“Ta nói này, ngươi cũng thật là, nửa giá cái gì chứ, dứt khoát miễn phí cho bọn hắn cho rồi. Bọn hắn cái gì cũng không ăn thì làm sao chúng ta bỏ thuốc được đây.” Một khách nhân trước đó ngồi bên bàn chạy đến cạnh quầy oán giận. “Ngươi có đầu óc không, ngươi đã thấy người nào làm ăn như vậy chưa? Nếu ta miễn phí cho bọn hắn, bọn hắn sẽ không cảm thấy kì quái sao?” Vương chưởng quầy hai tay ôm ngực, vẻ mặt bất đắc dĩ. “Đã sớm nghe nói Phong gia tứ huynh đệ keo kiệt bủn xỉn, vắt cổ chày ra nước, nhưng không ngờ cư nhiên lại keo kiệt đến mức này.” “Vốn phỏng chừng bọn hắn nhanh nhất cũng phải ngày mai mới đến đây, không biết sao hôm nay đã tới. Lần này thì thảm rồi, lão đại còn chưa tới, chỉ có mấy người chúng ta có làm được không?” Lại có người xáp lại, vẻ mặt lo lắng. “Bây giờ bọn hắn đã đến đây rồi, cho dù không có lão đại chúng ta cũng chỉ có thể tiếp tục.” Vương chưởng quầy pha một ấm trà, cho vào một muỗng nhỏ bột phấn trắng, nhẹ nhàng khuấy lên, đưa cho tiểu nhị bên cạnh. “Thập Cửu, ngươi đi đưa ấm trà này cho bọn hắn.” Thập Cửu đáp lời, lấy cái khay để ấm trà cùng tách trà vào, bê lên đầu. Đến trước cửa phòng, Thập Cửu gõ nhẹ mấy cái. Cửa mở ra nhất nhanh, Phong Tự Tại xuất hiện trước mặt hắn. “Bốn vị khách quan, đây là trà chưởng quầy kêu ta đưa tới.” Thập Cửu đặc biệt nhấn mạnh một cái: “Là miễn phí.” “Miễn phí nha. Thật tốt.” Phong Tự Tại tiếp nhận khay, đặt lên trên bàn, cầm lấy ấm trà, rót cho mỗi người một tách. Sau đó tự mình cầm lên một tách, uống một hơi cạn sạch. Phong Tự Thanh cũng cầm lên tách trà trước mặt mình, một ngụm uống cạn, lại nháy mắt với hai người Liễu Tiếu. Liễu Hiếu cầm lấy tách, uống một ngụm. Liễu Tiếu thấy thế, cũng chỉ đành cầm lên tách trà trước mặt, uống một ngụm nhỏ. Thập Cửu thấy bốn người đều đã uống trả, xoay người cười trộm đi xuống lầu. Phong Tự Thanh đóng cửa lại, Liễu Hiếu lập tức phun ngụm trà trong miệng ra đất. “Cái gì? Hóa ra ngươi không uống thật sao.” Liễu Tiếu ngạc nhiên chỉ vào hắn nói. “Ngươi sẽ không phải là đã uống thật luôn rồi chứ?” Liễu Hiếu còn ngạc nhiên hơn nhìn nàng: “Ngươi bị ngốc sao?” “Vậy các ngươi thì sao? Các ngươi cũng không uống thật luôn hả?” Liễu Tiếu lại hỏi Phong Tự Thanh và Phong Tự Tại. “Uống rồi.” Phong Tự Thanh trả lời nàng, sau đó hơi vận công một cái, há miệng phun ra một ngụm nước trà. “Bất quá vận công bức ra như vậy là sẽ không sao.” “Vậy ta phải làm sao bây giờ?” Liễu Tiếu ai oán kêu. “Không sao cả.” Phong Tự Tại phun trà ra, nói với nàng: “Không phải thuốc độc, chỉ là thuốc mê mà thôi, tuy nói dược tính hơi mạnh chút, bất quá ngươi chỉ uống vào một ngụm nhỏ, nhiều nhất là ngủ cả một ngày sẽ không sao.” Liễu Tiếu mếu máo: “Sao các ngươi không nói với ta một tiếng, hại ta uống thuốc mê vào bụng. Bây giờ phải làm sao đây?” “Ai mà ngờ được ngươi lại ngốc đến vậy.” Liễu Hiếu phục nàng sát đất. “Ngươi uống vào cũng không nhiều lắm, ngươi thử vận công bức độc ra xem xem.” Phong Tự Thanh đề nghị. “Bức như thế nào?” Liễu Tiếu đáng thương nhìn hắn. Một cơn mệt mỏi ập đến, mắt nàng đã sắp không mở ra nổi. “Quên đi, thật sự là không biết làm sao với ngươi, ta bức ra giúp ngươi vậy.” Phong Tự Thanh để nàng ngồi xếp bằng trên sàn, lấy tay ấn lên huyệt đạo trên lưng nàng. Chỉ chốc lát sau, Liễu Tiếu bắt đầu đổ mồ hôi, càng lúc đổ càng nhiều, đến cuối cùng cả người đều ướt đẫm. Nhưng tinh thần nàng cũng từ từ tỉnh táo lại, không còn buồn ngủ nữa. Phong Tự Thanh thu tay lại, lấy nước lọc cho nàng. “Tốt lắm, không sao nữa rồi, ngươi uống nhiều nước một chút.” Lúc này Liễu Tiếu mới nhận ra mình khát nước vô cùng, nhận lấy nước, liều mạng uống từng ngụm một. Đột nhiên Phong Tự Thanh giơ ngón tay lên môi, ý bảo mọi người im lặng. Sau đó hắn nằm sấp lên bàn, giả vờ đang ngủ. Ba người còn lại ngầm hiểu, cũng nằm sấp lên bàn giả vờ ngủ. Cửa bị mở ra một khe nhỏ một cách nhẹ nhàng, Thập Cửu nhìn thoáng qua khe cửa, thấy bốn người đều đang ngủ, phất tay về phía sau. Vương chưởng quầy đi tới, nhìn bốn người, đắc ý nở nụ cười: “Phong gia huynh đệ này nào có lợi hại như lời đồn, bây giờ còn không phải rơi vào tay chúng ta sao.” Vừa nói vừa vẫy vẫy tay với người đằng sau, “Nghe nói ngày này hàng năm bọn họ đều mang một số tiền lớn đi đưa cho sư phó của bọn hắn để mở thiện đường, các ngươi soát người bọn hắn thật kĩ cho ta, sau khi ngân phiếu tới tay chúng ta lập tức chuồn đi.” Mấy người tiến lên từ sau lưng hắn, đi vào phòng, bắt tay lục soát bốn người. Bất quá còn chưa kịp chạm vào đã cảm thấy toàn thân tê rần, không thể nhúc nhích. Nhìn lại thì thấy Phong Tự Thanh không biết từ khi nào đã đứng trước mặt bọn họ. Mấy người đứng ở cửa nhìn thấy Phong Tự Thanh đứng lên, sợ mất hồn mất vía, một đám tranh nhau chạy xuống dưới lầu. Phong Tự Tại sao có thể để bọn họ chạy trốn, tung người một cái, người đã chặn trước thang. Vương chưởng quầy mắt thấy không còn đường để trốn, đột nhiên ôm lấy đùi Phong Tự Tại, nước mắt nước mũi tèm lem bắt đầu khóc lóc kể lể. “Phong đại hiệp tha mạng, ta trên có lão nương tám mươi, dưới có hài tử tám tháng, ở giữa còn có tám lão bà hung ác đanh đá, ta cũng là bị dồn đến đường cùng mới đi nhầm đường. Ta một chưa từng giết người, hai chưa từng phóng hỏa, chỉ là ngẫu nhiên giúp người khác bảo quản chút tiền tài mà thôi. Mùng một mười lăm đều đến miếu dâng hương, gặp khất cái trên đường cũng nhất định sẽ cho tiền, tuyệt đối là một cường đạo vô cùng thiện lương, là bồ câu trong đám quạ đen, cầu đại hiệp cho ta một cơ hội hối cải làm người…” Phong Tự Tại không thể nhịn được nữa, một cước đá văng hắn, nhưng hắn lại lập tức bò lại, lại dùng sức ôm chặt lấy đùi Phong Tự Tại. “Phong đại hiệp tha mạng nha. Nếu Phong đại hiệp buông tha cho ta lần này, ta nhất định sẽ dẫn theo thuộc hạ cải tà qui chính, làm lại từ đầu. Nếu vậy ngài liền giống như phụ mẫu tái sinh của ta, ta nhất định sẽ ngày ngày dâng hương cầu nguyện cho ngài, cầu cho ngài sống lâu trăm tuổi, nhiều tử nhiều tôn…” Thập Cửu cũng chảy nước mắt nhào lên, ôm lấy đùi còn lại của Phong Tự Tại: “Phong đại hiệp, ngài nể tình ta trẻ người non dạ, không biết nhìn người, quen nhầm người xấu, lầm đường lạc lối, bị buộc cùng nhau làm việc xấu, nhưng vẫn giữ vững được một trái tim hướng về chính nghĩa, cho ta một cơ hội để làm lại từ đầu đi. Kì thật ta cũng ao ước có một hiệp sĩ của chính nghĩa như ngài đến cứu ta từ trong nước lửa, ta nhất định sẽ khắc ghi ân đức của ngài vào tim, cho dù kiếp này không thể báo ân, kiếp sau cũng nhất định làm trâu làm ngựa đền đáp công lao trời biển của ngài…” Phong Tự Tại đá trái đá phải, đá trên đá dưới, lại đá thế nào cũng không đá hai khối kẹo da trâu* này ra được, bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía Phong Tự Thanh cầu cứu. (*kẹo da trâu: ý bảo dính như kẹo da trâu, nghĩa là dính cứng ngắc như keo dán sắt luôn =))) Phong Tự Thanh vốn đang đứng bên cạnh ngoác miệng xem kịch vui, vừa thấy Phong Tự Tại nhìn về phía hắn liền lập tức ngẩng đầu vô cùng chuyên chú nghiên cứu hoa văn của trần nhà, làm bộ như không phát hiện ánh mắt cầu cứu của hắn. Trong khi Phong Tự Tại đang không biết phải làm sao thì đột nhiên Liễu Tiếu nhảy ra. “Tất cả các ngươi nghe ta nói đây.” Liễu Tiếu vô cùng hùng hồn nói lớn: “Muốn chúng ta buông tha cho các ngươi cũng không khó, chỉ cần…” Nàng còn chưa nói xong đã thấy bóng người trước mắt lóe lên, chờ đến khi nàng định thần lại thì hai chân đã bị hai người ôm chặt lấy. “Thiếu hiệp, ta quả nhiên đã không nhìn lầm ngài.” Hai mắt Vương chưởng quầy lấp lánh nước mắt: “Từ một khắc ngài xuất hiện trước mắt ta kia, ta đã nhận ra trên người ngài tràn ngập chính khí, thật sự là hóa thân của chính nghĩa, ngài chính là hi vọng của toàn bộ giang hồ trong tương lai nha.” “Ô… Ta cảm động quá.” Thập Cửu kích động đến nước mắt rơi đầy mặt: “Thập Cửu ta cho tới giờ chưa từng bội phục người nào, nhưng từ một khắc ta nhìn thấy thiếu hiệp ngài, ta đã hoàn toàn khuất phục, trong lòng Thập Cửu đã coi ngài là thần tượng. Nhưng mà ta không ngờ thiếu hiệp ngài ngoài dáng vẻ đường đường, thông minh hơn người, võ công cao cường, người đầy chính khí ra, còn có một trái tim thiện lương mềm mại như thế, một bộ ngực rộng lớn bao dung đến vậy, ta, ô… Thập Cửu ta đã quyết định thề sống chết đi theo thiếu hiệp ngài.” “Hai người các ngươi mau buông ta ra.” Liễu Tiếu giãy giụa. “Ta đã nói rồi, muốn chúng ta buông tha cho các ngươi cũng không khó, chỉ cần…” “Ta biết, ta biết.” Vương chưởng quầy ngắt lời nàng, vẻ mặt chân thành nói: “Ta sẽ cải tà qui chính, dẫn theo thuộc hạ về quê cày ruộng.” “Cải tà qui chính thì đương nhiên là cần, bất quá chỉ như vậy thì không đủ. Các ngươi…” Liễu Tiếu lại một lần nữa bị Thập Cửu ngắt lời. “Chúng ta đương nhiên còn có thể dựng bia ghi công ngài, lập đền thờ trường sinh, ngày ngày đêm đêm cúng bái ngài.” Vương chưởng quầy ở một bên bổ sung nói: “Chúng ta sẽ luôn khắc ghi trong lòng lời dạy của ân công ngài, lấy giúp người làm niềm vui, xây cầu làm đường để đền lại những sai lầm chúng ta từng phạm phải.” Liễu Tiếu cúi người, vươn tay che lại miệng của hai người. “Hai người các ngươi câm miệng cho ta, nghe ta nói cho hết đã.” Sau đó ngẩng đầu lớn tiếng tuyên bố về phía mọi người: “Nếu muốn được tha, các ngươi hãy lập tức giao hết tất cả tiền và những thứ đáng giá ra đây cho ta.” Một hồi tĩnh lặng. Tất cả mọi người ở đây ngớ ra, ngơ ngác nhìn Liễu Tiếu, hai người đang ôm đùi nàng thì cứng ngắc thành hai khối nham thạch.