Nam soa nữ thác
Chương 18
Hôm nay nhất định là ngày may mắn của Liễu Tiếu nàng. Trên đường trở về, Liễu Tiếu vuốt hai thỏi bạc trong lòng, mừng rỡ nhịn không được cười ngây ngô. Trong mắt nàng nhìn cái gì cũng thấy tốt đẹp, cây đặc biệt xanh, hoa đặc biệt đẹp, ngay cả không khí cũng đặc biệt dễ chịu.
“Ai a!” Liễu Tiếu không chú ý nhìn đường, vấp phải chậu hoa ngã chó ăn phân.
“Uy, hôm nay ngươi làm sao vậy?” Liễu Hiếu ngồi xổm xuống nhìn nàng: “Trên đường đi cứ ngốc ngơ ngác, ngay cả chậu hoa lớn như vậy mà cũng không nhìn thấy? Không phải là luyện công tẩu hỏa nhập ma, luyện hỏng đầu rồi chứ.”
“Không có, không có.” Liễu Tiếu đứng lên, phủi sạch y phục.
Kỳ quái! Liễu Hiếu có điểm khó hiểu vì sao Liễu Tiếu không cãi lại cũng không dùng ánh mắt trừng hắn. Quay đầu lại thì thấy Liễu Tiếu nịnh nọt cười với hắn, còn giành lấy quyển sách nhỏ hắn cầm trong tay.
“Ta cầm cho, ta cầm cho, ngài đừng mệt nhọc.” Liễu Tiếu cất xong quyển sách nhỏ lại đi tới dìu hắn: “Ngài học cả ngày hẳn là rất mệt mỏi phải không, nhanh về phòng nghỉ ngơi thôi.”
Dưới sự phục vụ ân cùng nụ cười nịnh nọt của Liễu Tiếu, Liễu Hiếu nhịn không được nổi da gà. Hắn vùng khỏi tay Liễu Tiếu: “Không cần, ta tự mình đi là được. Ta cũng không muốn ngã chó ăn phân cùng với ngươi.”
“Tốt. Tốt.” Liễu Tiếu tuyệt không tức giận, ở trong mắt nàng, thần tài làm gì cũng là đúng.
Buổi tối ăn cơm xong, Liễu Hiếu dựa vào giường đọc sách, Liễu Tiếu đứng một bên quạt cho hắn.
Nhìn Liễu Tiếu vẻ mặt mang cười quạt cho hắn, trong lòng Liễu Hiếu không khỏi có chút bất an. Gã sai vặt biết nghe lời, cố gắng, lanh lợi thì rất tốt, nhưng mà nàng chuyển biến cũng không khỏi quá nhanh chứ. Vừa mới hôm qua nàng còn thường xuyên có ý kiến với lời hắn nói, thỉnh thoảng dùng ánh mắt trừng hắn, thích ra điều kiện với hắn, còn có ý đồ phản kháng hắn, khiến hắn chỉ có thể dùng bạc trấn áp nàng. Bây giờ như thế nào đột nhiên ngoan ngoãn như vậy, kêu nàng làm gì thì nàng làm đó, nói nàng ngốc, mắng nàng xuẩn, nàng một chút phản ứng cũng không có, vẫn cười tủm tỉm, như vậy cũng quá kỳ quái đi.
“Hôm nay ngươi rốt cuộc là bị sao vậy?” Thật sự không nhịn được, Liễu Hiếu mở miệng hỏi nàng.
“Làm sao vậy? Ta không sao cả nha?” Liễu Tiếu khó hiểu.
“Hôm nay ngươi như thế nào lại ngoan ngoãn như vậy? Như thế nào ta kêu người làm gì ngươi liền làm đó?”
“Như vậy không tốt sao?” Liễu Tiếu kỳ quái, nàng nể mặt bạc của người ta mà đối xử với hắn tốt hơn một chút, hắn như thế nào ngược lại đưa ra vấn đề kỳ lạ như vậy. Chẳng lẽ hắn… cái kia gọi là gì ấy nhỉ, đúng rồi — thích bị ngược!
“Như vậy đương nhiên là tốt. Nhưng tục ngữ nói vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, trong lòng ngươi nhất định có ý đồ gì đó, mau nói cho ta.”
Oa! Thật không ngờ Liễu nhị thiếu cư nhiên có thể nhìn ra trong lòng nàng có ý đồ với hắn, Liễu Tiếu lập tức nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Đương nhiên, loại chuyện này làm sao có thể thừa nhận chứ.
“Kỳ thật là thế này, ngươi, Liễu nhị công tử, mắt thấy sắp trở thành một thế hệ thần y, thân là gã sai vặt thiếp thân của ngươi là ta cũng cảm thấy vô cùng vinh quang. Chỉ cần nghĩ đến ta cư nhiên có cơ hội hầu hạ thần y nổi danh giang hồ trong tương lai, ta liền vui vẻ, muốn làm thật tốt, càng khiến ngài vừa lòng hơn.” Liễu Tiếu vừa nói vừa thở dài trong lòng, nàng vốn là một người thành thận an phận cỡ nào, bây giờ nói dối dễ như uống nước. Ai, thật sự là một lượng bạc bức tử người lương thiện nha.
“Thật không?”
“Thật!”
Liễu Hiếu chấp nhận câu trả lời của nàng, lại chuyển ánh mắt về quyển sách trong tay.
“Đúng rồi, không biết ngươi thích gì?” Liễu Tiếu làm bộ như không chút để ý hỏi.
“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Liễu Hiếu cảnh giác ngẩng đầu, không biết có phải ảo giác hay không, hắn giống như thấy trong ánh mắt Liễu Tiếu có hỏa diễm đang cháy hừng hực.
“Ta chỉ tò mò thôi.” Liễu Tiếu cười gượng: “Ngươi nghĩ xem, ta thân là gã sai vặt thiếp thân của ngươi, nếu ngay cả ngươi thích gì cũng không biết, như vậy không phải rất kỳ quái sao?”
Liễu Hiếu vuốt cằm, nàng nói giống như rất có lí.
Vì thế, hai người trong phòng bắt đầu một hỏi một đáp.
Chạng vạng ngày hôm sau, Liễu Tiếu mang vẻ mặt mơ mộng tươi cười bước đi như mộng du. Năm mươi lượng nha, thật không ngờ nha. Đêm qua thừa dịp Liễu Hiếu ngủ, nàng lén ngồi dậy viết những thứ Liễu Hiếu thích ra giấy, chép mười phần, sau đó hôm nay cầm đến rao mỗi phần năm lượng bạc, cư nhiên chỉ trong chốc lát đã bị mua hết. Nàng một văn tiền cũng chưa bỏ ra liền không công buôn bán lời năm mươi lượng bạc. Thật sự là hạnh phúc nha!!!
Liễu Hiếu ở phía sau nhíu mày nhìn nàng, gã sai vặt này của hắn không biết bị sao, từ khi hắn bắt đầu học y, nàng liền càng ngày càng ngốc, càng ngày càng kỳ quái. Cho dù biết hắn sẽ trở thành một thế hệ thần y cũng không cần hưng phấn đến vậy chứ, làm thần y là hắn chứ không phải nàng.
Nàng định làm gì? Liễu Hiếu ngạc nhiên trừng lớn mắt, nàng sẽ không phải là định…
Liễu Hiếu liền cứ thế trợn mắt há hốc mồm nhìn gã sai vặt ngu ngốc của mình đi thẳng về phía tường, sau đó đâm mạnh vào bức tường kia, rồi ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Nhìn thấy người xung quanh vẻ mặt kỳ quái xúm đến bên cạnh Liễu Tiếu đang nằm chổng vó, chỉ trỏ về phía nàng, Liễu Hiếu dùng tay áo che mặt lặng lẽ chạy đi.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
11 chương
104 chương
88 chương
61 chương
5 chương
83 chương