Qua mấy ngày đi đường, bốn người Liễu Tiếu đi đến một ngọn núi gần một thị trấn nhỏ. Liễu Tiếu đưa mắt nhìn ra xa, biết ngọn núi kia là đích đến của bọn họ, bởi vì ngọn núi này giống hệt như ngọn núi mà Phong Bảo Bảo vẽ trong thư. “Chúng ta đến rồi.” Phong Tự Thanh đứng trước một gian khách sạn, lớn tiếng nói: “Mọi người vào thôi.” Liễu Tiếu là người đầu tiên nhảy xuống ngựa, chạy về phía khách sạn, vờ như không nghe thấy hắc mã đang ở đằng sau hí lên cười nhạo nàng. Ô, nàng thật sự là số khổ nha, ngay cả một con ngựa cũng dám coi thường nàng, tùy tiện khi dễ nàng. Liễu Hiếu nhìn bộ dạng chạy trốn trong kinh hoàng của nàng, nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngựa. “Thiểm Điện, ngươi có thể khi dễ Tiểu Liễu Tử nhưng cũng không thể quá đáng a.” Thiểm Điện là tên mà hắn đặt cho con ngựa này. (*Thiểm Điện = tia chớp, sau 1 hồi phân vân ta quyết định dùng từ “thiểm điện” vì đây là tên riêng, đã ko dịch tên thì ko dịch tất cả các tên luôn) Thiểm Điện, Liễu Tiếu bất mãn bĩu môi, “Ác Ma” mới là tên hợp với con ngựa này nhất. Nàng không thể hiểu nổi, rõ ràng ở trước mặt Liễu Hiếu con ngựa này vừa ngoan vừa nghe lời, như thế nào mà vừa đến trước mặt nàng lại luôn khi dễ nàng, dọa nạt nàng, còn luôn tỏ vẻ khinh thường nàng. Tục ngữ nói “Nhân thiện bị nhân khi” (Người lương thiện luôn bị người khác ức hiếp), tại sao ngay cả ngựa cũng muốn khi dễ nàng vậy chứ? Chẳng lẽ nàng thật sự quá mức lương thiện sao? Trong khi Liễu Tiếu đang suy xét xem mình có quá mức lương thiện không thì một nam tử anh tuấn ăn mặc như thư sinh đi ra từ khách sạn. Hai huynh đệ Phong Tự Thanh và Phong Tự Tại vừa nhìn thấy hắn, lập tức dừng lại, cung kính hành lễ với hắn. Người kia mỉm cười ngăn lại hai người bọn họ. “Không cần, với ta thì hành lễ làm gì chứ.” Xoay người dẫn bốn người đi vào. Trong phòng là một bàn mĩ thực, năm người ngồi quanh bàn, lại chỉ có một người liều mạng nhồi đồ ăn vào miệng. “Này.” Liễu Hiếu tận lực không để lại dấu vết dùng chân đá đá Liễu Tiếu dưới gầm bàn. “Ngươi ăn từ từ thôi, có ai giành với ngươi đâu.” “Nhưng mà ngon lắm.” Liễu Tiếu miệng đầy thức ăn, trong tay còn cầm một cái chân gà, nhồm nhoàm nói. “Ngươi…” Thật là không tiền đồ, Liễu Hiếu dùng sức dẫm lên chân nàng một cái. “Đau quá.” Liễu Tiếu đau đến kêu thành tiếng. Nam tử kia nhìn hai người, ôn hòa cười. “Trên đường các ngươi đi hẳn đã phải chịu cực khổ, ta có mấy chuyện muốn nói với Tự Thanh, hai người các ngươi muốn ăn gì thì cứ ăn đi.” “Được, được.” Liễu Tiếu vội vàng gật đầu, tiếp tục chiến đấu với thức ăn trên bàn, còn không quên gắp vào chén của Liễu Hiếu. “Món này rất ngon, ngươi cũng nếm thử xem.” Liễu Hiếu bất đắc dĩ nhìn nàng, thở dài, nói lời cảm tạ với nam tử kia, cầm lên đôi đũa chậm rãi ăn. Người nọ vừa hay đang ngồi bên cạnh Liễu Hiếu, trừng mắt nhìn hắn, nghiêng qua nhẹ giọng nói với hắn: “Nàng đối xử với ngươi thật là tốt. Ta thấy tuổi các ngươi đều còn nhỏ, nàng hẳn là nương tử chưa cưới của ngươi hả.” Mặt Liễu Hiếu đỏ lên trong nháy mắt, lắp ba lắp bắp không nói nên lời, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu. “Thật là tốt. Không giống với nương tử ta, cả ngày chỉ biết mắng và nhéo lỗ tai ta.” Người nọ vẻ mặt hâm mộ. Cuối cùng cũng có người không nhầm hắn là nữ hài tử ngay lần đầu tiên gặp mặt, còn coi Liễu Tiếu là nương tử chưa cưới của hắn. Tuy mặt đã đỏ đến mang tai, tâm trạng Liễu Hiếu lại rất tốt, nhất thời tràn ngập hảo cảm đối với người này. Người nọ lại nói chuyện với hai người Phong Tự Thanh và Phong Tự Tại trong chốc lát rồi nhìn Liễu Tiếu đang vùi đầu ăn, đột nhiên cầm đôi đũa lên đâm về phía trán của Liễu Tiếu. Liễu Hiếu kinh hãi, vừa định lên tiếng, lại thấy Liễu Tiếu dùng đôi đũa trong tay mình chặn lại thế công của người nọ. Người nọ lại biến đổi mấy động tác, tuy động tác của Liễu Tiếu có hơi bối rối vụng về, nhưng cũng hóa giải được toàn bộ. Người nọ lại tấn công liên tiếp mấy lần, tốc độ rất nhanh, nhưng mỗi khi Liễu Tiếu hơi luống cuống tay chân thì lại cố ý giảm tốc độ xuống. Bây giờ Liễu Hiếu mới nhận ra người nọ cũng không có ác ý, chỉ là muốn thử thân thủ của Liễu Tiếu mà thôi, lúc này mới an tâm lại. Qua mấy chiêu, người nọ gập tay lại, đôi đũa đột nhiên đâm qua từ một góc độ không ai ngờ được, Liễu Tiếu vội vàng đi chặn, lại không chặn kịp. Đầu đũa chạm nhẹ vào trán Liễu Tiếu một cái. Người nọ thu đôi đũa về, mỉm cười với Liễu Tiếu. “Không tệ, phản ứng rất nhanh, thân thủ cũng thực nhanh nhẹn, nội lực như thế này ở tuổi ngươi cũng không coi là yếu. Luyện võ chưa đến một tháng mà đã được đến thế này quả thật có thể gọi là kì tích. Ngươi luyện thêm vài năm nữa thì dù là sư phó của Tự Thanh Tự Tại e rằng cũng không phải là đối thủ của ngươi.” “Đâu có, đâu có, ngài quá khen rồi.” Liễu Tiếu vội vàng tỏ vẻ khiêm tốn. “Đến, đưa tay cho ta.” Người nọ vươn tay ra nói với nàng. Liễu Tiếu nhìn Phong Tự Thanh, Phong Tự Thanh gật đầu với nàng, nàng liền ngoan ngoãn đưa tay ra. Người nọ bắt mạch cho nàng, tán thưởng nói: “Không tệ. Quả nhiên là có tố chất luyện võ trời sinh.” Lại quay đầu nói với Phong Tự Thanh và Phong Tự Tại: “Sư phó của các ngươi đang đau đầu vì chưa tìm được người kế thừa tuyệt học của bổn môn đây, thấy cái ngươi đưa lên một bảo vật như thế này nhất định sẽ vui muốn chết.” “Không phải, không phải.” Liễu Tiếu vội vàng ngắt lời hắn. “Lần này ta đến không phải để học võ công gì đó, ta đến là để yêu cầu sư phó của bọn họ chấp thuận hôn sự của bốn người bọn họ cùng Mộ Dung tỷ muội.” “Còn ta nữa, ta cũng vậy.” Liễu Hiếu vội vàng lên tiếng, sợ bị bỏ rơi. Nghe Liễu Tiếu nói vậy, người nọ cười híp cả mắt. “Là vậy sao. Vậy thì rất tốt. Nhanh ăn đi, ăn xong ta sẽ lập tức dẫn bọn ngươi lên núi.” Ăn cơm xong, lại nghỉ ngơi một lúc, người nọ dẫn Liễu Tiếu và Liễu Hiếu đi lên núi. Người nọ vừa đi vừa hỏi Liễu Tiếu: “Liễu Tiếu, ngươi học khinh công chưa?” “Chưa.” Thật ra nàng rất muốn học nhưng mà từ khi thay ngựa, ba người kia cứ như là nghiện cưỡi ngựa mất rồi, trên đường đi ngoài những lúc ăn cơm uống nước ra chẳng hề dừng lại dù chỉ một khắc. Buổi tối đến khách sạn, mọi người cũng đều đầu vừa dính gối đã ngủ, một chút cơ hội học tập cũng không cho nàng. “Tốt lắm, ngươi xem bước chân của ta.” Người nọ đi mười mấy bước trước mặt nàng, lại quay lại nói. “Đây là bộ pháp cơ bản của khinh công của bổn môn, ngươi trước học thuộc.” “Nha.” Liễu Tiếu thử bước theo. Người nọ nhìn kĩ, sửa đúng lại vài động tác của nàng, sau đó nói với nàng: “Gần đúng rồi, ngươi thử xem có thể cùng lúc vận nội lực lên không.” Liễu Tiếu thử lần nữa, vận nội lực, sau đó bước theo bộ pháp, không mấy bước đã đi thật xa. Người nọ cực kì cao hứng, một tay bắt lấy Liễu Hiếu, nói với nàng: “Được rồi, bây giờ ta đi trước, ngươi thử xem có thể đuổi theo ta được hay không.” Sau đó mang theo Liễu Hiếu chạy về phía trước. Liễu Tiếu vội vàng đuổi theo. Người nọ luôn giữ khoảng cách mười bước chân với nàng, mỗi khi nàng sắp đuổi kịp hắn lại tăng tốc độ, làm Liễu Tiếu không thể không chạy nhanh hơn. Chạy được một đoạn đường núi, Liễu Tiếu đã sớm mệt đến thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu. Cuối cùng kiệt sức, Liễu Tiếu tê liệt ngã xuống ven đường, mệt mỏi kêu: “Đợi chút đã, ta kiệt sức rồi, cho ta nghỉ ngơi một lát trước đã.” Người nọ nghe thấy, xoay người lại, nhẹ nhàng buông ra Liễu Hiếu. “Ngươi có thể đi theo ta lâu như vậy đã thực không tệ, ngươi cứ yên tâm mà từ từ nghỉ ngơi.” Liễu Hiếu vừa được buông ra lập tức chạy đến bên Liễu Tiếu, đỡ nàng ngồi lên một tảng đá ven đường, lại lấy khăn lụa ra lau mồ hôi cho nàng. “Vị đại thúc này, ngươi có vẻ rất quen với tứ huynh đệ đại thúc keo kiệt, ngươi là sư huynh đồng môn của bọn họ sao?” Tuy đã mệt gần chết nhưng Liễu Tiếu vẫn không buông tha cơ hội hỏi thăm bát quái. “Đại thúc keo kiệt?” Người nọ ngẩn người, ngay sau đó hiểu ra được. “Ngươi nói là bốn người Tự Thanh cùng Tự Tại sao?” Liễu Tiếu gật gật đầu. “Ai…” Người nọ thở dài một tiếng. “Chẳng qua trước đây bọn họ bị sư huynh chỉ bảo một thời gian, còn chưa tới một năm, cũng không biết như thế nào mà một đám đều trở nên của nặng hơn người, ai… Bây giờ nhớ lại ta vẫn thật hối hận đã giao bọn họ vào tay đại sư huynh.” Người nọ đang cảm thán, đột nhiên bị một bàn tay nhéo lấy lỗ tai. “Họ Tạ, ngươi muốn chết sao, cư nhiên dám gạt ta lén chạy xuống núi, nói, ngươi làm cái gì rồi.” Một giọng nữ trong trẻo tràn đầy tức giận đột nhiên vang lên bên tai hắn. Sau đó bàn tay đang nhéo lỗ tai hắn liều mạng vặn xuống. “A, đau! Đau! Đau!” Người nọ lập tức cầu xin tha thứ: “Nương tử, ta biết sai rồi, đừng vặn, đau chết ta.” Bàn tay nhéo lỗ tai tạm thời được thu về, một nử tử tuyệt sắc khoảng ba mươi tuổi bước ra từ phía sau hắn, chống nạnh chỉ vào mũi hắn nói: “Tạ Nhiên, ngươi giải thích rõ ràng cho ta, bằng không hôm nay đừng hòng lão nương tha cho ngươi.” “Cái kia, nương tử, vi phu mang đến một bảo vật cho nàng.” Tạ Nhiên lấy lòng xáp lại gần. “Nga! Ở đâu, lấy ra cho ta xem.” “Ở ngay đây, ở ngay đây.” Tạ Nhiên chỉ tay về phía Liễu Tiếu. “Nga!” Nữ tử kia tỉ mỉ đánh giá Liễu Tiếu từ đầu đến chân một lượt, sau đó vươn tay ra, nhanh như chớp bắt lấy mạch môn của Liễu Tiếu, sau đó vẻ mặt vui mừng, quay đầu ngọt ngào cười với Tạ Nhiên một cái. “Phu quân, bảo vật này thật không tệ.” (*mạch môn: hình như là động mạch chủ, hay là cái gì đó rất nguy hiểm, tóm dc mạch môn là nắm trong tay tính mạng của đối phương) Được nương tử yêu dấu khích lệ, Tạ Nhiên mừng rỡ đến xương cốt cũng mềm nhũn. “Đó là đương nhiên, nương tử, nàng phải tin tưởng vào ánh mắt của vi phu.” “Tốt.” Nữ tử cười với Liễu Tiếu: “Ngươi cái hài tử này thật không tệ, bây giờ ta nhận ngươi làm đồ đệ. Ngươi quỳ xuống đi.” “Này…” Liễu Tiếu dè dặt ngắt lời nàng, hỏi: “Xin hỏi ngài là vị nào vậy nha?” Nghe Liễu Tiếu nói vậy, nữ tử hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời nàng: “Ta chính là Ninh Tiểu Mộng.” Vừa nghe nữ tử này tự xưng là Ninh Tiểu Mộng, Liễu Tiếu không có phản ứng gì, ngược lại Liễu Hiếu ngạc nhiên trừng lớn mắt. “Cái kia, Tiểu Mộng tỷ tỷ, ta đến đây đặc biệt để bái phỏng sư phó của bốn chủ nhân Thanh Phong học viện, chỉ sợ không có thời gian để bái sư học nghệ với tỷ tỷ…” Liễu Tiếu đang nói được một nửa, lại cảm nhận được Liễu Hiếu đang kéo góc áo mình, nàng đành phải quay đầu nhỏ giọng hỏi: “Gì vậy?” “Cái kia.” Liễu Hiếu nhẹ giọng nói với nàng: “Nếu nàng là Ninh Tiểu Mộng thì nàng chính là sư phó của Phong tứ huynh đệ mà chúng ta muốn tìm.” Cái gì? Liễu Tiếu ngạc nhiên đến suýt thì rớt cằm xuống đất, sư phó của tứ huynh đệ đại thúc keo kiệt cư nhiên là một nữ nhân? Võ lâm đệ nhất cao thủ năm đó cư nhiên là nữ nhân như hoa như ngọc ở trước mặt nàng này? Hình tượng một lão nhân tiên phong đạo cốt tóc trắng như tuyết với bộ râu dài trắng muốt trong suy nghĩ của Liễu Tiếu tan biến. Nàng há to miệng, nhất thời không thể chấp nhận được sự thật.