Nam soa nữ thác
Chương 41
Thập Cửu run giọng hỏi: “Thiếu hiệp, ngài… ngài vừa nói cái gì?” Hắn không thể tin được vào tai mình, nhất định là hắn đã nghe nhầm.
Còn trẻ mà đã nghễnh ngãng. Liễu Tiếc tiếc hận nhìn Thập Cửu một cái, lại lớn tiếng tuyên bố: “Giao hết tiền và những thứ đáng giá ra đây.”
Cư nhiên, cư nhiên là thật!!! Thập Cửu không chịu được đả kích lớn như vậy, lập tức ngã quỵ xuống đất. Vì sao cho tới bây giờ chưa có ai nói cho hắn biết, làm cường đạo còn phải chịu nguy cơ lớn như vậy, ô… Không biết bây giờ hắn đổi nghề có còn kịp không.
Phong Tự Tại và Phong Tự Thanh ngược lại vô cùng vui mừng. Phong Tự Tại đập tay một cái: “Liễu Tiếu, biện pháp này thật sự không tệ.”
Phong Tự Thanh cũng phụ họa theo: “Không tệ, không tệ, ta còn đang không biết làm gì với đám người này đây. Bây giờ có biện pháp này của ngươi thật sự là quá tốt.”
Chỉ có Liễu Hiếu bất đắc dĩ ôm đầu, nói: “Hai vị chủ nhân của học viện, Liễu Tiếu làm loại chuyện như thế này còn chưa tính, nhưng mà các ngươi cũng tham gia cái gì chứ, chuyện này mà truyền ra có thể nghe lọt tai sao? Chủ nhân của Thanh Phong học viện đánh cướp mấy tên cắp vặt không có tiếng tăm gì, các ngươi không sợ truyền ra sẽ làm người khác cười rụng răng hàm, ảnh hưởng đến thanh danh của học viện sao?”
Phong Tự Tại không cho là đúng khoát tay. “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, ngươi cho rằng thân là cường đạo lại bị người đánh cướp là chuyện rất vinh quang sao? Bọn hắn không dám truyền ra đâu.” Thuận tay tóm lấy một tên, hung tợn hỏi: “Các ngươi sẽ truyền ra sao?”
“Sẽ không, sẽ không.” Người nọ bị Phong Tự Tại dọa đến hai chân mềm nhũn, đầu lắc đến suýt thì rớt khỏi cổ.
“Hơn nữa, ngươi cho là bọn hắn nói ra sẽ có người tin sao?” Phong Tự Thanh ở một bên bổ sung.
“Nhưng mà, dù sao cũng không tốt cho lắm.” Đầu Liễu Hiếu bắt đầu đau.
Thập Cửu té trên mặt đất nghe Liễu Hiếu nói vậy, lao lại giống như nhìn thấy cứu tinh, ôm lấy đùi hắn. “Nữ hiệp, ngài nhất định phải ngăn cản bọn họ nha…”
“Nữ hiệp?” Mặt Liễu Hiếu biến sắc, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này.
Thảm! Liễu Tiếu thương hại nhìn Thập Cửu một cái, người này xong đời rồi!!!
Liễu Hiếu ngồi xổm xuống, hung ác trừng Thập Cửu. “Xem ra là ngươi sẽ không thành thành thật thật giao tiền ra đây.”
Thập Cửu hoảng sợ, mỹ nữ này biến sắc mặt thật nhanh, bây giờ trông thật là đáng sợ.
Liễu Hiếu đột nhiên thu lại khuôn mặt hung ác, cười yếu ớt nói với Thập Cửu: “Đến, ngươi cởi giày ra đi.”
Thập Cửu lập tức bị mê hoặc đến choáng váng đầu óc, nỗi sợ hãi trước đó đã bị hắn đá đến chín tầng mây, Liễu Hiếu nói gì hắn liền nghe nấy, ngoan ngoãn cởi giày ra.
Liễu Hiếu âm trầm cười, lấy từ trong lòng ra một cái bình sứ nhỏ, lại tìm lấy một cây bút lông. Cho bút lông vào bình dính một ít thuốc bột rồi lấy ra, sau đó vẽ mấy vòng lên lòng bàn chân Thập Cửu.
Mỹ nữ này tại sao lại muốn vẽ vòng lên lòng bàn chân của ta? Thập Cửu vui sướng nghĩ thầm, chẳng lẽ là nhìn trúng dung mạo anh tuấn xuất chúng của hắn, làm vậy để bày tỏ sao? Ai, diện mạo anh tuấn quá mức cũng là lỗi nha, ngay cả một mỹ nữ như vậy mà cũng si mê hắn, hắn biết ăn nói sao với Tiểu Mai ở quê đây.
Đang vui sướng, đột nhiên Thập Cửu cảm thấy lòng bàn chân mình ngứa lên, hắn vươn tay đi gãi, nhưng lòng bàn chân vốn là chỗ mà hắn sợ nhột nhất, dùng tay để gãi chỉ có thể làm hắn càng khó chịu hơn. Lần này thảm rồi, toàn bộ ảo tưởng của Thập Cửu đều tan biến, hắn vội vàng cầu xin Liễu Hiếu tha thứ: “Nữ hiệp, ta biết sai rồi, ta lập tức giao tiền ra, ngài mau tha cho ta đi.”
Liễu Tiếu đứng một bên lắc đầu, thật sự là không biết sống chết, còn dám gọi Liễu Hiếu là “nữ hiệp”, Liễu Hiếu tha cho hắn mới là lạ. Bên kia Phong Tự Tại đã từng nếm mùi lợi hại của phấn ngứa trong tay Liễu Hiếu, đã sớm vọt sang một bên.
Liễu Tiếu nhân cơ hội chỉ vào Thập Cửu nói với những người còn lại: “Nhìn đi, nếu các ngươi không lập tức giao tiền ra chỉ sợ sẽ phải nếm mùi đau khổ. Nói không chừng còn thảm hơn cả hắn nữa.”
Mọi người nhìn vẻ mặt thống khổ của Thập Cửu, một đám sợ đến trắng cả mặt. Thật là đáng sợ, bọn họ vốn chỉ đề phòng hai huynh đệ Phong gia, lại không ngờ hai người này còn đáng sợ hơn Phong gia huynh đệ không chỉ trăm lần. Không hẹn mà cùng, bọn họ ở trong lòng khóc vì hối hận, thật sự là không biết nhìn người nha, cư nhiên lại nghênh hai tên ma đầu này vào cửa. Nếu ông trời cho bọn họ một cơ hội làm lại, bọn họ nhất định sẽ xoay người bỏ chạy ngay khi nhìn thấy hai người kia.
“Được rồi.” Thấy lời đe dọa của mình đạt hiệu quả, Liễu Tiếu vừa lòng gật gật đầu. “Bây giờ bọn ngươi tiến lên phía trước, lấy toàn bộ tiền và những thứ đáng giá ra đặt xuống đất cho ta, sau đó có thể đi xuống lầu.” Nàng trầm giọng xuống, nói thêm: “Nếu bị ta phát hiện có người không thành thật giao hết ra…” Tay nàng chỉ về phía Thập Cửu, “Nếu vậy kết cục của hắn nhất định sẽ chỉ có thể thảm hại hơn người này.”
Mọi người sợ đến phát run, chen lấn nhau giao hết đồ trên người ra, tranh nhau trốn xuống lầu.
Thập Cửu ngứa ngáy khó nhịn, nhưng lại ngứa ở lòng bàn chân, gãi cũng không được, không gãi cũng không được, rơi lệ, ngoan ngoãn lấy hết tất cả mọi thứ trên người ra đặt lên sàn nhà. “Nữ…” Hắn vừa mới nói được một chữ đã bị Liễu Tiếu xông lên đạp cho một cước.
Tên ngốc này, vẫn còn định gọi Liễu Hiếu là “nữ hiệp”, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. “Ngươi, lập tức nhận lỗi với Liễu thiếu hiệp đi, có khi Liễu thiếu hiệp tâm trạng tốt sẽ cho ngươi giải dược.” Liễu Tiếu nháy nháy mắt với Thập Cửu, kêu hắn thông minh lên chút.
Thập Cửu nhất thời không hiểu Liễu Tiếu đang nói gì, ngớ ra tại chỗ. Liễu Tiếu bất đắc dĩ, cúi đầu nói vào tai hắn: “Hắn là nam, không phải ‘nữ hiệp’.”
Xinh đẹp như vậy mà lại là nam? Thập Cửu không thể tin được, bất quá bây giờ hắn thật sự ngứa muốn chết, thống khổ không chịu nổi, chỉ cần có thể cho hắn giải dược, đừng nói Liễu Tiếu muốn nói nữ là nam, muốn nói đen thành trắng, chết thành sống hắn cũng hoàn toàn không có gì dị nghị.
“Thiếu hiệp, Liễu thiếu hiệp, ta sai lầm rồi, cầu ngài cho ta giải dược đi.” Hắn chảy nước mắt, ôm lấy đùi Liễu Hiếu, vô cùng hối hận mình đã bước trên con đường làm cường đạo không lối về này.
“Tốt lắm, hắn đã biết sai rồi, tiền cũng đã giao ra rồi, ngươi cho hắn giải dược đi.” Liễu Tiếu nói với Liễu Hiếu.
Liễu Hiếu lấy từ trong lòng ra một cái bình sứ nhỏ, đổ ra một viên thuốc. “Hòa tan với nước trà rồi bôi lên lòng bàn chân là xong.” Nói xong, đi xuống lầu theo Liễu Tiếu.
Ở dưới lầu, Liễu Tiếu vui vẻ kiểm kê chiến lợi phẩm, nói với Phong Tự Tại: “Đại thúc keo kiệt, chỗ này có thật không ít bạc đâu, gần năm ngàn lượng, bốn người chúng ta chia đều đi.”
Phong Tự Tại gật đầu, cùng với Phong Tự Thanh vẻ mặt vui mừng tiêu sái đi qua chia của. Liễu Tiếu kêu Liễu Hiếu đang đứng một bên ôm đầu: “Nhanh lại đây, chia bạc.”
“Không cần, phần của ta trước giao cho ngươi giữ là được.” Nhìn bộ dạng cao hứng phấn khởi của ba người, Liễu Hiếu xoa xoa đầu mình, bất lực nói.
Chia của xong, Phong Tự Thanh buộc lại bao đồ: “Nơi này không nên ở lâu, nhân bây giờ còn chưa quá trễ, chúng ta nhanh chạy đi thôi, hẳn là có thể đến được thị trấn tiếp theo trước nửa đêm. Chúng ta đến đó tìm gian khách sạn rồi hẵng nghỉ ngơi.” Phong Tự Tại cùng Liễu Hiếu đều tỏ vẻ đồng ý, chỉ có Liễu Tiếu là mếu máo. Thật đáng sợ, lại phải cưỡi ngựa nữa.
Đến khi tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng hét thảm thiết của Liễu Tiếu đi xa, Vương chưởng quầy mới dẫn theo mọi người nhô đầu ra khỏi bụi cỏ. Bọn họ rưng rưng nhìn ác ma đáng sợ rời đi, lúc này mới chạy về khách sạn, đóng chặt cửa lại, một đám tê liệt ngồi trên ghế.
“Lần này chúng ta mệt lớn, thuê lại gian khách sạn của người ta nửa tháng đã tốn hết năm trăm lượng bạc. Bây giờ thì hay rồi, không chỉ một đồng cũng chưa cướp được, ngược lại còn bị người khác đánh cướp.” Vương chưởng quầy khóc nói.
“Bây giờ kiếm sống thật sự là không dễ, ngay cả làm cường đạo cũng phải cẩn thận đề phòng bị người khác cướp.” Có người lắc đầu, thở dài. “Ai, ta thấy làm cường đạo thực không có triển vọng nha. Nhị đương gia, hay là chúng ta đổi nghề đi.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Vương chưởng quầy vẻ mặt đưa đám.
Bỗng nhiên, cửa khách sạn bị đẩy ra. Mọi người giống như con thỏ nhỏ bị dọa sợ, tất cả đều dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía cửa.
Một đại hán khoảng ba mươi tuổi thân hình vạm vỡ từ bên ngoài bước vào cửa, lớn tiếng nói với mọi người: “Mọi người mau chuẩn bị đi, phỏng chừng ngày mai dê béo sẽ đến.”
Mọi người rưng rưng nhìn hắn, không nói được lời nào.
“Các ngươi đây là làm sao vậy?” Đại hán vạm vỡ khó hiểu hỏi: “Đang êm đẹp sao ai cũng đều vẻ mặt khóc tang thế này.”
Đúng lúc Thập Cửu vừa bôi giải dược cho mình xong, lảo đảo đi từ trên lầu xuống. Vừa nhìn thấy hắn liền chảy nước mắt nhào qua. “Lão đại, ngươi đã tới rồi, chúng ta bị người ta đánh cướp.”
“Cái gì?” Đại hán kinh hãi đến không khép được miệng. “Là ai, là ai mà lại có gan đánh cướp huynh đệ của Trương Đại Đảm ta.”
Vương chưởng quầy ở một bên nói: “Chính là dê béo trong miệng lão đại ngươi đấy.”
Trương Đại Đảm hoàn toàn ngây dại.
“Lão đại, lần này chúng ta thật sự là mệt lớn, không chỉ một đồng cũng không kiếm được, còn lỗ vốn không ít.”
“Không sao cả.” Để giữ hình tượng lão đại của mình, Trương Đại Đảm buộc mình khép lại cái hàm suýt thì rớt xuống đất, ra vẻ trấn tĩnh nói: “Dù sao cũng thuê gian khách sạn này nửa tháng, chúng ta ở lại thêm mấy ngày, đánh cướp thêm mấy người qua đường, kiếm lại bạc.”
“Không cần.” Thập Cửu rưng rưng lắc đầu: “Lão đại, làm cường đạo quá mạo hiểm, rất không có tương lai, ta thấy chúng ta nên đổi nghề thì hơn.”
Mọi người xung quanh rối rít đồng ý.
“Đúng vậy, lão đại, chúng ta đổi nghề đi.”
“Làm cái gì cũng được, dù sao ta sẽ không bao giờ làm cường đạo nữa.”
“Không đổi thì thà chết còn hơn.”
…
Nhìn các huynh đệ đã theo mình nhiều năm vẻ mặt kiên quyết nói ra yêu cầu đổi nghề ở trước mặt, Trương Đại Đảm hơi trợn tròn mắt, rốt cuộc là khi hắn không ở đây, nơi này đã xảy ra chuyện đáng sợ gì vậy??
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương