Phong Bảo Bảo thật đã được tìm thấy, trên người đã trúng một chưởng, lại trúng kịch độc, hôn mê bất tỉnh bị nhét dưới gầm giường của mình. Lão sư mà Tư Đồ Khinh giả trang cũng đã được tìm thấy dưới giường mình, tình trạng khá hơn Phong Bảo Bảo một chút, cũng giống như hai lão sư lâm thời bị phái đi trông coi địa lao, chỉ bị trúng độc. Bốn người đều được nâng vào một căn phòng, Phong Tự Phi vội vàng giải độc chữa thương cho bọn hắn, Liễu Hiếu cũng ở một bên hỗ trợ. “Phong đại ca không sao chứ?” Liễu Tiếu nhìn Phong Bảo Bảo sắc mặt còn trắng hơn tờ giấy đang hôn mê nằm trên giường, lo lắng hỏi. “Yên tâm, tứ đệ đã giải độc cho bọn họ, ba người kia chỉ cần tĩnh dưỡng ba bốn ngày là khỏe lại.” Phong Tự Thanh chỉ chỉ ba lão sư kia, lại chỉ chỉ Phong Bảo Bảo. “Bảo Bảo thì phiền phức hơn bọn họ một chút. Hắn bị một chưởng kia làm bị thương không nhẹ, đại khái phải hai ba tháng mới khỏi hẳn.” “Nha.” Liễu Tiếu đáp một tiếng, hơi yên lòng. “Liễu Tiếu, lần này ít nhiều nhờ có ngươi.” Phong Tự Tại đột nhiên chụp vai nàng, dùng lực quá lớn, thiếu chút nữa làm Liễu Tiếu vốn không hề chuẩn bị phi ra xa ba thước. “May mà ngươi phát hiện sớm, nếu không bốn người bọn họ không biết phải bao nhiêu lâu sau mới được phát hiện. Nếu thời gian quá trễ, chỉ sợ ngay cả lão tứ cũng không cứu được bọn họ.” Phong Tự Tại cười ha ha một tiếng: “Liễu Tiếu nha Liễu Tiếu, ngươi không riêng gì là kỳ tài võ học, vận may cũng thực sự không tệ.” “Đâu có, đâu có, ta cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.” Liễu Tiếu trước khiêm tốn một chút, hỏi tiếp: “Đúng rồi, Phong nhị lão sư, ta hỏi cái này, Phong đại ca rốt cuộc là nhi tử của ai trong các ngươi?” “Hắn đã sắp mười tám, ngươi thấy ai trong chúng ta có thể sinh ra một nhi tử lớn như vậy?” Phong Tự Tại dùng một loại ánh mắt “ngươi bị ngốc sao?” nhìn nàng. “Không sinh được sao?” Liễu Tiếu đáp lại hắn bằng ánh mắt hoài nghi. “Các ngươi rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?” “Ta năm nay hai mươi chín.” Phong Tự Tại báo ra tuổi mình. “Làm sao có thể? Đại thúc keo kiệt, đừng gạt người, ngươi ít nhất cũng phải ba mươi sáu ba mươi bảy chứ.” “Ta trông già đến vậy sao?” Phong Tự Tại bị đả kích nặng nề. “Không sai, đúng là già đến vậy.” Liếu Tiếu tuyệt không bận tâm đến tâm tình hắn, nhìn hắn, lại nhìn Phong Tự Thanh. “Phong đại lão sư ngược lại trông giống như là hai mươi chín tuổi hơn ngươi.” “Ta vốn cũng chỉ có ba mươi.” Phong Tự Thanh nói. “Ta vốn cho rằng ngươi là ca ca hắn, hẳn cũng phải bốn mươi tuổi, chẳng qua bảo dưỡng tương đối tốt cho nên trông có vẻ trẻ mà thôi.” Liễu Tiếu gãi gãi đầu nói: “Thật không ngờ, đại thúc keo kiệt cư nhiên chỉ mới hai mươi chín tuổi thôi.” Vừa nói vừa lén liếc sang Phong Tự Tại một cái, làm Phong Tự Tại tức giận đến nâng ngón tay lên, hung hăng đánh lên đầu nàng một cái. “Đau quá.” Liễu Tiếu rưng rưng sờ sờ đầu, nàng chẳng qua chỉ nói thật thôi, cần phải xuống tay nặng như vậy sao? Thật đúng là hẹp hòi. “Nếu vậy, các ngươi làm sao có thể có một nhi tử lớn như vậy là Phong đại ca? Chẳng lẽ là nhặt được?” Nàng chỉ là thuận miệng nói một câu, không ngờ Phong Tự Thanh lại gật đầu. “Mười năm trước, bốn người chúng ta làm trái với sư mệnh, đi đến ma giáo tìm giải dược cho Mộ Dung tỷ muội, khi rời đi, nhặt được Bảo Bảo toàn thân đầy vết thương hôn mê bất tỉnh ở ngọn núi gần ma giáo, liền mang hắn theo cùng. Nhưng khi chúng ta cứu hắn tỉnh dậy, hắn cái gì cũng không nhớ được. Không nhớ được phụ mẫu thân nhân của mình, không nhớ được vì sao lại bị thương, ngay cả tên mình là gì cũng không biết. Trên người cũng chỉ có một khối ngọc bội có khắc ngày sinh tháng đẻ. Chúng ta vốn định giao hắn cho sư phó nuôi nấng, ai ngờ sư phó lại không muốn gặp chúng ta…” Nói đến đây, Phong Tự Thanh khẽ thở dài một hơi. “Bốn người chúng ta vẫn để hắn lại bên người, nuôi hắn lớn lên, hắn cũng nhận bốn người chúng ta làm cha.” “Vậy tên của Phong đại ca là ai đặt?” Liễu Tiếu thật muốn biết là ai thiếu trình độ đến vậy. “Là bốn người Tiểu Hồng đặt. Các nàng nói Bảo Bảo từ nhỏ đã không thích nói chuyện, lại thích làm mặt lạnh, không đủ đáng yêu, phải đặt cho hắn một cái tên đáng yêu mới được.” Nhắc đến Mộ Dung tỷ muội, vẻ mặt Phong Tự Thanh ảm đạm. “Nga.” Liễu Tiếu gật gật đầu, hiển nhiên là muốn thay đổi tật xấu không thích nói chuyện và khuôn mặt không chút biểu cảm của Phong đại ca, chỉ dựa vào việc đặt một cái tên đáng yêu thì còn lâu mới đủ. “Vậy Phong đại ca cũng nhận bốn người các nàng làm nương?” “Ân.” Phong Tự Thanh khẽ gật đầu. “Vậy các ngươi, các ngươi thật sự không thể cưới các nàng sao?” Liễu Tiếu không nhịn được hỏi. Phong Tự Thanh không trả lời ngay, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Liễu Tiếu. “Liễu Tiếu, chuyện này, ngươi đừng quan tâm được không?” “Vì sao? Chẵng lẽ các ngươi thật sự muốn các nàng chờ các ngươi cả đời sao?” Liễu Tiếu bất mãn nói: “Chẳng lẽ các ngươi đã quên hôm đó các nàng nói, trừ các ngươi ra các nàng sẽ không gả cho bất cứ ai khác.” “Liễu Tiếu.” Phong Tự Thanh khẽ thở dài: “Chúng ta không thể…” “Không thể cái gì? Không được vị sư phó không biết tốt xấu kia của các ngươi đồng ý thì không thể cưới các nàng sao?” Liễu Tiếu kích động ngắt lời Phong Tự Thanh. “Hắn không chịu gặp các ngươi phải không? Tốt lắm, ta đi. Ta đi gặp hắn, ta muốn hỏi hắn xem hắn dựa vào cái gì mà không cho các ngươi cưới Mộ Dung tỷ muội.” Liễu Tiếu đang nói hăng say, đột nhiên nghe thấy có người hưng phấn hô to bên tai nàng: “Ngươi muốn đi đâu? Mang ta theo, mang ta theo, mang ta theo với.” Liễu Tiếu quay đầu lại nhìn, hóa ra là Liễu Tiếu vừa rồi vẫn ở bên cạnh hỗ trợ Phong Tự Phi. Nàng lùi về sau một bước, dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ngươi nói lớn tiếng như vậy làm gì, ta có phải là đi chơi đâu, ta là đi làm việc nghiêm túc.” “Làm việc nghiêm túc thì càng phải mang ta theo, bằng không ngươi ngốc nghếch khờ khạo như vậy, có khi vừa đi được nửa đường đã bị người ta lừa bán.” Liễu Hiếu không thèm quan tâm nàng muốn đi làm gì, tóm lại là hắn muốn đi theo. “Mang ngươi theo thì có ích gì chứ, ngươi có thể giúp được việc gì sao? Ta thấy ta còn chưa bị lừa bán, ngươi đã bị người ta bắt mất cần ta đi cứu.” Liễu Tiếu đáp trả hắn. “Ta đâu có kém đến vậy. Ngươi thì khác, một chút kinh nghiệm giang hồ cũng không có, không có ta ở bên cạnh, cẩn thận đến lúc đó ngay cả mình chết ra sao cũng không biết.” “Ta không có kinh nghiệm giang hồ, một đại thiếu gia được nuông chiều như ngươi thì có sao? Ta thấy có ngươi ở bên người mới nguy hiểm hơn.” “Sao ngươi biết ta không có kinh nghiệm giang hồ? Ta mới không phải đại thiếu gia được nuông chiều gì đó, nếu ngươi không mang ta theo, ngươi nhất định sẽ hối hận.” “Mang ngươi theo ta mới hối hận. Lần trước không biết là tên ngốc nào trong khi chúng ta bị một đám người cầm kiếm vây quanh, cư nhiên đưa cho ta một đôi đũa làm vũ khí.” … Phong Tự Thanh có chút đau đầu nhìn hai người kia một người muốn đi theo, một người không cho đi theo, ngươi một câu ta một câu, cãi nhau đến quên cả trời đất. Hình như hắn còn chưa đồng ý cho Liễu Tiếu đi gặp sư phó thì phải, thật không biết hai người kia có gì mà cãi nhau. Hắn vừa quay đầu lại, nhìn thấy Phong Bảo Bảo nằm trên giường đã tỉnh dậy. Phong Tự Phi ngoắc ngoắc hắn: “Đại ca, ngươi lại đây, Bảo Bảo có chuyện muốn nói với ngươi.” Phong Tự Thanh nghe vậy, đi đến bên giường. “Thử.” Phong Bảo Bảo vô lực nói ra một chữ. “Ngươi nói là, để cho Liễu Tiếu thử đi thuyết phục sư phó sao?” Làm cha của Phong Bảo Bảo nhiều năm như vậy, Phong Tự Thanh không cần đoán cũng biết hắn đang nói gì. Phong Bảo Bảo không nói, chỉ nhìn hắn. “Sẽ có tác dụng sao?” Phong Tự Thanh không nghĩ là sẽ có tác dụng. “Thử.” Phong Bảo Bảo vẫn kiên trì. Phong Tự Thanh nhìn Phong Tự Phi, người sau gật gật đầu. “Được rồi, cho hài tử này đi thử một lần cũng tốt, dù sao vận may của nàng vẫn luôn không tệ, có lẽ thật sự có thể cởi ra khúc mắc của sư phó cũng không chừng.” Nghe được những lời này của Phong Tự Thanh, Phong Bảo Bảo yên tâm, hôn mê bất tỉnh. Trong lúc mê man, hắn có một giấc mơ đẹp. Trong giấc mơ, bốn cha hắn cưới bốn nương hắn, sinh cho hắn rất nhiều đệ đệ muội muội. Sau đó, bốn nương đáng sợ kia của hắn, cả ngày chỉ lo khi dễ đệ đệ muội muội đáng thương của hắn, cuối cùng cũng không khi dễ hắn nữa.