Trong phòng, Liễu Hiếu đang bận rộn không ngừng. “Ngươi đang làm cái gì?” Liễu Tiếu ngồi trên giường, ở bên cạnh nhìn nửa ngày, cuối cùng không nhịn được hỏi. “Ta đang thu dọn hành lí nha.” Liễu Hiếu vừa trả lời vừa không ngừng cố gắng nhét một cái chăn vào bao đồ. Vất vả lắm hắn mới dây dưa được đến khi Phong Tự Thanh đồng ý cho hắn đi theo, bây giờ tâm trạng hắn vô cùng tốt. “Thu dọn hành lí? Năm ngày sau chúng ta mới đi, bây giờ ngươi đã thu dọn hành lí có phải hơi sớm quá hay không? Trước hôm đi hãy dọn không phải là được rồi sao.” Liễu Tiếu thực sự không hiểu. “Làm sao mà sớm, hôm nay cứ thu dọn trước đi đã, mấy ngày sau có thể xem xem còn quên gì không rồi bổ sung vào.” “Ngươi còn muốn bổ sung thêm đồ? Những thứ ngươi chuẩn bị đã nhiều lắm rồi!” Liễu Tiếu ngạc nhiên kéo dài giọng, dùng tay chỉ chỉ bảy tám bao đồ trước mặt. Nhiều đồ như vậy mà còn ngại không đủ, vị đại thiếu gia này thật sự là đủ phiền toái. “Nhiều lắm sao?” Liễu Hiếu vẻ mặt vô tội nhìn về phía nàng: “Ta mới soạn có một nửa.” Nghe hắn nói xong, Liễu Tiếu cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, nhảy từ trên giường xuống, xắn tay áo lên, nói với Liễu Hiếu: “Ngươi ngồi sang một bên cho ta, ta soạn giúp ngươi là được rồi.” Nói xong, không đợi Liễu Hiếu đáp lời, nàng đã bắt đầu động thủ mở ra mấy bao đồ Liễu Hiếu buộc xiêu xiêu vẹo vẹo. “Ngươi mang nhiều y phục như vậy làm gì? Không phải Phong đại lão sư đã nói rằng chúng ta đi đến chỗ của sư phó hắn cũng chỉ mất có mười ngày đi đường mà thôi, mang ba bộ y phục thay phiên nhau giặt là đủ rồi.” Vừa nói, vừa lấy ra ba bộ trong đống y phục. “Không được, ta mỗi ngày đều phải tắm rửa thay y phục, chỉ mang ba bộ làm sao đủ.” Liễu Hiếu không chịu. “Ba bộ là đủ rồi. Ta có thể giặt y phục giúp ngươi mỗi ngày, bây giờ là mùa hè, thời tiết nóng, buổi tối giặt xong mang ra ngoài phơi, đến sáng hôm sau là khô ngay.” Liễu Tiếu vừa trả lời hắn, vừa mở ra bao đồ tiếp theo. “Vậy thì được.” Xem trên mặt mũi Liễu Tiếu đồng ý giặt y phục giúp hắn, Liễu Hiếu miễn cưỡng đáp ứng. “Ngươi mang chăn và gối đi làm gì? Những thứ này ở khách điếm đều có cả mà.” Nhìn thấy thứ trong bao, Liễu Tiếu thực sự nhịn không được trợn trắng mắt nhìn trời. “Hơn nữa mỗi thứ còn mang hai phần, ngươi không sợ bao đồ quá nặng sẽ đè chết chính mình sao.” “Gối và chăn của ta mềm hơn, dùng thoải mái hơn.” Liễu Hiếu có chút bất mãn kháng nghị: “Hơn nữa, đồ ở khách điếm có rất nhiều người ngủ qua, không sạch sẽ. Còn nữa, còn nữa, ta là mang cho hai người chúng ta, đương nhiên là hai phần.” “Vậy ta cho ngươi giữ lại một cái gối vậy.” Xem trên mặt mũi hắn rất có lương tâm, suy nghĩ chu đáo cho cả nàng, cho hắn mang theo một cái gối vậy. Tiếp tục soạn tiếp. “Mang nhiều đồ ăn vặt như vậy làm gì? Chúng ta cũng đâu phải đi xem diễn.” Mấy hộp đồ ăn vặt lớn bị ném ra. “Đây là cái gì?” Liễu Tiếu lấy ra một cái bình từ trong núi đồ hỏi hắn. “Đây là hoa hồng lộ, dùng để cho vào nước tắm. Nó rất thơm, hơn nữa còn có thể làm da trở nên vừa mềm vừa mịn.” Liễu Hiếu giới thiệu xong, lại như hiến vật quí hỏi: “Ngươi có thích không? Cái này ta còn có rất nhiều, ta lấy mấy bình cho ngươi dùng nhé?” “Được.” Đón nhận ánh mắt chờ mong của Liễu Hiếu, Liễu Tiếu sảng khoái đáp ứng. Dang hai tay ra, ôm hết mười mấy bình sứ trong các bao đồ khác của Liễu Hiếu vào lòng mình, phóng sang bên cạnh. “Vậy ngươi tặng những thứ này cho ta là được.” “Những thứ này ta dùng để mang đi, ta lấy cái khác cho ngươi.” Liễu Hiếu đứng một bên sốt ruột đến giơ chân. “Là chính ngươi hỏi ta muốn hay không. Ta mặc kệ, ta muốn những thứ này. Ta cũng đâu phải không cho ngươi mang theo, ngươi xem, ta không phải đã để lại cho ngươi một bình sao.” Liễu Tiếu chỉ vào bao đồ cho hắn xem, lại cảnh cáo hắn: “Ta nói cho ngươi biết, không được cho thêm vào nữa.” “Nhưng mà chúng đều không giống nhau, có bình là hoa hồng, bình là hoa nhài, bình là hoa lan…” Dưới ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm của Liễu Tiếu, Liễu Hiếu ngoan ngoãn câm miệng. “Có phải trước đây ngươi bị người nhà nuôi như nữ hài tử không?” Liễu Tiếu vừa lấy đồ từ trong bao đồ của hắn ra, vừa thuận miệng hỏi. “Ngươi làm sao mà biết?” Liễu Hiếu kinh hãi, đây là bí mật lớn nhất của hắn, cũng là chuyện mà trong lòng hắn sợ người khác biết được nhất. Liễu Tiếu làm sao mà biết được?! “Ngươi làm sao vậy?” Thấy Liễu Hiếu sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt kinh hoàng nhìn mình, Liễu Tiếu bị dọa nhảy dựng. “Làm sao ngươi biết được?” Liễu Hiếu bắt lấy tay nàng. “Biết cái gì?” Liễu Tiếu nhất thời không rõ hắn đang chỉ cái gì. “Làm sao ngươi biết được ta trước đây bị nuôi như nữ hài tử?” Liễu Hiếu càng dùng sức bắt lấy tay nàng hơn. “Ta chỉ tùy tiện đoán thôi.” Liễu Tiếu hơi bị dọa đến. Liễu Hiếu chậm rãi buông tay ra, sắc mặt vô cùng tái nhợt. “Chỉ là tùy tiện đoán cũng có thể đoán ra được, vậy mà ta còn nghĩ rằng chỉ cần người trong nhà không nói, thì sẽ không có ai biết ta từng bị nuôi như nữ hài tử cơ.” “Chuyện này có vấn đề gì sao?” Liễu Tiếu có chút khó hiểu vì sao hắn lại phản ứng kịch liệt như vậy: “Mới trước đây ta còn không phải bị người nhà coi là nam hài tử mà nuôi sao.” Liễu Hiếu nhìn nàng: “Ngươi không mất hứng sao?” “Không có nha. Ta cảm thấy rất tốt, cha và nương còn đưa ta đến trường. Nếu không coi ta là nam hài tử mà nuôi, chỉ sợ ta cũng không có cơ hội đến trường.” Liễu Tiếu nói. “Nhưng mà ta mất hứng.” Liễu Hiếu rầu rĩ nói: “Trước năm sáu tuổi ta luôn bị nuôi như nữ hài tử. Thẳng đến khi ta được sáu tuổi, khóc nháo một trận, người nhà mới không coi ta là nữ hài tử mà nuôi nữa. Nhưng mà dù ta có thay lại nam trang, trừ ca ca ta ra, vẫn không có nam hài tử nào chịu chơi với ta. Bọn họ vẫn xem ta là nữ hài tử, nhưng mà ta rõ ràng không phải…” Vành mắt Liễu Hiếu hơi đỏ lên. “Ngươi đương nhiên không phải là nữ hài tử, làm sao có thể có người nhận nhầm ngươi thành nữ hài tử chứ, thật sự là không có mắt.” Nhìn bộ dạng đáng thương của Liễu Hiếu, Liễu Tiếu trái lương tâm nói ra một câu hoàn toàn trái ngược với sự thật. “Ngươi gạt ta, lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta còn không phải đã nhìn ta thành nữ hài tử sao.” Liễu Hiếu không hề nể mặt vạch trần lời nói dối của nàng. “Đó… đó là ta không có mắt.” “Ngươi không cần an ủi ta, tự ta cũng biết, trông ta giống nữ hài tử. Nhưng mà, ta rõ ràng là nam. Ta tuyệt không thích người khác coi ta là nữ hài tử. Ta cũng muốn làm cho bản thân trông giống nam nhân hơn, nhưng mà làm gì cũng vô dụng. Vốn ta nghĩ chỉ cần lớn lên, ta sẽ bắt đầu trở nên giống nam nhân, nhưng ai ngờ ta càng lớn càng xinh đẹp, càng lớn càng giống nữ hài tử. Ta muốn luyện võ thật giỏi, để chứng minh ta là nam nhân, nhưng mà võ công nhà ta ta lại như thế nào cũng không học được. Bởi vì chuyện này mà mấy đường huynh đệ của ta đều cười nhạo ta, nói ta căn bản không xứng làm một nam nhân, nói ta không bằng đi học nữ hồng…” Liễu Hiếu vẻ mặt ủy khuất nhìn Liễu Tiếu, trong đôi mắt to tràn ngập hơi nước. Đẹp quá nha! Bị hắn nhìn như vậy làm tim Liễu Tiếu đập mạnh, có dung mạo như vậy mà làm nam nhân thực sự là quá lãng phí. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ không thể nói ra, nàng cũng không muốn chọc cho Liễu Hiếu khóc. “Bọn họ thực quá đáng, đừng sợ, chờ đến khi ta học võ công thật giỏi, ta đi đánh bọn họ cho ngươi hả giận.” Liễu Tiếu rất khí thế vung nắm đấm của mình. “Tiểu Liễu Tử, ngươi thật tốt với ta.” Nhờ một câu này của nàng, hơi nước trong mắt Liễu Hiếu biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là nụ cười vui vẻ. Trước nụ cười khuynh quốc khuynh thành của Liễu Hiếu, tim Liễu Tiếu suýt thì ngừng đập. “Tiểu Liễu Tử, ngươi đừng nói cho người khác chuyện trước đây ta bị nuôi như nữ hài tử được không?” Liễu Hiếu nhỏ giọng nói. Bí mật của hắn bị Liễu Tiếu biết thì không sao, nhưng người khác biết thì lại không được. “Yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài.” Mặc dù không cảm thấy đây là chuyện lớn, bất quá nhìn bộ dạng Liễu Hiếu giống như vô cùng nhục nhã, vậy nàng sẽ không nói. “Dung mạo thì không có cách nào thay đổi được, nếu ngươi không muốn bị người khác coi là nữ hài tử, thì bớt kén ăn đi, ăn nhiều cơm lên một chút, cao lên một chút, cường tráng một chút mới tốt.” “Ân.” Liễu Hiếu gật đầu thật mạnh. “Còn nữa, ra ngoài đừng mang theo nhiều đồ như vậy.” Liễu Tiếu xoay người tiếp tục mở ra mấy bao đồ còn lại. “Ân.” Liễu Hiếu lại gật gật đầu, dù sao có Liễu Tiếu ở bên người hắn là đủ rồi.