Trong cảm giác lắc lư, đầu óc Liễu Hiếu chậm rãi tỉnh táo lại. Hắn mở mắt ra, sau đó mạnh mẽ nhảy dựng lên. “Đau quá!” Đầu Liễu Hiếu đụng vào tấm ván gỗ, hắn đau đến ôm đầu. Liễu Hiếu vừa ôm đầu vừa quan sát xung quanh, hình như hắn đang ở trong một chiếc xe ngựa. “Chuyện gì vậy?” Liễu Tiếu ngồi đối diện đang ngủ gật nghe thấy tiếng động, mở mắt ra hỏi. “Tiểu Liễu Tử!” Vừa nhìn thấy Liễu Tiếu, đầu Liễu Hiếu bỗng nhiên hết đau, bổ nhào vào người nàng, nhìn trái nhìn phải. “Tiểu Liễu Tử, ngươi không sao chứ? Ninh Tiểu Mộng kêu ngươi làm cái gì?” “Không sao, ta không bị gì hết. Ninh Tiểu Mộng chỉ kêu ta đi làm một việc trước, còn lại thì chờ ta hoàn thành việc thứ nhất rồi nói cho ta biết.” “Vậy việc thứ nhất là cái gì?” Liễu Hiếu vội vàng muốn biết nội dung. “Việc thứ nhất vô cùng đơn giản.” Liễu Tiếu vui vẻ nói: “Ninh Tiểu Mộng kêu ta đến một nhà họ Đường ở Tứ Xuyên lấy một cái hộp kim của người ta đem về cho nàng là được.” “Nga.” Liễu Hiếu đáp một tiếng. Lát sau, Liễu Hiếu lại mạnh mẽ nhảy dựng lên, đương nhiên, đầu hắn lại đụng vào tấm ván gỗ. Nhưng lần này hắn không ôm đầu, mà lại sắc mặt tái nhợt tóm lấy Liễu Tiếu, chứng thực hỏi: “Nhà họ Đường ở Tứ Xuyên?” Liễu Tiếu gật đầu. “Lấy cái hộp kim?” Liễu Tiếu lại gật đầu. “Là hộp kim gì?” “Không biết, bất quá nàng nói với ta là hộp kim chứa ‘Sưu Hồn Châm’ gì đó.” Liễu Tiếu thành thật đáp. (*Sưu Hồn Châm: sưu hồn = đoạt mệnh, châm = kim) Giọng Liễu Hiếu run run: “Một cái hộp kim chứa ‘Sưu Hồn Châm’ của nhà họ Đường ở Tứ Xuyên… Ngươi, ngươi không phải là đã đáp ứng rồi chứ?” “Chuyện đơn giản như vậy thì đương nhiên là đáp ứng rồi.” Liễu Tiếu không hiểu vì sao hắn lại lo lắng đến vậy. “Ngươi, ngươi cái đồ ngốc này, việc như vậy mà cũng có thể đáp ứng sao?” Liễu Hiếu nắm lấy vai Liễu Tiếu, dùng sức lắc. “Đường môn Tứ Xuyên, là Đường môn Tứ Xuyên có độc dược ám khí độc bộ toàn võ lâm. Ngươi cư nhiên định đi Đường môn ở Tứ Xuyên lấy ám khí bảo bối áp đáy hòm ‘Sưu hồm châm’ của người ta, ngươi chán sống rồi phải không?” Liễu Tiếu nghe vậy cũng hơi lo lắng lên. “Đường môn Tứ Xuyên gì đó rất lợi hại sao?” Liễu Hiếu gật đầu. “Vậy cái hộp kim chứa ‘Sưu Hồn Châm’ rất quan trọng với bọn họ sao?” Liễu Hiếu lại gật đầu. “Muốn lấy cái hộp kim kia từ tay Đường môn ở Tứ xuyên rất khó sao?” Liễu Hiếu lại gật đầu. “Còn có khả năng nộp mạng?” Liễu Hiếu lại gật đầu lần nữa. “Được rồi.” Liễu Tiếu vỗ tay một cái, quyết đoán thò đầu ra khỏi buồng xe. “Lão bá đánh xe, thỉnh ngài trước dừng lại một lát.” Xe ngựa không dừng lại, lão nhân đánh xe quay đầu hỏi: “Làm sao vậy? Có việc gì sao?” “Lão bá, phiền ngài quay đầu xe lại, chúng ta đi về.” “E là không được.” Lão nhân cười hì hì cự tuyệt yêu cầu của Liễu Tiếu. “Tại sao?” “Ngươi không phải đã đáp ứng chủ nhân nhà ta là sẽ đi lấy hộp kim giúp nàng sao, còn chưa lấy được thì sao có thể quay về chứ.” “Đúng là ta đã đáp ứng, bất quá bây giờ ta phát hiện ta bị gạt, cho nên ta hối hận.” Liễu Tiếu vô cùng mất hứng, Ninh Tiểu Mộng rõ ràng là khi dễ nàng cái gì cũng không biết, rõ ràng là đang lừa nàng. “Hắc, hắc.” Lão nhân đánh xe cười quỉ dị, “Chuyện này e là không phải do ngươi quyết định.” “Cái gì?” Liễu Tiếu căng thẳng, “Cái gì gọi là không phải do ta quyết định chứ, ta đã nói không làm là không làm.” “Ngươi phải biết rằng, nếu ngươi không làm, ngày mai trên giang hồ sẽ truyền ra tin tức hai người các ngươi ăn cắp bí kíp tuyệt thế võ công từ chỗ của chủ nhân ta. Đến lúc đó chỉ sợ các ngươi sẽ bị bọn thèm muốn bí kíp đuổi giết a.” Giọng vô cùng hớn hở. “Cái gì? Sao các ngươi có thể tùy tiện vu hãm chúng ta như vậy chứ.” Liễu Tiếu suýt thì bị tức chết. “Hắc, hắc, hắc…” Đáp lại nàng là tiếng cười gian trá không chút áy náy của đối phương. “Lão bá, đừng như vậy có được không.” Liễu Hiếu tiến lên đẩy Liễu Tiếu ra, thái độ khiêm nhường, nhã nhặn nói: “Ngươi xem, võ công của hai chúng ta kém như vậy, đến nơi nguy hiểm như Đường môn rất có khả năng sẽ mất mạng. Lão nhân ngài trông hiền lành như vậy, nhất định sẽ không đành lòng nhìn hai chúng ta đi nộp mạng đúng không.” “Đi Đường môn thì ‘có khả năng’ sẽ chết, nhưng mà tuyệt học của chủ nhân nhà ta thì người trong giang hồ bất luận là chính phái hay tà phái đều đã mơ ước từ lâu, nếu tin tức các ngươi trộm bí kíp bị truyền ra, chỉ sợ trong vòng ba ngày hai người các ngươi sẽ phơi thây nơi hoang dã a.” Lão nhân vẫn cười hì hì, trông vô cùng vui sướng. “Không, không đến mức đó chứ.” Liễu Tiếu sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng, “Nếu muốn học, bỏ mấy vạn lượng bạc đi học ở Thanh Phong học viện không phải là được rồi sao. Cần phải đuổi giết chúng ta sao?” “Ngươi không biết sao?” Lão nhân vừa chậm rãi vuốt râu vừa nói: “Những thứ được dạy trong học viện chẳng qua là trò vặt trong môn phái của chủ nhân mà thôi, những võ công thật sự lợi hại thì chỉ có đệ tử chính thức trong môn phái mới được học.” “Là như vậy sao?” Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu mờ mịt nhìn đối phương một cái, đều ngộ ra một điều — chuyện không ổn rồi. Lão nhân nhìn hai người một cái, lại cười hì hì nói: “Bất quá cũng còn may, mấy chuyện như tranh giành bí kíp chỉ có mấy tên vô danh tiểu tốt mới dám quang minh chính đại đi làm. Tà phái hơi có tiếng tăm cũng không dám làm quá rõ ràng, còn về cái gọi là danh môn chính phái chỉ sợ càng thêm lén lút làm, nghĩ hẳn là sẽ không phái ra quá nhiều người ra đuổi giết hai người các ngươi đâu. Đại khái sau khi tin tức được truyền ra, các ngươi vẫn có thể sống được một hai ngày. Có nhiều thời gian như vậy cũng đủ để các ngươi trăn trối rồi, các ngươi không cần quá lo lắng.” Liễu Tiếu nắm chặt tay Liễu Hiếu, như vậy mà cũng có thể gọi là “còn may” sao? Như vậy còn có thể không lo lắng sao? “Bất quá.” Giọng lão nhân lại biến đổi, “Hàng năm đều có hàng trăm hàng ngàn người muốn gia nhập vào môn hạ của chủ nhân ta, trong đó có không ít công tử tiểu thư của danh môn chính phái, nhưng chủ nhân lại rất kén chọn, ai cũng chướng mắt. Nếu có thể đoạt lại bí kíp từ tay tiểu tặc trả lại cho Ninh Tiểu Mộng, nhất định là lập công lớn, nói không chừng Ninh Tiểu Mộng còn vì vậy mà nhận người lập công lớn này làm đồ đệ — hẳn là có rất nhiều người nghĩ như vậy. Ôm suy nghĩ như vậy, lại mượn danh là vì giang hồ trừ hại, lấy lại bí kíp cho chủ nhân nhà ta, chắc chắn sẽ có một số danh môn thế gia dốc hết toàn lực quang minh chính đại rầm rộ truy nã hai người các ngươi. Bọn họ người đông, thế mạnh, mạng lưới thông tin cũng rộng, khả năng sẽ rất nhanh bắt được các ngươi.” “Nhưng mà, nhưng mà trên người chúng ta căn bản là không có bí kíp gì cả nha.” Liễu Tiếu lên tiếng nhắc nhở hắn sự thật này. “Đúng rồi, sao ta có thể quên mất chuyện này chứ, đúng là già rồi mà.” Lão nhân lắc đầu, “Bọn họ bắt được các ngươi, nhưng mà trên người các ngươi không có bí kíp, vậy bọn họ sẽ làm gì đây?” “Sẽ làm gì?” Biết rõ là mình không nên hỏi nhưng Liễu Tiếu vẫn không nhịn được mở miệng hỏi. “Còn có thể làm gì bây giờ.” Lão nhân thở dài, “Bọn họ đương nhiên là chỉ có thể bắt hai người các ngươi khai ra bí kíp ở đâu.” “Nhưng mà chúng ta căn bản là không biết bí kíp ở đâu.” Liễu Hiếu sắc mặt trắng bệch cướp lời. “Nhưng mà bọn họ sẽ tin sao?” Lão nhân vuốt râu, cười sung sướng. “Bọn họ nhất định sẽ cảm thấy hai người các ngươi quá kín miệng, không chịu khai ra tung tích của bí kíp. Sau đó, bọn họ sẽ xuất ra tất cả bản lĩnh dùng đủ loại cực hình chiêu đãi các ngươi. Ban đầu đại khái là đánh gãy tay chân, rút mấy cái móng tay, dùng than hồng đóng dấu lên người các ngươi, ném các ngươi đã da tróc thịt bong vào nước muối ngâm linh tinh, sau đó sao…” Hắn suy nghĩ một lát, “Ân, vậy thì phải xem là ai bắt được các ngươi, nếu…” “Đừng nói nữa, cầu ngươi đừng nói nữa, ta đi, ta đi Đường môn là được chứ gì.” Liễu Tiếu giơ cờ trắng, hoàn toàn nhận mệnh.