Bị huấn luyện nghiêm khắc mấy hôm, cuối cùng cũng đến ngày xuất môn mà Liễu Tiếu mong đợi. Liễu Hiếu còn hưng phấn hơn cả nàng, từ sáng sớm đã giục nàng dậy. Liễu Tiếu cầm bao đồ chứa hành lí của cả hai đi đến cửa học viện, nhìn thấy hai người Phong Tự Tại và Phong Tự Thanh đang dắt hai con ngựa đứng chờ bọn họ. Nhìn sinh vật cao lớn có đôi chân dài thòng, đang phun phì phì về phía nàng, nói thật, Liễu Tiếu cảm thấy hơi sợ. Liễu Hiếu cũng mặt ủ mày chau nhìn mấy con ngựa kia, hắn vốn nghĩ sẽ đi bằng xe ngựa cơ, cưỡi ngựa mệt muốn chết. “Này, Liễu Hiếu, ngươi biết cưỡi ngựa không?” Liễu Tiếu thấp giọng hỏi hắn. Liễu Hiếu gật gật đầu, nói: “Biết, ta biết cưỡi ngựa từ bảy tuổi.” “Nhưng mà ta không biết.” Liễu Tiếu ai oán nhìn hắn. “Ngươi không biết?” Liễu Hiếu lập tức quên mất trước đó là ai ngại cưỡi ngựa mệt muốn chết, vô cùng đắc ý vỗ vỗ ngực mình. “Không hề gì, hai người chúng ta cùng cưỡi một con là được.” Nói xong, hắn chọn một con ngựa, nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, vươn một tay với Liễu Tiếu. “Đến, ngươi cũng lên đi.” Liễu Tiếu nắm lấy tay hắn, sử dụng cả tay lẫn chân nơm nớp lo sợ leo lên lưng ngựa. Con ngựa khẽ cử động một cái, lập tức làm nàng sợ đến kêu ra tiếng, sống chết ôm lấy Liễu Hiếu ngồi phía trước. Liễu Hiếu vội vàng an ủi nàng: “Đừng sợ. Không có gì phải sợ, ngươi chỉ cần ôm chặt ta là được, ta sẽ không để ngươi ngã xuống.” “Ân.” Liễu Tiếu chưa kịp hoàn hồn gật gật đầu, cả người giống như một con bạch tuộc quấn chặt lấy lưng Liễu Hiếu. Phong Tự Tại nhìn bộ dạng nhát chết của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, cho người dắt một con ngựa trở về. Trên đường lớn, ba con tuấn mã phi nước đại. Nếu để Vương tổng quản của Lục Liễu sơn trang nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Liễu Hiếu, hắn nhất định sẽ kinh ngạc cho là mình đang nằm mơ. Nhị thiếu gia ngay cả đi xe ngựa cũng ngại mệt cư nhiên cưỡi ngựa dưới ánh nắng chói chang, hơn nữa từ khi xuất môn đến giờ đã sắp nửa ngày trời, hắn cư nhiên không kêu khổ không than mệt, lại càng không bốc đồng tự tiện dừng lại nghỉ ngơi. Liễu Tiếu ngồi sau Liễu Hiếu, hai tay sống chết ôm lấy hắn, nhắm chặt mắt, sắc mặt tái nhợt. Nhìn lại Liễu Hiếu ngồi trước nàng, vẻ mặt vui sướng, từ đầu đến cuối khóe miệng đều mang một tia mỉm cười, còn nói với Liễu Tiếu ngồi phía sau: “Tiểu Liễu Tử, ngươi phải ôm chặt ta nha, nếu không ngã xuống thì thảm, nói không chừng còn có thể bị ngựa đá phải, xui xẻo hơn còn có thể bị ngựa đạp thủng bụng. Ta từng nhìn thấy người bị ngựa đạp chết, thực đáng sợ, ngay cả ruột cũng lòi ra ngoài…” Làm Liễu Tiếu sợ đến mức hai tay ôm chặt lấy hắn, nửa khắc cũng không dám buông lỏng. Đến trưa, bốn người đi vào một cánh rừng nhỏ. Phong Tự Thanh nhìn sắc trời, ghìm dây cương: “Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lúc đi.” Liễu Hiếu xoay người xuống ngựa, lại đỡ Liễu Tiếu lúc này đã cứng ngắc cả người xuống. Liễu Tiếu vừa xuống ngựa lập tức tiến lên nắm chặt lấy tay áo Phong Tự Tại: “Ô… Cưỡi ngựa thật là đáng sợ, đại thúc keo kiệt, van ngươi, ngươi dạy khinh công cho ta ngay bây giờ được không. Ta không bao giờ muốn cưỡi ngựa nữa!” Phong Tự Tại lấy tay sờ sờ cằm mình, vô cùng đắc ý cười cười. “Nếu Liễu Tiếu ngươi đã có thành ý như thế, bây giờ ta đây liền cố mà chỉ ngươi một chút vậy.” Liễu Hiếu nghe hai người nói chuyện xong, vô cùng mất hứng, kéo Liễu Tiếu vẫn còn đang cứng người về bên cạnh mình. “Tiểu Liễu Từ, có ta ở đây thì cưỡi ngựa có gì phải sợ. Khinh công có gì hay mà học, có rảnh ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt còn hơn.” Chính vì có ngươi mới đặc biệt đáng sợ. Liễu Tiếu thầm nghĩ trong lòng, hắn không chịu ngẫm lại xem dọc theo đường đi là ai ở bên tai nàng không phải miêu tả thảm cảnh của người bị ngựa đạp thủng bụng, thì cũng nói với nàng người nào đó trong lúc cưỡi ngựa không cẩn thận té xuống, kết quả té gãy cổ mà chết. Làm nàng vốn đã sợ lại càng thêm sợ. Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng ngựa hí, làm Liễu Tiếu giật nảy mình. Xoay người lại nhìn, cư nhiên là mấy con ngựa còn cao khỏe hơn. Mấy con ngựa này còn đáng sợ hơn mấy còn ngựa vừa cưỡi. Liễu Tiếu sợ đến mứa trốn sau người Liễu Hiếu không dám ló ra, mãi đến khi Liễu Hiếu kéo nàng đi ra xa mấy bước, nàng mới nhô đầu ra từ sau lưng Liễu Hiếu. Hóa ra là Mộ Dung Hồng và Mộ Dung Lan, bên cạnh hai người còn mấy người nữa đi theo, trong tay mỗi người dắt một con ngựa. Mộ Dung Hồng nói với Phong Tự Thanh mấy câu, sau đó xoay người cười ngoắc Liễu Tiếu, kêu nàng đi qua. Liễu Tiếu ước lượng khoảng cách giữa Mô Dung Hồng và con ngựa phía sau nàng, nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt tái nhợt lắc đầu với nàng. Phong Tự Thanh nhìn Liễu Tiếu, kề vào tai Mộ Dung Hồng nói gì đó. Mộ Dung Hồng nghe xong không ngoắc Liễu Tiếu nữa mà tự mình đi về phía nàng. “Bảo Bảo viết thư nói cho chúng ta biết, đa tạ ngươi.” Mộ Dung Hồng cảm kích nhìn nàng. “Nhưng lại không nhất định sẽ thành công.” Liễu Tiếu gãi gãi đầu nói, nàng cực kì muốn biết Phong đại ca không thích nói chuyện sẽ viết ra một bức thư như thế nào. “Bảo Bảo nói ngươi nhất định sẽ làm được. Hơn nữa bốn người chúng ta cũng coi trọng ngươi, ngươi mới tập võ có mấy ngày đã có thể bắt được Tư Đồ Khinh, chỉ đây thôi cũng đã là một kỳ tích. Hơn nữa…” Mộ Dung Hồng nhìn Liễu Hiếu bên cạnh nàng tiếp tục nói: “Khả năng cãi chày cãi cối của tiểu tình nhân này của ngươi chỉ sợ trên đời này không ai sánh nổi, hai người các ngươi mà ra tay, tuyệt không thành vấn đề.” Mặt Liễu Hiếu đỏ bừng lên trong phút chốc, nàng nói hắn là tiểu tình nhân của Tiểu Liễu Tử đó. Hắn hơi thẹn thùng xoay mặt đi nhìn trộm Liễu Tiếu, lại thất vọng phát hiện, dường như Liễu Tiếu không nghe lọt mấy lời này của Mộ Dung Hồng. Hai mắt Liễu Tiếu trừng lớn, một mực nhìn chằm chằm vào tay Mộ Dung Hồng. Đó là cái gì? Nàng thầm phỏng đoán trong lòng, nhìn hình dạng kia, nhìn màu sắc kia, nhìn chất giấy kia, nhìn chữ viết bên trên kia, chẳng lẽ là? Chẵng lẽ thật sự là? Tim nàng đập dồn dập lên. “Cái này ngươi cầm lấy đi, đến lúc đó nếu có gì cần chuẩn bị, ngươi làm việc cũng tiện hơn chút.” Mộ Dung Hồng vừa nói vừa đưa một xấp gì đó trong tay cho Liễu Tiếu. Liễu Tiếu nhận lấy. A, quả nhiên là, quả nhiên là, tay nàng run run. Quả nhiên là ngân phiếu nha!!! Một tờ là một ngàn lượng, mà trong tay nàng ước chừng có hai mươi tờ. Liễu Tiếu cực kì nhanh chóng thu toàn bộ ngân phiếu vào lòng, cười đến không thấy răng không thấy mắt, vỗ ngực cam đoan với Mộ Dung Hồng: “Yên tâm đi, bốn người các ngươi chỉ cần chờ làm tân nương tử là được rồi.” Lại hỏi Mộ Dung Hồng: “Mộ Dung tỷ tỷ, không biết ngươi có mang theo bức thư Phong đại ca viết cho các ngươi không?” “Có mang đây.” Tuy không biết vì sao Liễu Tiếu đột nhiên hỏi thư Phong Bảo Bảo, Mộ Dung Hồng vẫn trả lời nàng. “Vậy, có thể cho ta xem một chút không?” Thật muốn xem, thật muốn xem nha. “Được.” Mộ Dung Hồng lấy ra một phong thư từ trong người đưa cho Liễu Tiếu. Liễu Tiếu vội vàng mở thư ra, nhìn qua một lượt, nhất thời không biết nói gì. Trong thư tổng cộng chỉ có hai chữ, cộng thêm một cái mũi tên và một ngọn núi được vẽ bằng hai nét bút. Cả phong thư là như thế này: Đầu tiên là một chữ “Tiếu”, sau đó bên cạnh chữ “Tiếu” vẽ một mũi tên, bên cạnh mũi tên vẽ một ngọn núi, sau đó cạnh ngọn núi là chữ “Thành”. Bây giờ Liễu Tiếu cuối cùng cũng biết, Phong đại ca không chỉ không thích nói chuyện mà hắn còn không hề thích viết chữ. Nàng kính sợ nhìn Mộ Dung Hồng, một thứ như vô tự thiên thư như thế này mà nàng cũng có thể đọc hiểu được, xem ra làm bậc phụ mẫu thực sự không dễ dàng nha.