Liễu Tiếu ôm ngân phiếu, lòng đang vui sướng, lại nghe thấy Phong Tự Thanh chỉ vào mấy con ngựa Mộ Dung Hồng mang tới nói với Liễu Hiếu: “Liễu Hiếu, lát nữa chúng ta thay ngựa, ngươi trước lại đây chọn một con đi.” “Đang yên đang lành, đổi ngựa làm gì chứ.” Mặt Liễu Tiếu lại trắng bệch trở lại, nàng giật nhẹ tay áo Liễu Hiếu, nói: “Ta nói này, chúng ta không thay có được không.” So sánh với mấy con ngựa trước mặt này, con ngựa cưỡi vừa nãy thật sự là vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Hiếu đầy vẻ âm trầm, nói: “Con ngựa vừa rồi chúng ta cưỡi bất quá là ngựa tốt bình thường, mấy con này thì khác, vốn là ngựa hoang, do người phương bắc bắt được rồi thuần hòa. Nghe nói mấy con ngựa này mang dòng máu của hãn huyết bảo mã, tuy không thể ngày đi ngàn dặm, nhưng ngựa bình thường hoàn toàn không sánh được với chúng nó.” Nói đến đây, hắn liếc nhìn Liễu Tiếu một cái. “Bất quá, mấy con ngựa này cũng hung dữ hơn một chút, có thể không dễ bảo như mấy con vừa rồi.” Lời Liễu Hiếu nói khi đi vào tai Liễu Tiếu, tự động phiên dịch thành mấy chữ to “càng nhanh càng ác hơn”. Nàng run run vươn ngón tay, chỉ vào một con ngựa trắng tương đối thấp bé trong bầy, nói với Liễu Hiếu: “Vậy, chúng ta chọn con kia được không?” “Không được.” Liễu Hiếu quả quyết khước từ đề nghị của nàng, chỉ vào con ngựa toàn thân đen tuyền cao khỏe nhất đàn, trông cũng hung dữ nhất, nói với Phong Tự Thanh: “Ta cùng Liễu Tiếu cưỡi con này.” “Đừng mà.” Liễu Tiếu kêu lên một tiếng thảm thiết: “Con ngựa này trông thật đáng sợ, ta không muốn…” Con hắc mã kia giống như hiểu nàng đang nói gì, đứng thẳng lên như thị uy, ngựa mặt lên trời hí dài. Làm Liễu Tiếu sợ đến mức ngã lộn nhào, lùi ra xa mấy bước. Mãi đến khi cảm thấy mình đã lùi đủ xa, lúc này nàng mới dám tái nhợt mặt quay đầu nhìn con hắc mã kia. Hắc mã khinh miệt phun khí từ lỗ mũi ra về phía nàng, trong mắt dường như mang một tia cười châm chọc. Liễu Tiếu có thể thề với trời, nàng tuyệt đối không nhìn nhầm, con ngựa này tuyệt đối là đang cười nhạo nàng. Liễu Hiếu tiến lên, nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắc mã, hắc mã ngoan ngoãn cúi đầu mặc cho hắn vuốt ve. Trông hình như rất dễ bảo. Liễu Tiếu thấy thế, đánh bạo nhón từng bước đến bên Liễu Hiếu. Nàng vừa dừng lại bên người Liễu Hiếu, con hắc mã kia đột nhiên quay đầu về phía nàng, lại hí dài một tiếng, làm nàng sợ đến hồn xiêu phách lạc, xoay người bỏ chạy. “Liễu Hiếu, chúng ta đổi một con ngựa khác được không? Con ngựa này thực đáng sợ, lại còn biết khi dễ ta.” Liễu Tiếu trốn sau một gốc cây nhỏ nói với Liễu Hiếu. Liễu Hiếu không để ý tới nàng, vẻ mặt bình tĩnh, nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, lúc này với quay sang nói với nàng: “Chúng ta nên xuất phát thôi, ngươi lên nhanh đi.” “Không muốn, không muốn.” Liễu Tiếu hoảng sợ vạn phần ôm lấy cái cây nhỏ trước mặt, liều mạng lắc đầu. “Ta không muốn, ta không muốn.” Liễu Hiếu quay đầu, nói với Phong Tự Thanh và Phong Tự Tại: “Sau khi đổi ngựa, mười ngày lộ trình đại khái có thể rút ngắn lại còn ba ngày, nhưng mà nàng dùng dằng như vậy, chỉ sợ lại tốn không ít thời gian.” Phong Tự Thanh và Phong Tự Tại nhìn nhau một cái, cùng đi về phía Liễu Tiếu. Liễu Tiếu nhìn hai người bọn hắn vẻ mặt không có hảo ý đi tới, sử dụng cả tay lẫn chân ôm thân cây chặt hơn nữa. “Đừng mà, đừng mà, ta không muốn cưỡi ngựa, không muốn, không muốn, không muốn…” Phong Tự Thanh đi đến bên người nàng, vươn ngón tay chạm nhẹ lên cánh tay nàng một cái. Liễu Tiếu đột nhiên cảm thấy toàn thân tê rần, Phong Tự Tại liền thừa lúc này kéo áo nàng, thoải mái kéo nàng từ trên cây xuống. Sau đó cùng với Phong Tự Thanh, không để ý đến nàng đang giãy giụa kêu la, hai người vác nàng đến bên hắc mã. Phong Tự Thanh nâng tay lên, đẩy Liễu Tiếu lên lưng ngựa. Liễu Tiếu vừa lên lưng ngựa, Liễu Hiếu liền quay đầu âm u cười với nàng: “Tiểu Liễu Tử, ngươi phải ôm chặt ta đó nha.” Sau đó kẹp hai chân lại, hắc mã dưới thân hai người phi như tên bắn. “A!…” Liễu Tiếu hét hớn, lại một lần nữa biến thành con bạch tuộc tám vòi, quấn chặt lấy lưng Liễu Hiếu. “Chậm một chút, kêu nó phi châm một chút.” Nàng hoảng sợ vạn phần hô to. Nghe nàng nói vậy, Liễu Hiếu không những không giảm tốc độ, ngược lại còn vỗ con ngựa một cái, làm nó phi nhanh hơn nữa. Liễu Tiếu đáng ghét, trong mắt chỉ có mỗi bạc, căn bản là không có hắn. Mộ Dung Hồng nói hắn là tiểu tình nhân của nàng, nàng cư nhiên một chút phản ứng cũng không có, chỉ lo một mực nhìn chằm chằm ngân phiếu trong tay người ta. Chẳng lẽ hắn còn không bằng mấy tấm ngân phiếu kia sao? Càng nghĩ càng tức giận, Liễu Hiếu lại vỗ nhẹ lên ngựa một cái, kêu nó phi nhanh hơn nữa. “A! Đáng sợ quá!” Liễu Tiếu bị dọa đến suýt khóc, nhắm mắt lại, ôm chặt lấy Liễu Hiếu. “Ô… Chúng ta đâu cần chạy vội đi đâu, vì sao ngươi lại cho nó phi nhanh như vậy?” “Bởi vì ta rất tức giận.” Liễu Hiếu gằn từng tiếng nói. “Tức giận? Sao lại tức giận?” Ô, nàng thật là đáng thương, vì sao hắn lại trút giận vào nàng chứ. “Ngươi không biết sao?” Trong giọng Liễu Hiếu mang hương vị bình yên trước cơn bão. “Ta làm sao mà biết được.” Đại thiếu gia hắn trước đó rõ ràng còn bình thường, như thế nào mà sau khi nghỉ chân lại đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy chứ. “Hóa ra là ngươi không biết nha.” Trong giọng nói Liễu Hiếu đã mang theo sấm sét, lại kêu hắc mã dưới thân chạy nhanh thêm một chút. “A… Ta biết sai rồi, ta biết sai rồi.” Liễu Tiếu thê thảm hô to. “Nga, vậy ngươi nói xem ngươi sai ở chỗ nào.” Giọng Liễu Hiếu dịu lại. “Ta không nên một mình độc chiếm hai vạn lượng kia, để ta chia…” Liễu Tiếu nghĩ nghĩ, nhịn đau mở miệng nói: “Để ta chia cho ngươi một ngàn lượng vậy.” Nàng không nói còn đỡ, nàng vừa nói đã làm Liễu Hiếu thật sự nổi cơn thịnh nộ, khuôn mặt đen đến không thể đen hơn, hai chân dùng sức kẹp lấy bụng ngựa. Hắc mã dưới thân giống như có thể cảm nhận được cơn tức của hắn đối với người nào đó, phóng thẳng đi hệt như một tia chớp màu đen. “A!… A!… A!…” Mà cái người nào đó kia bị dọa đến chỉ biết liều mạng thét chói tai.