Sáng hôm sau, Liễu Tiếu rời giường sớm, sau khi tùy tiện rửa mặt chải đầu một chút nàng liền vội vàng chạy về phía viện của Phong gia tứ huynh đệ. Bạc nha, bạc trắng bóng, hôm qua nàng làm sao có thể quên thứ đáng yêu như vậy chứ. Dọc theo đường đi, Liễu Tiếu phi như bay, thẳng đến khi rẽ vào một chỗ ngoặt,nàng đột nhiên dừng lại. Nàng nhìn thấy Phong Bảo Bảo cùng một lão sư đi về phía này. Nhất thời, Liễu Tiếu lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, có nên đi qua chào Phong đại ca không đây? Nếu không chào thì hình như không tốt lắm, nếu chào, nàng lại thực sự rất sợ Phong đại ca sẽ nói ra mấy từ mà nàng không thể hiểu được, sau đó hại nàng ngơ ngác đứng sững tại chỗ. Nghĩ tới nghĩ lui, mắt Liễu Tiếu sáng lên, đúng rồi, không phải chỉ cần không cho hắn cơ hội nói chuyện là được rồi sao. Nàng vội vàng tăng tốc, đi về phía Phong Bảo Bảo, nói với hắn: “Phong đại ca, chào buổi sáng.” Sau đó mắt nhìn thẳng, tiếp tục chạy về phía trước. “Chào buổi sáng.” Phong Bảo Bảo qua loa đáp lại Liễu Tiếu ba chữ, hại nàng bước hụt chân, suýt thì ngã xuống. Liễu Tiếu quay đầu, nghi hoặc nhìn bóng lưng Phong Bảo Bảo. Có gì đó không đúng nha! Nàng gãi gãi đầu, có khi nào là nàng nghe nhầm rồi không, hình như nàng vừa nghe được Phong đại ca nói “chào buổi sáng” với nàng. Thật là kì quái, đây không phải là phong cách của Phong đại ca nha, chẳng lẽ hôm nay tâm tình hắn đặc biệt tốt? Liễu Tiếu mặc dù cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Nàng vừa định xoay người lại, đột nhiên nhìn thấy lão sư bên cạnh Phong Bảo Bảo lảo đảo một cái, giống như sắp ngã xuống đất, được Phong Bảo Bảo đỡ lấy. “Phong đại ca, vị lão sư này không sao chứ? Có cần ta giúp một tay không.” Liễu Tiếu mở miệng hỏi. Phong Bảo Bảo không quay đầu lại: “Không cần, ngươi đi đi.” Kì quái! Rất kì quái! Nghe Phong Bảo Bảo trả lời, Liễu Tiếu càng nghi ngờ. “Thật sự không cần sao? Có cần ta đi tìm người đến giúp không?” Nàng thử thăm dò bằng cách lại hỏi thêm một câu. “Không cần, một mình ta là đủ rồi, ngươi đi làm chuyện của mình đi.” Phong Bảo Bảo vừa trả lời nàng vừa đỡ lão sư kia đi về phía trước nhanh hơn. Không phải, người này không phải Phong đại ca. Tuy dung mạo giống nhau như đúc, ngay cả giọng nói hành động cũng giống nhau như đúc, nhưng người này tuyệt đối không phải là Phong Bảo Bảo giống như nói nhiều một chữ là sẽ chết kia. Hắn là ai? Vì sao lại trông giống hệt Phong đại ca? Liễu Tiếu còn đang nghi hoặc, đột nhiên nhìn thấy vai phải của lão sư kia có vết máu chảy ra. Nàng đột nhiên hiểu rõ, hô to một tiếng: “Tư Đồ Khinh!” Hai người đột nhiên quay đầu lại, người giả trang làm Phong Bảo Bảo đột nhiên phi lên không, lao thẳng về phía Liễu Tiếu, một chưởng đánh về phía mặt nàng. Vừa thấy hai người quay đầu lại, Liễu Tiếu đã cảm thấy không ổn, mắt thấy người giả trang làm Phong Bảo Bảo phi về phía mình, nàng vội vàng lăn một vòng, trốn ra sau một thân cây. Nhìn mặt đất trước mặt mình bị người nọ dùng một chưởng đánh thành phấn, Liễu Tiếu âm thầm may mắn vừa rồi mình tránh nhanh. Người nọ thấy một chiêu không trúng, lập tức lại tung ra một chưởng đánh về phía Liễu Tiếu đang trốn sau thân cây, may mà Liễu Tiếu đã sớm đề phòng, lại vô cùng chật vật lăn một vòng, miễn cưỡng tránh thoát được một chưởng này. Một chưởng không đánh trúng Liễu Tiếu, lại làm gãy ngang cây đại thụ kia. Đại thụ ầm ầm ngã xuống, đánh lên một bức tường, phát ra tiếng động thật lớn. Người nọ cau mày, bất chấp Liễu Tiếu, khiêng Tư Đồ Khinh lên, phi như bay về một hướng. Mấy lão sư nghe thấy tiếng động chạy đến, nhìn thấy Phong Bảo Bảo khiêng một lão sư chạy tới, tuy cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không đi ngăn lại. Liễu Tiếu vội vàng hô to: “Đó là Tư Đồ Khinh, có người đến cứu hắn, mau ngăn bọn họ lại.” Mấy lão sư kia nghe vậy vội vàng quay đầu đuổi theo, hai người kia đã sớm chạy xa. Liễu Tiếu bò dậy, cũng chạy theo sau các lão sư. Bất quá nàng một chút khinh công cũng chưa học, mới chạy không được mấy bước, đừng nói Tư Đồ Khinh, ngay cả bóng của các lão sư nàng cũng không nhìn thấy. Không còn cách nào khác, Liễu Tiếu đành phải chuyển hướng, đi về phía viện của Phong gia tứ huynh đệ tìm viện binh. Nhất định phải nhanh chóng học giỏi võ công! Liễu Tiếu âm thầm thề trong lòng. Lần đầu tiên trong đời, nàng nhận ra được tầm quan trọng của võ công. “Không tốt! Không tốt! Tư Đồ Khinh bị người cứu ra khỏi địa lao, bây giờ…” Vừa vọt vào viện, Liễu Tiếu liền bắt đầu hô to. Nàng còn chưa nói xong một câu đã nhìn thấy có bóng người lóe lên trước mắt, đến khi nàng phục hồi tinh thần lại, bốn người đã biến mất tăm. “Đợi ta với nha.” Liễu Tiếu lại thở hổn hển chạy ra viện. Thật là, không biết mang theo nàng gì hết. “Có bắt được không?” Liễu Tiếu vẻ mặt chờ mong nhìn Phong Tự Tại. Phong Tự Tại không nói, chỉ lắc lắc đầu. Mặt Liễu Tiếu lập tức xụ xuống. Ô… Một vạn lượng bạc cứ như vậy bay đi mất. Trong khi Liễu Tiếu đang đắm chìm trong nỗi đau mất bạc thì đột nhiên nghe được tiếng Liễu Hiếu. “Tiểu Liễu Tử, Tiểu Liễu Tử, ngươi có sao không?” Nàng buồn bã ỉu xìu liếc mắt nhìn Liễu Hiếu một cái, lại cúi đầu xuống. Nhìn thấy Liễu Tiếu y phục dính đầy bùn đất, khuôn mặt tái nhợt, vẻ mặt bị đả kích nghiêm trọng, Liễu Hiếu nghe tin chạy tới sốt ruột: “Tiểu Liễu Tử, ngươi làm sao vậy? Có phải là bị thương không?” Vừa hỏi vừa tóm lấy tay Liễu Tiếu bắt mạch cho nàng. Liễu Tiếu rút tay mình về, uể oải nói với hắn: “Ta không sao.” Lại mếu máo, chỉ chỉ ngực mình. “Chỉ là nơi này có chút đau mà thôi.” “Đau ngực?” Liễu Hiếu khẩn trương, đây không phải việc nhỏ đâu. “Ô… Một vạn lượng bạc của ta cứ như vậy bay đi, ta làm sao có thể không đau lòng cơ chứ.” Liễu Tiếu vô cùng thương tâm. Hóa ra là vì cái này, Liễu Hiếu thở phào nhẹ nhõm. Nhìn vẻ mặt bi thống của Liễu Tiếu, hắn buồn cười nói: “Tốt lắm, không phải chỉ là một vạn lượng bạc thôi sao. Cần phải thương tâm đến vậy sao? Hại ta tưởng là ngươi bị thương.” “Đối với Liễu nhị công tử ngươi thì chỉ là một vạn lượng, đối với người nghèo như ta mà nói, đây là một số tiền rất rất lớn.” Liễu Tiếu lên án nhìn về phía hắn, thật là người có tiền không hiểu được nỗi khổ của người không có tiền nha. “Được rồi, ta cho ngươi một vạn lượng, ngươi đừng khổ sở được không?” Liễu Hiếu nhẹ giọng an ủi nàng. “Thật không?!” Mắt Liễu Tiếu sáng lên, khóe miệng cũng cong lên theo. “Có thật không? Ngươi sẽ cho ta một vạn lượng sao?” “Đương nhiên là thật, ngày mai ta liền viết thư kêu cha đưa ngân phiếu đến cho ta.” Liễu Hiếu nhìn Liễu Tiếu vì bạc mà hai mắt tỏa sáng mặt đầy ý cười đứng trước mặt, không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy Liễu Tiếu như vậy thật đáng yêu. “Nhưng mà… Nhưng mà, ta sao có thể vô duyên vô cớ lấy một lượng bạc của ngươi chứ.” Sau cơn hưng phấn ngắn ngủi, Liễu Tiếu đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại rất muốn một vạn lượng bạc kia. Giãy giụa, giãy giụa. Thống khổ, thống khổ. “Ngươi đừng quên, ngươi còn là ân nhân cứu mạng của ta.” Liễu Hiếu nhìn bộ dạng mâu thuẫn của nàng, tìm cho nàng một lí do. “Nhưng mà ta không phải cứu ngươi vì bạc.” Liễu Tiếu vẫn cảm thấy không ổn. “Ta đương nhiên biết là vậy. Bất quá nếu Tiểu Liễu Tử ngươi đã có công hộ chủ, người làm chủ tử như ta cũng không thể quá hẹp hòi, dù sao cũng phải làm gì đó bày tỏ lòng biết ơn đúng không?” Liễu Hiếu nói. “Đúng.” Có lí, có lí. Liễu Tiếu gật đầu không ngừng. “Vậy ngươi nói xem ta có nên cho ngươi một vạn lượng bạc hay không?” Liễu Hiếu hỏi nàng. “Nên! Nên!” Liễu Tiếu liều mạng gật đầu, nở nụ cười vui vẻ với Liễu Hiếu. Liễu Hiếu nhìn vẻ mặt đầy ý cười của nàng, đột nhiên hối hận. Nàng tổng cộng chỉ nợ hắn hai vạn lượng bạc, bây giờ cho nàng một vạn lượng bạc, vạn nhất nàng để dành về sau tự chuộc thân… Vừa nghĩ đến đây, Liễu Hiếu đột nhiên cảm thấy vô cùng vô cùng mất hứng. “Tiểu Liễu Hiếu, ngươi định dùng một vạn lượng bạc này làm gì?” Liễu Hiếu bình tĩnh hỏi Liễu Tiếu. “Đương nhiên là đem để dành.” Liễu Tiếu cười meo meo trả lời. Nghe nàng nói vậy, tim Liễu Hiếu trầm xuống. “Chờ khi về nhà đưa cho cha và nương, để bọn họ mở tửu lâu, kiếm càng nhiều tiền hơn.” Liễu Tiếu cười đến mắt híp thành hình trăng khuyết. Nghe vậy, Liễu Hiếu lại yên tâm. Xem ra là hắn nghĩ nhiều quá, trong mắt Liễu Tiếu chỉ có tiền, đại khái là vốn không nghĩ đến việc lấy tiền đã vào túi ra để chuộc thân cho mình. Xem ra nàng rất có khả năng phải làm gã sai vặt thiếp thân của ta cả đời, Liễu Hiếu thầm nghĩ trong lòng, khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên.