽ thế nào?” Liễu Tiếu định thăm dò một chút trước rồi lại ra quyết định.
“Sẽ không thế nào cả.” Ninh Tiểu Mộng cười quyến rũ, giọng nói lại vô cùng âm trầm. “Bởi vì ta biết ngươi nhất định sẽ bái ta làm sư phụ, ngươi nói xem có đúng hay không.”
Thật đáng sợ! Liễu Tiếu sợ đến co người.
“Tốt lắm, nếu ngươi đã không nói gì thì nhất định là muốn bái ta làm sư phụ.” Ninh Tiểu Mộng cao hứng vỗ tay, tiếp tục nói: “Được rồi, ta đây nhận ngươi làm đồ đệ vậy.”
“Chờ một chút, chờ một chút.” Liễu Tiếu vội vàng cắt đứt màn tự biên tự diễn của nàng.
“Chờ cái gì?” Ninh Tiểu Mộng đến gần nàng, hung tợn hỏi. Tư chất trời cho này là chỉ có thể gặp mà không thể cầu (nguyên văn: khả ngộ nhi bất khả cầu, nghĩa là rất khó có dc), nàng tìm mười mấy năm trời, bây giờ cuối cùng cũng tìm được, tuyệt đối không thể buông tha.
“Không có gì. Ta… Ta chỉ là cảm thấy thật kì lạ, tỷ tỷ trông trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể sư phó của Phong gia tứ huynh đệ được.” Liễu Tiếu không có gan nói rằng mình căn bản không ý định bái nàng làm sư phụ, đành phải nghĩ biện pháp đổi đề tài.
“Trông ta thực trẻ tuổi sao?” Lời Liễu Tiếu nói làm Ninh Tiểu Mộng vô cùng hưởng thụ.
Liễu Tiếu mạnh mẽ gật đầu.
“Nếu ngươi đã thấy vậy thì ngươi càng nên bái ta làm sư phụ. Ta nói cho ngươi biết, võ công của bổn môn có thể trú nhan tăng thọ (trú nhan = bảo tồn sắc đẹp; tăng thọ = tăng tuổi thọ), nếu ngươi nguyện ý bái ta làm sư phụ, ta liền truyền thụ hết các bí kíp áp đáy hòm của ta cho ngươi, đến lúc đó ngươi ngoài việc trở thành võ lâm đệ nhất cao thủ ra, còn có thể dù đã sắp năm mươi tuổi nhưng trông vẫn trẻ tuổi giống như ta đây.” Ninh Tiểu Mộng vẻ mặt ôn hòa chuyển sang dùng chiến thuật dụ dỗ ý đồ lừa gạt Liễu Tiếu nhập môn.
“Ngươi… Ngươi đã sắp năm mươi tuổi?” Liễu Tiếu chấn động.
“Đúng vậy.” Ninh Tiểu Mộng trả lời nàng, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tạ Nhiên cùng Liễu Hiếu tiến vào, lại một phát kéo Tạ Nhiên đến trước mặt Liễu Tiếu. “Ngươi xem, vị này là phu quân của ta, đương nhiên, sau khi ngươi đã bái ta làm sư phụ, ngươi sẽ gọi hắn là sư công. Ngươi nhìn xem, hắn không phải cũng trông thực trẻ tuổi sao? Kì thật hắn còn lớn hơn ta hai tuổi. Thế nào, hiệu quả của võ công bổn môn thực không tệ chứ, ngươi suy nghĩ cho kĩ đi.”
“Tiểu Liễu Tử mới không cần bái ngươi làm sư phụ, ngươi mau thả nàng ra.” Liễu Hiếu vọt đến trước mặt Liễu Tiếu, dang hai tay ra, bày ra tư thế gà mái bảo vệ con.
“Ngươi có ý gì?” Ninh Tiểu Mộng vô cùng bất mãn với tên Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường phá hủy chuyện tốt của nàng.
“Nương tử, nương tử.” Tạ Nhiên vội vàng kéo Ninh Tiểu Mộng sang một bên, nhẹ giọng nói với nàng: “Đồ đệ mà nàng nhìn trúng là nương tử chưa cưới của hắn, ngươi đừng quá hung dữ với hắn, phải mượn sức hắn mới đúng.”
Ninh Tiểu Mộng nghe vậy vội vàng nặn ra khuôn mặt tươi cười, quay lại nói với Liễu Hiếu: “Vị công tử này, ta thấy bộ dạng ngươi anh tuấn tiêu sái, khí chất bất phàm, không bằng hai người các ngươi cùng gia nhập bổn môn thì thế nào.” Vừa nói vừa chộp lấy tay Liễu Hiếu, xem mạch của hắn. Thực bình thường, tuyệt đối không có tố chất luyện võ. Trong lòng Ninh Tiểu Mộng nghĩ vậy nhưng trên mặt lại không để lộ ra dù chỉ nửa phần, dù sao chỉ cần Liễu Tiếu chịu nhập môn thì thế nào cũng được.
Bất quá nàng không nói cũng không có nghĩa Liễu Hiếu không biết nàng nghĩ gì.
“Ngươi biết rõ là ta căn bản không thích hợp luyện võ.” Liễu Hiếu mất hứng nói.
“Cái đó chẳng sao cả.” Vẻ mặt Ninh Tiểu Mộng không thay đổi, giữ nguyên khuôn mặt tươi cười. “Ngươi quả thật là không thích hợp để luyện võ, nhưng bổn môn có rất nhiều bí kíp, chắc chắn sẽ có một hai loại vô công mà ngươi có thể luyện, tuy không thể biến ngươi thành tuyệt thế cao thủ nhưng cũng đủ cho ngươi phòng thân.” Sau đó lại đẩy Tạ Nhiên đứng bên cạnh ra, tiếp tục nói: “Hơn nữa, tướng công ta là đồng môn với ta, võ công mặc dù không bằng ta, nhưng y thuật và dùng độc đều có thể được coi là hạng nhất, sau khi nhập môn, ngươi có thể học tập với hắn.” Vừa nói vừa nặn ra một nụ cười xán lạn: “Thế nào, thực không tệ chứ, hai người các ngươi gia nhập môn hạ của chúng ta đi.”
Thấy Liễu Hiếu không có phản ứng gì, nghĩ nghĩ, Ninh Tiểu Mộng lại bổ sung thêm một câu: “Ta cam đoan hai người các ngươi có thể ngày ngày ở chung với nhau, cho dù là luyện công cũng không cần tách ra.”
Liễu Hiếu nghe vậy bắt đầu hơi dao động.
“Chờ một chút, ta có điều kiện.” Liễu Tiếu bị trói bất động đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Ninh Tiểu Mộng vừa nghe vậy lập tức kích động đẩy ra Liễu Hiếu, xông lên trước hỏi: “Điều kiện gì?”
Nguyện ý đề điều kiện nghĩa là có hi vọng.
“Ngươi phải cho Phong gia tứ huynh đệ trở về môn hạ của ngươi, còn phải đồng ý cho bốn người bọn họ cưới Mộ Dung gia tứ tỷ muội, ân, ngươi còn phải làm chủ hôn cho bọn hắn.” Liễu Tiếu nói một hơi.
Ninh Tiểu Mộng nghe vậy, trầm mặt xuống. “Hóa ra ngươi đến tìm ta vì cái này?”
Liễu Tiếu gật gật đầu.
“Việc này chỉ sợ ta không có cách nào đáp ứng ngươi được.” Ninh Tiểu Mộng vẻ mặt bình tĩnh nói với Liễu Tiếu.
“Tại sao? Tại sao cứ nhất định phải chia rẽ bọn họ mới hài lòng?” Liễu Tiếu tức giận. “Đã nhiều năm như vậy, cho dù ngươi trục xuất bọn họ ra khỏi sư môn, bọn họ vẫn rất coi trọng ngươi, làm sao cũng không chịu cưới Mộ Dung tứ tỷ muội, vì sao người không thể tác hợp cho bọn họ?”
Ninh Tiểu Mộng thở dài, ngồi xuống. “Ta cũng không có không cho bọn họ thành thân, ta trục xuất bốn người bọn họ ra khỏi sư môn là để cho bọn họ đi cưới bốn tiểu nha đầu của Mộ Dung gia. Nhưng ai ngờ bốn hài tử này lại cứng đầu đến vậy, dám thề với trời nếu không trở về môn hạ của chúng ta, được ta cho phép, liền quyết không cưới các nàng.”
“Vậy ngươi liền cho phép bọn họ đi.” Liễu Tiếu nghe giọng Ninh Tiểu Mộng, cảm thấy chuyện cũng không phải không có đường cứu vãn.
“Không được, nếu ta cho phép, liền có nghĩa là đệ tử của ta cưới người của Mộ Dung gia. Bọn họ không phải đệ tử của ta, muốn thành thân với người Mộ Dung gia là chuyện của chính bọn họ, ta không can thiệp vào. Nhưng nếu bọn họ là đệ tử của ta thì ta sẽ tuyệt đối không cho phép bọn họ làm vậy.” Ninh Tiểu Mộng một ngụm từ chối.
“Ta không hiểu lắm.” Liễu Tiếu nghe mà không hiểu ra sao.
“Năm đó ta ở trước mặt Mộ Dung Hoa thề rằng kiếp này ta tuyệt đối sẽ không dính một chút quan hệ nào với Mộ Dung gia.” Ninh Tiểu Mộng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Rốt cuộc là sao lại thế này?” Liễu Tiếu vội vàng truy hỏi.
“Ngươi là đồ đệ mà ta muốn nhận, nói cho ngươi cũng không sao.” Ninh Tiểu Mộng nhìn nàng một cái, “Ta theo họ của nương, nếu theo họ của cha thì tên ta sẽ là Mộ Dung Tiểu Mộng.”
“Chẳng lẽ ngươi cũng là người của Mộ Dung gia?” Liễu Hiếu hỏi.
“Làm sao có thể.” Ninh Tiểu Mộng hung tợn quay đầu lại nhìn hắn. “Ta làm sao có thể là người của Mộ Dung gia chứ.”
Tạ Nhiên tiến lên ôm Ninh Tiểu Mộng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng: “Tiểu Mộng, đã nhiều năm như vậy rồi, đừng đau lòng nữa.” Hắn nhìn Liễu Tiếu một cái, lại nói: “Ngươi xem, ngươi trói người ta thành thế này, nhanh thả ra để còn ngồi đàng hoàng chậm rãi nghe ngươi nói.”
Ninh Tiểu Mộng nghe vậy, nhìn nhìn Liễu Tiếu, vô cùng lo lắng hỏi: “Ngươi sẽ không chạy chứ?”
“Sẽ không, sẽ không, tuyệt đối không.” Nếu không phải bị trói không cử động được, Liễu Tiếu nhất định sẽ chỉ tay lên trời mà thề. Trước khi Ninh Tiểu Mộng nói cho rõ ràng thì dù có đuổi nàng cũng sẽ không đi.
Ninh Tiểu Mộng nghe vậy, rút một thanh chủy thủ sáng lòe lòe từ bên hông ra, cắt đứt dây thừng trên người nàng.
Tạ Nhiên đỡ Ninh Tiểu Mộng ngồi bên cạnh bàn, lại ra hiệu cho Liễu Hiếu mang theo Liễu Tiếu cùng nhau ngồi vào.
Sau khi bốn người ngồi xuống quanh bàn, Liễu Tiếu vội vàng mở miệng: “Bây giờ có thể nói tiếp sao?”
Ninh Tiểu Mộng nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục nói: “Ta từ nhỏ vốn không có cha, chỉ có nương. Nương ta rất xinh đẹp, cũng rất thương ta, nhưng sức khỏe nàng lại rất yếu, khi ta bảy tuổi nàng bị bệnh nặng, trước khi mất, nàng nói cho ta biết, cha ta tên là Mộ Dung Hoa, kêu ta đi tìm hắn. Sau khi nương mất, ta mang theo thư chính tay nương viết đi tìm Mộ Dung Hoa. Trên đường khi ta phải chịu nhiều đau khổ, nửa năm sau mới tìm được hắn. Nhưng các ngươi có biết sau khi nhìn thấy ta, hắn phản ứng như thế nào không?”
“Như thế nào?” Liễu Hiếu cùng Liễu Tiếu trăm miệng một lời hỏi.
“Hắn nhìn cũng không thèm nhìn ném thư nương tự tay viết cho hắn xuống đất, vẻ mặt khinh thường nhìn ta, nói với ta, Mộ Dung gia không nơi là con chó con mèo gì cũng có thể đến nhận người thân. Ném cho ta mấy tấm ngân phiếu, kêu ta cầm tiền rồi cút.” Ninh Tiểu Mộng nắm chặt nắm đấm, dù đã là chuyện của nhiều năm về trước nhưng nỗi nhục nhã nàng phải chịu năm đó thủy chung khắc sâu vào trong tâm trí nàng, không thể phai mờ.
“A!” Liễu Hiếu kinh hô.
“Ba”, Liễu Tiếu vỗ bàn đứng lên. “Thật là quá đáng, sao trên đời lại có thể có loại người như vậy cơ chứ.”
Tạ Nhiên vươn tay nắm lấy tay Ninh Tiểu Mộng, dịu dàng nói với nàng: “Tiểu Mộng, đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe.”
Ninh Tiểu Mộng cười cười với ba người, tiếp tục nói: “Lúc ấy ta liền xé nát thư nương tự tay viết, sau đó đứng ngay trước mặt hắn thề, rằng Ninh Tiểu Mộng ta, kiếp này tuyệt đối sẽ không dính một chút quan hệ nào với Mộ Dung gia, sau đó xoay người chạy khỏi cổng lớn Mộ Dung gia.”
“Sau đó thì sao?” Liễu Tiếu truy hỏi.
“Sau đó?” Ninh Tiểu Mộng mỉm cười. “Sau khi trải qua chuyện tệ hại nhất trong đời, tất cả liền trở nên tốt hơn. Sau khi ta lang thang ở bên ngoài vài ngày thì được sư phụ nhặt về, sư phụ mang ta về nơi này, nhận ta làm đệ tử đóng cửa.” (*quan môn đệ tử: đệ tử cuối cùng, người được truyền thừa tất cả từ sư phụ)
“Sau đó nàng gặp ta và đại sư huynh, hai người chúng ta đều rất yêu thương vị tiểu sư muội này, nàng sống rất vui vẻ hạnh phúc. Mười năm sau đó, nàng gả cho ta, trở thành nương tử của ta, nàng sống càng thêm vui vẻ hạnh phúc.” Tạ Nhiên cướp quyền phát ngôn.
Ninh Tiểu Mộng nhéo lỗ tai Tạ Nhiên, trong khi hắn liên tục kêu thảm thiết đoạt lại quyền phát ngôn. “Bây giờ chắc các ngươi đã hiểu, không phải là ta không cho Tự Thanh, Tự Tại, Tự Dương cùng Tự Phi cưới Mộ Dung gia tứ tỷ muội, ta chỉ là không cho bọn họ dùng thân phận ‘đệ tử của Ninh Tiểu Mộng’ để cưới các nàng mà thôi. Ta đã kêu Tạ Nhiên đi giải thích với bọn họ, kêu bọn họ cứ cưới Mộ Dung gia tứ tỷ muội, nhưng cố tình bọn họ lại thực cố chấp.” Ninh Tiểu Mộng nói đến đây, nhẹ nhàng thở dài.
“Chẵng lẽ thực không còn cách nào khác sao?” Liễu Tiếu vẻ mặt buồn rầu, Phong gia tứ huynh đệ không được nàng cho phép liền không chịu cưới, nhưng cảnh ngộ của Ninh Tiểu Mộng cũng thực đáng thương, nàng không chịu cho đệ tử trong môn hạ của mình cưới người của Mộ Dung gia cũng là điều hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng mà nàng phải làm gì bây giờ đây?
Ninh Tiểu Mộng nhìn vẻ mặt buồn rầu của Liễu Tiếu, đột nhiên mở miệng: “Kì thật cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào.”
“Cái gì.” Liễu Tiếu vẻ mặt kinh hỉ nhìn về phía nàng, liên thanh hỏi: “Cách gì vậy.”
“Nếu là người khác thì chắc chắn là không có cách nào. Nhưng đổi lại thành ngươi thì lại khác, ngươi có một cơ hội đặc biệt. Chỉ cần ngươi đồng ý làm giúp ta ba việc, chờ đến khi cả ba việc đều hoàn thành, ta liền chỉ cho ngươi biết cách đó. Đảm bảo vạn vô nhất thất (*nghe là cũng biết rồi ha, nghĩa là hoàn toàn ko có sơ hở), vừa có thể thỏa mãn nguyện vọng của bốn người bọn họ, vừa không vi phạm lời thề của ta.” Trong mắt Ninh Tiểu Mộng ẩn giấu một tia gian xảo.
“Việc gì? Rất khó thực hiện sao?” Liễu Tiếu vội vàng hỏi.
“Không, không, làm sao có thể rất khó chứ, đều là những việc rất đơn giản mà thôi.” Ninh Tiểu Mộng cười cực kì chân thành.
“Rốt cuộc là ba việc gì?” Liễu Hiếu vội vàng truy vấn, hắn không tin chuyện này lại dễ dàng như lời Ninh Tiểu Mộng nói. Hắn sợ Liễu Tiếu sẽ bị Ninh Tiểu Mộng lừa đi bán.
“Việc này không thể nói trước cho ngươi được, chỉ khi nào các ngươi đã đáp ứng rồi ta mới có thể nói ra.” Ninh Tiểu Mộng cười vui vẻ hơn.
“Được, ta đáp ứng.” Liễu Tiếu vội vàng đáp ứng. Trong lòng nàng đã tính toán tốt, nếu việc quá khó thực hiện thì kêu bốn người bọn đại thúc keo kiệt đi làm là được.
“Thật không?” Ninh Tiểu Mộng nghiêm túc hỏi lại.
“Thật.” Liễu Tiếu cũng nghiêm túc trả lời.
“Đừng, Tiểu Liễu Tử, ngươi đừng đáp ứng nàng…” Liễu Hiếu ở một bên gấp đến giơ chân, lại đột nhiên phát hiện mình không thể phát ra âm thanh. Hắn nhìn lại, thấy khuôn mặt áy náy của Tạ Nhiên. “Ngượng ngùng, ta cũng không muốn để ngươi làm hỏng chuyện tốt của Tiểu Mộng, chỉ có thể ủy khuất ngươi.”
“Chuyện tốt” gì vậy chứ? Nghe giống như là có âm mưu rất lớn, Liễu Hiếu lại càng sốt ruột hơn, nhưng đầu óc hắn lại bắt đầu mơ hồ lên, hai mí mắt díp lại với nhau, trước khi hắn tiến vào mộng đẹp, hắn vẫn nghe được tiếng Ninh Tiểu Mộng và Liễu Tiếu đang nói chuyện.
“Tốt lắm, ngươi đã ứng rồi thì bây giờ ta liền nói cho ngươi biết việc đầu tiên ngươi phải làm là gì.” Đây là giọng nói gian xảo của Ninh Tiểu Mộng.
“Được.” Đây là giọng nói ngốc nghếch của Liễu Tiếu.
Xong rồi, lòng Liễu Hiếu trầm xuống, Tiểu Liễu Tử nhất định sẽ bị Ninh Tiểu Mộng bán đi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong lòng Liễu Hiếu chỉ có một ý niệm — hắn nhất định phải cứu Tiểu Liễu Tử ra khỏi hố lửa.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương