Tối, Vương chưởng quầy của Duyệt Lai khách sạn đang ngồi sau quầy tính toán sổ sách, đột nhiên thấy tiếng hét thảm thiết từ xa xa truyền tới. Hắn vội vàng buông bàn tính, đi đến bên cửa xem xét. Trong bóng đêm, một con hắc mã phi nước đại đến. Khi đến trước khách sạn, người cưỡi ngựa siết dây cương, dừng lại. Xem ra là khách đến. Vương chưởng quầy vội vàng ra nghênh đón: “Khách quan, mời vào.” Đến gần, Vương chưởng quầy mới nhìn thấy trên lưng ngựa có hai người. Ngồi ở phía trước, cầm trong tay dây cương là một tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp, cho dù có mặc nam trang cũng không che được nửa điểm mỹ lệ của nàng. Chỉ tiếc sắc mặt không tốt lắm, vẻ mặt tức giận. Ngồi sau là một thiếu niên diện mạo tuấn tú, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, tay thì sống chết ôm lấy tiểu cô nương trước người không buông, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thật đáng sợ, thật đáng sợ.” Vương chưởng quầy nghĩ thầm, hai người này thật là một cặp xứng đôi, bất quá tiểu tử này cũng không khỏi quá vô dụng, như thế nào lại bị dọa thành thế này. Nghĩ thì nghĩ vậy, trên mặt hắn lại không biểu lộ ra chút nào. Vẻ mặt tươi cười, nói: “Thỉnh hai vị vào bên trong.” Liễu Hiếu muốn xuống ngựa, bất đắc dĩ lại bị Liễu Tiếu ôm chặt lấy. “Được rồi, nên xuống ngựa.” Hắn quay đầu lại tức giận nói với Liễu Tiếu. “Xuống ngựa?” Liễu Tiếu mở mắt ra, hoan hô một tiếng, vội vàng xuống ngựa, không hề quay đầu lại phi thẳng vào trong khách điếm. Liễu Hiếu nhảy xuống ngựa, lúc này Phong Tự Thanh và Phong Tự Tại cũng cưỡi ngựa đến. Phong Tự Tại nhảy xuống ngựa, giơ ngón tay cái lên với Liễu Hiếu: “Không tệ, kĩ thuật cưỡi ngựa của ngươi thực không tệ.” Thật là nhìn người không thể nhìn tướng mạo nha. Hắn vốn nghĩ mang theo vị Liễu gia nhị thiếu gia yếu ớt này, trên đường đi nhất định sẽ vướng chân vướng tay, làm chậm trễ hành trình của bọn họ. Ai ngờ khi lên đường, hẳn không chỉ không hề yếu ớt mà còn luôn cưỡi ngựa ở phía trước. Nhất là từ khi thay ngựa ở trong rừng hồi trưa, hắn luôn ở phía trước thúc ngựa chạy băng băng, một lát cũng chưa ngừng nghỉ. Lại thêm kĩ thuật cưỡi ngựa cao siêu, còn chọn con ngựa phi nhanh nhất, tuy mang theo một cái Liễu Tiếu, tốc độ vẫn nhanh nhất trong ba người. Dọc theo đường đi hai người bọn họ bị Liễu Hiếu bỏ xa, chỉ phải dựa vào tiếng kêu thảm thiết của Liễu Tiếu thỉnh thoảng truyền lại để định vị phương hướng của hắn. “Vốn nghe kĩ thuật cưỡi ngựa của Liễu trang chủ vô cùng cao siêu, xem ra thực sự là hổ phụ vô khuyển tử nha.” Phong Tự Thanh xuống ngựa, đưa dây cương trong tay cho điếm tiểu nhị, để hắn dắt ba con ngựa vào chuồng. Sau đó ba người đi vào khách sạn. Khách trong khách sạn không nhiều lắm, tổng cộng có mười bàn thì chỉ có năm, sáu bàn có người ngồi. Liễu Tiếu uể oải nằm trên bàn cạnh cửa sổ, nhìn thấy ba người bước vào, vẫy vẫy tay với bọn họ. Liễu Hiếu đi qua, phụng phịu ngồi bên cạnh nàng. Liễu Tiếu cẩn thận nhìn vẻ mặt hắn, sợ hãi hỏi: “Ngươi còn đang tức giận sao?” “Hừ.” Liễu Hiếu trừng nàng một cái. Vị đại thiếu gia này thật là khó hầu hạ, vô duyên vô cớ tức giận, lại thêm giận dai, còn không chịu nói cho nàng biết rốt cuộc là hắn đang giận cái gì. Nếu ngày mai hắn vẫn còn tức giận, nàng phải làm sao bây giờ? Nhớ đến trải nghiệm kinh hoàng trên lưng ngựa suốt một buổi chiều hôm nay, Liễu Tiếu nghĩ mà thấy sợ. Vì phòng ngừa ngày mai thảm kịch lại diễn ra, nàng lấy lòng xáp lại gần: “Tốt lắm, ta biết ta sai rồi, ta nhận sai, ngươi tha thứ cho ta đi.” Liễu Hiếu nhìn nhìn nàng, vẫn không để ý đến nàng, bất quá sắc mặt dịu đi nhiều. Liễu Tiếu thấy hắn hình như không còn tức giận như trước nữa, đang định nói thêm cái gì, lại bị tiểu nhị chặn lời. “Bốn vị, xin hỏi gọi gì?” Tiểu nhị diện mạo hàm hậu thành thật ân cần hỏi. “Cái gì cũng không cần.” Liễu Tiếu cướp trả lời. “…” Tiểu nhị nhất thời không biết phải làm sao, đứng sững tại chỗ. Vương chưởng quầy vội vàng chạy đến: “Bốn vị khách quan, các ngài hẳn là còn chưa dùng cơm tối phải không. Có cần ta đi kêu phòng bếp làm mấy món thức ăn, lại mang thêm bầu rượu lên không.” “Không cần.” Lại là Liễu Tiếu cướp trả lời. “Vậy bốn bát mì thì sao?” Vương chưởng quầy chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi. “Cũng không cần.” Lại bị Liễu Tiếu dứt khoát cự tuyệt. “Vậy còn bánh bao và nước trà?” “Không cần.” “Chẳng lẽ các ngươi thật sự cái gì cũng không cần sao?” Trán Vương chưởng quầy bắt đầu đổ mồ hôi. “Không cần.” Liễu Tiếu vỗ vỗ bao đồ của mình: “Chúng ta có mang theo nước và lương khô, đợi lát nữa về phòng ăn là được. Đi ra ngoài có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm.” Nghe Liễu Tiếu nói xong, Vương chưởng quầy kinh ngạc há to miệng, không thốt lên lời. Đờ ra nửa ngày, hắn khẽ cắn môi nói: “Tiền của bốn vị ta chỉ thu một nửa giá là được rồi.” “Nửa giá?!” Mắt Liễu Tiếu sáng rực lên: “Tiền phòng cũng vậy sao?” Vương chưởng quầy gật gật đầu. Liễu Tiếu cao hứng quay đầu nói với ba người còn lại: “Chưởng quầy này thật là tốt, cư nhiên chỉ lấy chúng ta nửa giá nha!” “Vậy bốn vị cần gọi gì không?” Vương chưởng quầy hỏi lại, đã giảm còn nửa giá, hẳn là sẽ không cái gì cũng không cần đi. “Không cần.” Câu trả lời của Liễu Tiếu làm Vương chưởng quầy suýt thì hộc máu. “Tuy giá rẻ một nửa, nhưng dù sao cũng phải tiêu tiền, vẫn là không cần thì hơn.” Vương chưởng quầy chờ mong nhìn ba người còn lại, trông cậy vào ai đó có thể phát biểu một ý kiến khác. Nhưng làm hắn thất vọng rồi, ba người kia không chút nào không đồng ý với Liễu Tiếu. Phong Tự Tại ngồi cạnh bàn đứng lên: “Hôm nay đã đi đường suốt một ngày, ta mệt mỏi quá rồi, chưởng quầy mau dẫn chúng ta về phòng nghỉ ngơi thì hơn.” “Được.” Vương chưởng quầy vẻ mặt đau khổ đáp ứng, xoay người phân phó tiểu nhị: “Ngươi đi khai bốn gian thượng phòng cho bốn vị khách quan.” “Đợi đã.” Phong Tự Tại ngăn cản. “Không cần khai bốn gian phòng đâu, một gian là đủ rồi.” “Một gian?” Vương chưởng quầy không dám tin vào tai mình. “Bốn vị muốn cùng ở một gian?” Phong Tự Tại gật đầu, không đợi hắn nói thêm gì, đi kéo tiểu nhị: “Tiểu nhị ca, ngươi nhanh dẫn đường cho chúng ta đi.” Tiểu nhịn nhìn Vương chưởng quầy, Vương chưởng quầy khẽ gật đầu một cái, nháy mắt với tiểu nhị. “Bốn vị, mời đi bên này.” Tiểu nhị dẫn bốn người lên lầu. Bốn người vào phòng, đuổi tiểu nhị đi, Phong Tự Thanh lập tức khóa cửa phòng, lại mở cửa sổ ra nhìn xung quanh một lượt, lúc này mới đi đến bên bàn ngồi xuống. “Khi nào thì các ngươi phát hiện ra khách sạn này có điều kì quái?” Phong Tự Tại vừa lấy lương khô trong bao đồ ra, vừa hỏi hai người Liễu Tiếu cùng Liễu hiếu. “Tên tiểu nhị kia. Ngươi nhìn tư thế hắn cầm khăn lau mà xem, dùng hai ngón tay cầm như vậy, rõ ràng là ghét bỏ. Người mà ngay cả cái khăn cũng sợ bẩn làm sao có thể làm tiểu nhị. Còn có y phục cùng cái khăn mặt trên vai hắn nữa, đều rất sạch sẽ. Trước kia ta cũng từng làm tiểu nhị, trải qua một ngày, y phục khăn mặt không thể còn sạch sẽ như vậy được.” Liễu Tiếu vừa nói, vừa lấy ra một hộp điểm tâm từ trong bao đồ, lại lấy nước ra, lấy lòng đặt trước mặt Liễu Hiếu. “Đây là bánh xốp trước khi ra ngoài ta đặc biệt đến phòng bếp lấy cho ngươi.” Liễu Hiếu bốc một miếng bánh xốp, nhìn Liễu Tiếu một cái: “Được rồi, cùng ăn đi.” Đẩy trả cái hộp lại cho Liễu Tiếu. “Vậy, ngươi hết giận rồi?” Liễu Tiếu hỏi. “Ân.” Liễu Hiếu hơi không tình nguyện nhẹ giọng trả lời. Liễu Tiếu yên lòng, cầm một miếng bánh xốp cho vào miệng, hỏi Liễu Hiếu: “Làm sao ngươi nhận ra khách sạn này có vấn đề?” “Từ khi ta vào khách sạn, chưa có người nào nhìn chằm chằm vào ta.” Liễu Hiếu trả lời nàng như vậy. Vừa đúng lúc Liễu Tiếu đang uống nước, nghe hắn nói xong, thiếu chút nữa tươi sống sặc chết. “Chỉ như vậy?” Liễu Tiếu vất vả lắm mới xuôi khí. “Vậy còn chưa đủ sao?” Liễu Hiếu hỏi lại nàng: “Nếu chỉ một người hai người thì không nói, khách sạn này từ chưởng quầy tiểu nhị đến khách nhân, tổng cộng có mười bảy người, không một ai nhìn ta, ngươi không thấy kì quái sao?” “Đúng là vậy.” Liễu Tiếu gật gật đầu, lấy dung mạo của Liễu Hiếu, người mới gặp hắn lần đầu tuyệt không có khả năng chỉ nhìn một cái rồi thôi. Cho dù ngẫu nhiên có người ngoại lệ, cũng tuyệt không có khả năng cả mười mấy người đếu như thế. Nàng quay đầu nói Phong Tự Tại: “Đại thúc keo kiệt, bọn họ là ai? Có phải lại là kẻ thù của các ngươi không?” Phong Tự Tại buông tay: “Không biết là loại người nào. Bất quá không phải kẻ thù của chúng ta, ta nghĩ là đạo phỉ, hơn nữa còn là hướng về ta cùng đại ca mà đến.” “Là cường đạo!” Điều đầu tiên Liễu Tiếu nghĩ đến chính là hai mươi tấm ngân phiếu trong lòng mình, thò tay vào ngực sờ sờ, đều còn ở đây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. “Vậy bọn họ cũng quá không có mắt, trên người hai người các ngươi thì có gì để cướp chứ.” “Ai nói không có?” Phong Tự Tại nói: “Trên người đại ca mang theo ngân phiếu tổng cộng trị giá một trăm vạn lượng.” “Một trăm vạn lượng?” Liếu Tiểu lại thiếu chút nữa nghẹn bánh xốp mà chết. Liễu Hiếu vội vàng rót nước đưa nàng. “Các ngươi mang nhiều ngân phiếu trên người như vậy làm gì?” Nuốt bánh xốp vào bụng, Liễu Tiếu hỏi. “Đây là đưa cho sư phó.” Phong Tự Thanh trả lời nàng: “Sư phó mở không ít thiện đường ở các nơi, chuyên thu dưỡng các cô nhi không cha không nương giống chúng ta cùng người già không người phụng dưỡng lại không có khả năng kiếm sống.” “Nha.” Liễu Tiếu gật gật đầu, xem ra sư phó của đại thúc keo kiệt thật sự là người tốt.