Sáng hôm sau, Liễu Tiếu cơm nước xong đang chuẩn bị đến phòng luyện công thì bị Liễu Hiếu gọi lại. “Chờ ta một lát.” Liễu Hiếu vừa nói vừa đứng dậy. “Ngươi muốn ta đưa ngươi đến Nhân Tâm các sao?” Liễu Tiếu vừa hỏi vừa tự giác giúp Liễu Hiếu soạn đồ đi học. “Không phải, ta đi cùng với ngươi đến phòng luyện công. Ta đã nói với tứ chủ nhân của học viện rồi, từ hôm nay trở đi ta muốn đi theo hắn học y thuật và dùng độc. Hắn kêu ta cũng đến phòng luyện công học.” Liễu Hiếu trả lời nàng. (*Tứ chủ nhân = Phong Tự Phi, vì Phong Tự Phi đứng thứ 4) “Vậy ngươi không đến lớp của Phong đại ca sao?” “Là chính Phong lão sư cố gắng đề cử ta với tứ chủ nhân của học viện.” Nói đến đây, giọng Liễu Hiếu không nhịn được hơi kiêu lên. “Hắn nói ta thiên tư thông minh, các bạn học khác đều không theo kịp tiến độ của ta, cho nên thỉnh tứ chủ nhân của học viện dạy cho một mình ta.” “Ngươi lợi hại như vậy sao?” Liễu Tiếu hơi nghi ngờ hỏi. “Ngươi nói vậy là có ý gì.” Liễu Hiếu tức giận trừng nàng, nàng rõ ràng là đang khinh thường hắn. “Ta… Ha ha… Ha ha…” Phát hiện mình nhất thời lỡ miệng, Liễu Tiếu ý đồ dùng cười ngây ngô để lừa dối quá quan. “Quên đi, ta không so đo với ngươi.” Liễu Hiếu tức giận liếc nàng một cái: “Ta xong rồi, đi thôi.” Trong phòng luyện công, Phong Tự Thanh và Phong Tự Phi đã chờ bọn họ. Phong Tự Phi mang Liễu Hiếu sang một bên học riêng, còn lại Phong Tự Thanh dạy Liễu Tiếu. “Liễu Tiếu, qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ đến chỗ sư phó, trong mấy ngày nay ngươi cố gắng học nhiều thêm mấy chiêu cho ta, tránh cho đến lúc đó gặp chuyện gì ngoài ý muốn.” Phong Tự Thanh nói với Liễu Tiếu như vậy. “Nha.” Liễu Tiếu ngoan ngoãn đáp ứng. “Tốt lắm, hôm nay ngươi học tầng thứ ba của tâm pháp. Ta dạy khẩu quyết cho ngươi trước…” “Đợi chút, Phong đại lão sư, tầng thứ hai còn chưa học đâu.” Liễu Tiếu ngắt lời Phong Tự Thanh. “Tầng thứ hai ngươi không cần học nữa, lát nữa tự ngươi xem lại khẩu quyết, luyện tập một chút là được rồi.” Phong Tự Thanh nói. “Tại sao?” Liễu Tiếu khó hiểu. “Bởi vì ngươi không học cũng đã làm được rồi.” “Cái gì?” Liễu Tiếu lại càng khó hiểu. “Chính là chiêu lần trước ngươi dùng để đối phó với Tư Đồ Khinh.” Phong Tự Thanh nhìn Liễu Tiếu, trong lòng thầm nghĩ, cư nhiên có thể vô sự tự thông, quả nhiên là thiên tài trong thiên tài, bất quá nếu có thể không thường xuyên yêu cầu tăng tiền lương thì tốt rồi. “Cái gì? Tầng thứ hai chính là học ném thanh kiếm ra?” Liễu Tiếu kinh ngạc không thôi, tầng thứ hai này cũng không khỏi quá đơn giản. “Nào có đơn giản như ngươi tưởng. Lấy nội lực của ngươi bây giờ, lại lấy công lực của Tư Đồ Khinh, ngươi cho là chỉ dùng hết sức ném thanh kiếm ra là có thể làm hắn bị thương nặng như vậy sao?” Phong Tự Thanh cẩn thận giải thích cho nàng. “Lúc ngươi ném thanh kiếm ra đã rót nội lực của toàn thân vào thân kiếm, trên thân kiếm mang theo nội lực của ngươi, như vậy mới có thể ghim Tư Đồ Khinh xuống đất nhanh như vậy, mạnh như vậy. Cũng bởi vì hao hết nội lực toàn thân nên ngươi mới có thể mê man một ngày một đêm.” Phong Tự Thanh cầm lên một quân cờ trên bàn, dùng sức ném về phía tòa núi giả ngoài cửa sổ. Quân cờ “đinh” một tiếng chạm vào núi giả, đập bể một khối lớn của tòa núi giả rồi rơi xuống. “Cũng giống như thế này, ta chỉ dùng sức ném quân cờ đi.” Lại cầm lên một quân cờ khác, dùng ngón tay nhẹ nhàng bắn ra. Quân cờ này bắn thẳng về phía núi giả, xuyên qua cả tòa núi giả, ghim thẳng vào trong tường viện. “Giống như vậy, sau khi rót nội lực vào trong quân cờ, uy lực sẽ lớn hơn rất nhiều. Đợi đến khi ngươi có thể khống chế được nội lực của mình, ngươi còn có thể làm thế này…” Phong Tự Thanh lại bắn ra một quân cờ, mà quân cờ lần này sau khi bắn vào núi giả lại không xuyên qua núi giả, Liễu Tiếu đang buồn bực thì nhìn thấy trên núi giả xuất hiện vết nứt, sau đó toàn bộ núi giả sụp đổ từ trong ra ngoài. “Oa! Thật là lợi hại!” Liễu Tiếu sợ hãi than. “Không có gì lợi hại.” Phong Tự Thanh vỗ vỗ đầu nàng. “Lấy năng lực của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua ta thôi.” “Thật không?” Liễu Tiếu hơi không dám tin. “Đương nhiên là thật, hơn nữa ngươi nhất định sẽ mạnh hơn ta.” Phong Tự Thanh có chút chờ mong nhìn nàng, nói: “Ngươi học xong tầng thứ nhất trong một canh giờ, lại vô sự tự thông học được tầng thứ hai. Tuy bây giờ nội lực còn yếu, nhưng ta nghĩ trong hôm nay ngươi nhất định có thể học xong tầng thứ ba.” Nói đến đây, Phong Tự Thanh nhìn quanh một lượt, sau đó mờ mờ ám ám đưa miệng đến bên tai Liễu Tiếu nhẹ giọng nói: “Ngươi phải cố lên nha, ta cá năm trăm lượng bạc với ba người bọn họ, cá là ngươi có thể học được trong sáu canh giờ. Nếu ta thắng, ta sẽ chia ba trăm lượng cho ngươi.” Vừa nghe đến bạc, mắt Liễu Tiếu sáng lên. “Được, được. Vậy ngươi mau dạy ta đi.” “Rất đơn giản.” Phong Tự Thanh nhẹ nhàng đánh ra một chưởng vào không trung. “Chỉ như vậy?” Liễu Tiếu cũng học theo tư thế của hắn, tạo dáng nhẹ nhàng đánh ra một chưởng về phía cửa sổ. Sau đó vẻ mặt hoang mang hỏi: “Như vậy cũng cần học sao? Tiểu hài tử ba tuổi cũng làm được mà.” Phong Tự Thanh chỉ chỉ tường viện ở đằng xa, nói với nàng: “Tự ngươi đi qua nhìn xem.” Liễu Tiếu chạy đến bên tường viện, sau đó kinh ngạc há to miệng. Trên tường viện là một dấu tay thật sâu. “Đây là tầng thứ ba. Bây giờ ta sẽ dạy khẩu quyết của cả tầng thứ hai và tầng thứ ba cho ngươi, ngươi luyện tầng thứ hai một chút trước đã, đến khi thành thạo rồi, ta sẽ bắt đầu chỉ cho ngươi luyện tầng thứ ba.” Phong Tự Thanh đi đến bên cạnh nói với nàng. Bên kia sau khi Phong Tự Phi hỏi Liễu Hiếu mấy vấn đề thì gập cuốn sách trong tay lại. “Hôm nay ta vốn định giảng cho ngươi một chút, bất quá bây giờ xem ra là không cần. Bản “Độc kinh” hôm qua ta đưa ngươi ngươi đã hoàn toàn nhớ kĩ, cũng không hiểu sai một chỗ nào. Bây giờ cái ngươi thiếu chỉ là thực hành mà thôi.” Ánh mắt hắn nhìn Liễu Hiếu lộ vẻ khen ngợi. “Bây giờ ngươi làm một phần phấn ngứa đơn giản nhất ra.” “Được.” Liễu Hiếu đáp một tiếng, đi đến bên tủ thuốc cạnh tường tìm dược liệu. Phong Tự Phi ngồi một bên nhìn Liễu Hiếu bận rộn phối chế dược liệu, âm thầm tán thưởng trong lòng. Hài tử này tuy không thích hợp tập võ, nhưng thực sự lại có khiếu học y thuật và dùng độc. Vô cùng thông minh, lại có khả năng chỉ gặp một lần là không quên, tâm tư cũng đủ tinh tế. Xem ra Bảo Bảo nói đúng rồi, Liễu Hiếu chỉ cần bồi dưỡng hai ba năm xong thay thế Bảo Bảo làm lão sư trong học viện là không thành vấn đề. Bên này Liễu Tiếu có kinh nghiệm lần trước, còn có Phong Tự Thanh hướng dẫn, luyện năm sáu lần, tầng thứ hai đã luyện ra hình ra dạng. Chỉ là nội lực còn thiếu một chút, uy lực thua xa Phong Tự Thanh, điều này làm nàng cảm thấy có chút thất vọng. Phong Tự Thanh ở bên cạnh nhìn bộ dạng thất vọng của nàng, vỗ vỗ đầu nàng, nói: “Có gì mà thất vọng, ngươi đã rất lợi hại rồi. Vốn là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp, lại ăn ‘Tuyết ngọc đan’, nội lực của ngươi bây giờ còn mạnh hơn một số người đã luyện nội công mười năm. Bây giờ ngươi có thể luyện tầng thứ hai như vậy đã thực không tệ, còn lại cũng chỉ cần tăng tu vi nội lực của ngươi nữa mà thôi. Tốt lắm, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu luyện tầng thứ ba.” Phong Tự Thanh kêu Liễu Tiếu đứng bên một cái cây nhỏ, tung chưởng về phía nhánh cây. “Bây giờ nội lực ngươi còn yếu, nếu đổi làm người thường, vốn không cần học tầng thứ ba nhanh như vậy. Bất quá ngươi thì khác, ngươi là thiên tài võ học, hơn nữa nội lực của ngươi tiến bộ cũng vô cùng thần tốc. Bây giờ ta muốn ngươi học được cách xuất nội lực ra từ bàn tay như thế nào, không cần mang lực sát thương gì cả. Chỉ cần ngươi có thể sử dụng nội lực làm nhánh cây lay động là được.” “Nha.” Vì bạc, Liễu Tiếu nghiêm túc luyện tập. Liễu Tiếu làm theo Phong Tự Thanh hướng dẫn, tung ra từng chưởng một, nhánh cây vẫn không hề nhúc nhích. Liễu Tiếu lại không ngại cực khổ, tiếp tục tung ra từng chưởng một. Liễu Hiếu chế xong thuốc bột, đặt trên tờ giấy, cẩn thận cầm lên chuẩn bị đưa cho Phong Tự Phi xem. Ai ngờ khi hắn đi đến gần cửa, cửa đột nhiên bị đẩy ra, vừa hay đụng vào tay hắn, thuốc bột rơi vãi ra ngoài. Liễu Hiếu vừa thấy không ổn liền thu tay vào tay áo, lại dùng tay áo che mặt mình, nhanh chóng vọt sang một bên. Hắn tránh rất nhanh, lại dùng tay áo che mặt đi, trên da một chút cũng không bị dính vào. Nhưng người đẩy cửa vào thì lại thảm, thuốc bột vừa vặn rơi đầy vào đầu hắn. “Phi, phi. Cái gì vậy nè. Lão tứ, ngươi lại làm cái quỷ gì đây.” Người nọ vừa dùng tay áo lau mặt vừa hỏi. Phong Tự Phi không trả lời hắn, mà đi đến bên tủ thuốc bắt đầu tìm kiếm. “Lão tứ, đây là bột thuốc gì vậy.” Người nọ gãi gãi mặt cùng tay mình. Sau khi Phong Tự Phi lục tung khắp tủ thuốc lên một lượt, thở dài, nói với Liễu Hiếu: “Phấn ngứa của ngươi làm rất tốt, bây giờ ngươi đi chế một phần giải dược ra.” “Phấn ngứa?!” Người nọ nghe xong la toáng lên: “Lão tứ, mau lấy giải dược lại đây cho ta.” Phong Tự Phi buông tay: “Không có. Ta đã rất lâu không chế phấn ngứa, giải dược đương nhiên cũng rất lâu không chế. Ta vừa lục xem, một chút giải dược có sẵn cũng không có. Ngươi trước nhịn một chút, ta đã kêu Liễu Hiếu đi chế giải dược. Hắn làm rất nhanh, ta thấy nhiều nhất một nén hương thời gian là xong.” “Một nén hương thời gian, lão tứ, ngươi nói nghe thật thoải mái, đổi lại thành ngươi bị ngứa toàn thân xem.” Người nọ vừa nói, vừa không ngừng gãi khắp toàn thân. Thật vất vả mới rảnh ra được một bàn tay, hung hăng túm lấy cổ áo Liễu Hiếu, uy hiếp nói: “Ngươi, nhanh tay chút cho ta.” Liễu Hiếu đang mở tủ thuốc ra bốc thuốc, đột nhiên bị hắn túm, hoảng sợ hét lên một tiếng “A”. Hắn làm Phong Tự Thanh và Liễu đang luyện công trong viện đều nhìn về phía này. Liễu Hiếu vừa thấy một người lạ nắm cổ áo Liễu Hiếu, không hề do dự xoay người phi vào bằng đường cửa sổ, đánh về phía người nọ. Liễu Hiếu thấy thế kêu to: “Tiểu Liễu Tử, đừng chạm vào hắn.” Liễu Tiếu nghe vậy, co người lại, đứng ngay tại chỗ, làm theo hướng dẫn của Phong Tự Thanh trước đó, rót nội lực vào bàn tay mình, tung một chưởng cách không về phía người nọ. Trước đó nàng luyện mấy trăm mấy ngàn lần cũng chưa luyện được tầng thứ ba, trong một khắc nàng một lòng muốn cứu Liễu Hiếu cư nhiên lại thành công, nàng cảm giác được một dòng khí phát ra từ bàn tay mình, đánh lên người người nọ. Thân thể người nọ hơi lung lay, buông cổ áo Liễu Hiếu ra, ngược lại một phát túm lấy phía sau cổ áo nàng, nhấc người nàng lên. “Ta nói này Liễu Tiếu, ta đã đủ thảm rồi, ngươi lại đây tham gia cái gì?” Liễu Tiếu định thần nhìn lại, người này hình như hơi quen quen, nhưng nhất thời lại thật sự không nhớ ra được là ai. Liễu Hiếu tiến lên dùng tay áo bao tay mình lại, đẩy tay người nọ ra, vừa đẩy vừa nói: “Ngươi đừng chạm vào Tiểu Liễu Tử, nếu làm thuốc bột dính vào người nàng thì làm sao bây giờ.” Con ngươi người nọ đảo một vòng, tay kia quệt mặt mình, sau đó bôi lên sau gáy Liễu Tiếu, lúc này mới buông ra Liễu Tiếu. “Tốt lắm, bây giờ Tiểu Liễu Tử của ngươi cũng dính phấn ngứa, ngươi nhanh chế giải dược ra giải độc cho hai người chúng ta, bằng không thời gian càng lâu, Tiểu Liễu Tử của ngươi chịu tội càng nhiều.” Liễu Tiếu vừa được buông ra liền cảm thấy sau gáy ngứa ngáy, vươn tay đi gãi, lại không ngờ càng gãi càng ngứa. “Tiểu Liễu Tử, ngươi chịu đựng một chút, ta lập tức chế giải dược cho ngươi.” Nhìn bộ dạng của Liễu Tiếu, Liễu Hiếu vội vàng chạy đi chế giải dược. “Ngươi là ai?” Liễu Tiếu vừa liều mạng gãi, vừa tức giận trừng mắt nhìn kẻ ám toán nàng. “Ngươi ngay cả ta cũng không nhận ra?” Người nọ còn thảm hại hơn nàng, hai tay luân phiên gãi khắp toàn thân. Hai tay còn chưa đủ dùng, hắn quay đầu kêu Phong Tự Thanh và Phong Tự Phi. “Đại ca, tứ đệ, các ngươi cũng lại đây gãi giúp ta mấy cái nha.” Cư nhiên kêu Phong Tự Thanh là đại ca? Liễu Tiếu vừa gãi, vừa cố gắng nhận ra người trước mặt. Đột nhiên nàng kêu to một tiếng, dùng tay chỉ chỉ hắn, ngạc nhiên vạn phần nói: “Ngươi, ngươi chẳng lẽ là đại thúc keo kiệt?” “Còn không phải là ta.” Phong Tự Tại tức giận trả lời nàng. “Ngươi làm sao mà trở nên trẻ như vậy?” “Ta vốn trẻ như vậy.” Phong Tự Tại đương nhiên sẽ không nói cho nàng biết, bởi vì hôm qua bị nàng nói mình trông như ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, đến tối hắn liền hạ ngoan tâm cạo đi bộ râu mình nuôi nhiều năm. Liễu Tiếu nhìn trái nhìn phải mặt hắn, cuối cùng cũng ngộ ra. “Hóa ra là ngươi cạo râu đi. Oa! Đại thúc keo kiệt, ngươi bây giờ nhìn trẻ hơn hôm qua hẳn mười tuổi nha.” Liễu Tiếu nhìn mặt hắn khen ngợi, thật sự là thần kì nha, chỉ cạo râu đi thôi mà có thể lập tức trẻ đi mười tuổi. Đột nhiên từ sau gáy truyền đến một cơn ngứa, Liễu Tiếu mới nhớ đến bây giờ không phải lúc để khen ngợi. Vội vàng ra sức gãi mấy cái, vô cùng tức giận nói với Phong Tự Tại: “Đại thúc keo kiệt, thật là quá đáng, sao có thể hãm hại ta chứ.” “Ngươi còn không tự dưng đánh ta một chưởng sao. Hơn nữa, làm ngươi cũng dính phấn ngứa thì tiểu tử kia mới có thể tận tâm tận lực đi chế giải dược.” Phong Tự Tại nói năng hùng hồn đầy lí lẽ. “Đột nhiên thay đổi khuôn mặt, ta làm sao biết được đó là ngươi chứ, ta còn tưởng là người xấu muốn bắt Liễu Hiếu cơ. Nếu sớm biết ngươi sẽ đột nhiên hãm hại ta như vậy, ta sẽ đánh ngươi thêm hai chưởng.” Liễu Tiếu ngứa vô cùng, nhảy loạn khắp nơi. Lúc này Phong Tự Thanh xen vào, cắt đứt cuộc đối thoại giữa hai người. “Đúng rồi, nhị đệ, tứ đệ, vừa rồi các ngươi cũng thấy được, còn chưa đến sáu canh giờ đâu, Liễu Tiếu đã luyện được tầng thứ ba rồi.” Phong Tự Thanh xòe tay ra với hai người bọn họ. “Mỗi người năm trăm lượng, nhanh lên.” Thật sự là nhà dột còn gặp mưa, Phong Tự Tại thực sự suýt thì khóc ra. Cố tình Phong Tự Phi còn ở bên cạnh bỏ đá xuống giếng, nói: “Nhị ca, năm trăm lượng này của ta ngươi chi giúp ta đi.” “Cái gì?!” Tròng mắt Phong Tự Tại suýt thì rớt ra ngoài. “Dựa vào cái gì?” “Giải dược nha.” Phong Tự Phi ôm tay đứng bên cạnh cười hì hì. “Ngươi đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.” Phong Tự Tại hô tô. “Đúng vậy, ta đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Vậy ngươi có cho ta hôi hay không?” “Nằm mơ!” Phong Tự Tại tức giận hô to. “Nếu dính phấn ngứa này mà không có giải dược sẽ ngứa không ngừng suốt ba ngày, hơn nữa càng ngày càng ngứa nha.” Phong Tự Phi không tin hắn sẽ không cúi đầu. Phong Tự Tại gãi trái gãi phải khắp người, đấu tranh hồi lâu, cuối cùng cũng khuất phục. “Đại ca, ngươi thấy rồi đó, nhị ca đồng ý chi giúp ta năm trăm lượng, ngươi cứ đòi hắn đi.” Phong Tự Phi vô cùng cao hứng. “Nhị đệ, trước khi ngủ nhớ đưa cho ta.” Phong Tự Thanh mặc kệ là ai chi bạc, tóm lại cuối cùng đều vào túi hắn là được. “Đại ca, sao ngươi có thể như vậy chứ. Tứ đệ khi dễ ta ngay trước mắt ngươi như vậy, ngươi cũng không đi ra chủ trì công bằng.” Phong Tự Tại cực kì bất mãn với thái độ của Phong Tự Thanh. Liễu Tiếu để mặc ba người bọn họ làm ầm ĩ, mình thì gãi gáy chạy đến bên Liễu Hiếu. “Nhanh chút nha, ta ngứa quá.” Nàng kể khổ với Liễu Hiếu. “Sắp xong rồi, ngươi nhịn thêm chút nữa.” Liễu Hiếu hai tay cùng lúc giã hai loại dược liệu, vội đến cả người đầy mồ hôi. Giải dược này tuy không khó chế, nhưng lại cần dùng rất nhiều dược liệu không cần thiết, nếu chế theo phương thuốc trong sách, hắn có nhanh hơn nữa thì cũng phải mất một nén hương. Nhìn bộ dạng khó chịu của Liễu Tiếu, hắn cẩn thận suy nghĩ lại phương thuốc trong sách, rồi xoay người đi đến tủ thuốc lấy mấy loại dược liệu khác thay thế cho mấy loại dược liệu trên bàn. Liễu Tiếu vừa gãi vừa nhìn Liễu Hiếu chế giải dược. Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn, nàng không khỏi hơi ngẩn ngơ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một Liễu Hiếu như vậy. Hắn vẫn xinh đẹp như thế, nhưng lại có chút gì đó khác với thường ngày. Khác ở chỗ nào thì Liễu Tiếu thực sự không nói nên lời, nàng chỉ biết là, Liễu Hiếu lúc này làm tim nàng đập nhanh hơn bình thường. Nàng vẫn cứ ngơ ngác nhìn Liễu Hiếu, sau gáy hình như không còn ngứa như trước nữa. Thẳng đến khi Liễu Hiếu dùng nước trà làm thuốc bột keo lại, ngẩng đầu, ngọt ngào cười với nàng một tiếng, nàng mới biết giải dược đã chế xong. Liễu Hiếu cầm giải dược, nhẹ nhàng bôi lên sau gáy nàng. Liễu Tiếu có thể cảm giác được động tác nhẹ nhàng của hắn, mặt nàng không biết vì sao lại hơi đỏ lên. Liễu Hiếu bôi thuốc cho nàng xong, tiện tay dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt mình, nói với nàng: “Tốt lắm, bây giờ còn ngứa hay không.” Liễu Tiếu lắc đầu, bây giờ sau gáy tuyệt không ngứa, còn có cảm giác man mát dễ chịu. “Vậy là tốt rồi.” Liễu Hiếu yên tâm nở nụ cười, đuôi mắt cong lên, trong lòng tràn đầy vui sướng. “Để rút ngắn lại thời gian, ta đã thay đổi mấy loại dược liệu trong phương thuốc, tuy biết sẽ không sao, nhưng dù sao vẫn thấy hơi lo.” Hắn cười như vậy làm Liễu Tiếu lại ngẩn ngơ lần nữa, nghe được tiếng tim mình đập mạnh “thịch thịch thịch”. Liễu Hiếu dịu dàng nói với nàng: “Vừa rồi ngươi gãi làm trầy da, bây giờ ta đi chế cho ngươi ít thuốc mỡ, để tối bôi cho ngươi.” Liễu Tiếu ngơ ngác nhìn hắn, gật nhẹ đầu. Lại nhìn thấy Liễu Hiếu tiện tay đặt giải dược lên bàn, hỏi: “Ngươi không đưa giải dược sang cho đại thúc keo kiệt sao?” “Không cần.” Liễu Hiếu cười âm hiểm. “Nếu chế giải dược theo phương thuốc trong sách, tối thiểu cũng cần một nén hương thời gian. Có khi bọn họ đều không ngờ ta có thể chế ra giải dược nhanh như vậy, chờ đến khi đủ một nén hương, ta đưa cho hắn là được.” Phong Tự Thanh dám ám hại Tiểu Liễu Tử của hắn, cứ để cho hắn ngứa thêm một lúc, Liễu Hiếu hắn vô cùng vô cùng thù dai. Liễu Hiếu xoay người đi bốc thuốc, Liễu Tiếu quay đầu nhìn ba người Phong Tự Tại. Ba người bọn họ còn đang cãi nhau hăng say, hoàn toàn không phát hiện Liễu Hiếu đã chế xong giải dược. Nếu bọn họ không phát hiện thì ta đây cũng sẽ không nói. Liễu Tiếu nghĩ thầm, đại thúc keo kiệt thật quá đáng, cư nhiên ám toán nàng, để hắn ngứa thêm một lúc coi như trừng phạt cũng tốt.