Nam soa nữ thác
Chương 17
Sáng sớm hôm sau, Liễu Tiếu đào Liễu Hiếu còn đang ngủ say sưa ra khỏi ổ chăn.
“Làm sao?” Liễu Hiếu buồn ngủ mơ mơ màng màng.
“Chẳng lẽ ngươi đã quên, từ hôm nay trở đi ngươi phải đi học y thuật, phải thành thần y cứu thế nhân từ trong nước lửa chịu vạn nhân kính ngưỡng sao?” Liễu Tiếu vừa nói vừa đặt điểm tâm cùng chậu rửa mặt lên bàn, nhúng khăn lau mặt cho hắn.
“Nga.” Liễu Hiếu vẫn còn mơ màng, nhưng cũng mặc cho Liễu Tiếu lau mặt cho mình, nhét điểm tâm vào miệng mình, không hề phản kháng.
Sau một hồi lộn xộn, Liễu Tiếu kéo Liễu Hiếu còn chưa tỉnh hẳn đến Nhân Tâm các. Tối qua nàng đến chổ đại thúc keo kiệt báo danh cho Liễu Hiếu, cho nên cũng biết địa điểm học.
Đến Nhân Tâm các, đẩy cửa ra, Liễu Tiếu liền nhịn không được muốn nhấc chân bỏ chạy, nếu không phải bởi vì còn đang đỡ Liễu Hiếu, nàng nhất định đã sớm làm như vậy.
Nhìn gương mặt trắng bệch không chút biểu tình, cùng với bộ y phục còn đen hơn cả lông quạ đen kia, đó không phải là cương thi, nga không đúng, đó không phải là Phong đại ca nàng gặp tối qua sao.
Nghĩ đến cảnh tượng bi thảm ngày hôm qua có khả năng lại được trình diễn lần nữa, Liễu Tiếu ở trong lòng yên lặng chảy xuống những giọt nước mắt đau thương cho bản thân.
“Tìm chỗ ngồi đi.” Giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Cái gì? Nàng nhất định là đang nằm mơ, cương thi, nga không, Phong đại ca lại có thể nói, lời nói ra nàng lại không cần vắt hết óc tự hỏi, nghe là có thể lập tức hiểu được. Liễu Tiếu lén nhéo mình một cái, đau, vậy nhất định là kỳ tích đã xảy ra, thật sự là cảm tạ Bồ Tát.
Vội vàng tìm chỗ ngồi cho Liễu Hiếu, ân, phía sau còn có một chỗ trống.
Đang định kéo Liễu Hiếu đến chỗ đó ngồi, Liễu Hiếu lại chỉ vào vị trí hàng thứ hai cạnh cửa sổ: “Ta muốn ngồi chỗ đó.”
“Không tốt đâu, chỗ đó đã sớm có người ngồi rồi.” Liễu Tiếu đang đau đầu không thôi định khuyên bảo vị thiếu gia tùy hứng này buông tha cho ý tưởng kia trong đầu. Bất quá nàng còn chưa kịp nói, liền nhìn thấy ba người ngồi ở phía trước phía sau bên phải vị trí kia, dùng tốc độ không phải của con người cầm đồ lên vứt ra hàng ghế trống cuối cùng. Sau đó đầy mặt tươi cười chỉ vào chỗ ngồi kia: “Ngồi, mời ngồi.”
Liễu Tiếu trợn mắt há hốc mồm, chỉ có thể cảm thán trong lòng — quả nhiên là “hồng nhan” họa thủy nha.
“Tốt, đa tạ.” Liễu Hiếu vừa lòng tiêu sái đi qua ngồi xuống, sau đó vẫy tay với nàng: “Tốt lắm, ngươi đi trước đi, đợi đến chiều tan học lại đến đón ta.”
Thật đáng sợ! Liễu Tiếu trong nháy mắt cảm nhận được mấy chục ánh mắt tràn ngập sát khí cùng ghen tị hung tợn dừng trên người nàng. Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ nàng đã chết hơn mười lần.
Liễu Tiếu vội vàng lớn tiếng trả lời: “Vâng, chủ nhân, chờ ngài học xong ta sẽ đón ngài.”
Ân, quả nhiên sát khí nhạt đi.
Chạng vạng, Liễu Tiếu học xong, chạy đến Nhân Tâm các đón Liễu Hiếu.
Dọc theo đường đi, tâm tình Liễu Tiếu cực kì tốt. Cuối cùng cũng thành công lừa Liễu Hiếu đi học, hôm nay lại ép được đại thúc keo kiệt đồng ý về sau tăng thêm tiền lương cho nàng, tâm tình thật sự không phải tốt bình thường. Tuy rằng biểu tình của đại thúc keo kiệt cứ như cả nhà đều chết sạch cũng vô pháp ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ nhảy nhót của nàng.
Đến Nhân Tâm các mà Liễu Hiếu học, cửa còn chưa mở, xem ra còn chưa học xong.
Liễu Tiếu dán người lên cửa, nhìn vào bên trong qua khe cửa.
Di! Như thế nào những người ngồi cạnh Liễu Hiếu đều chuyển đi, không còn là mấy người hồi sáng nữa. Di! Như thế nào nhiều người bị thương mặt như vậy, rõ ràng là buổi sáng cũng không thấy. Oa! Cương thi đại ca cư nhiên là lão sư nha. Hắn làm lão sư có ai nghe hiểu được hắn đang nói cái gì sao? Áp lỗ tai lên cố gắng nghe một chút. Nha! Cư nhiên nói từng câu từng câu một nha, nhưng lại là loại có thể nghe hiểu được, hình như bây giờ đang giảng về một loại dược liệu nào đó. Nghe một lát, Liễu Tiếu ngẩng đầu nhìn trời, rõ ràng hắn có thể nói những câu mà mọi người đều có thể nghe hiểu, tại sao hôm qua lại nói với nàng như vậy chứ. Chẳng lẽ bộ dạng nàng thật đáng ghét sao? Chán ngán thất vọng ngồi trên bậc thang, dùng nhánh cây vẽ vòng tròn trên mặt đất.
Cuối cùng đợi đến khi tan học, Liễu Tiếu đi vào, nhìn thấy Liễu Hiếu đang nói chuyện với cương thi đại ca. Nàng cũng không muốn đi tham gia, chạy đến chỗ ngồi của Liễu Hiếu, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Liễu Tiếu mới dọn được một nửa, đã bị vài người vây quanh.
“Các vị, có chuyện gì sao?” Liễu Tiếu có chút bị dọa sợ, sẽ không phải là những người này bị Liễu Hiếu khi dễ, bây giờ đến tìm nàng trả thù chứ.
“Ta hỏi ngươi, tiểu thư nhà ngươi thích nhất cái gì?” Mỗ nam cách nàng gần nhất ném ra một câu.
“Tiểu thư?” Liễu Tiếu sờ sờ đầu, khi nào thì nhà nàng có tiểu thư. Sẽ không phải là bọn họ cũng phạm phải sai lầm giống nàng trước kia, nhầm Liễu Hiếu thành nữ nhân chứ. May mắn lời này không bị Liễu Hiếu nghe được, bằng không đại khái sẽ nháo ra tai nạn chết người mất.
Đang định mở miệng giải thích, đột nhiên có người nhét gì đó vào tay nàng. Nàng vừa nhìn, là bạc!!! Nhưng lại không phải bạc vụn, mà là hẳn một lượng bạc!!!
Đây là ý gì? Chẳng lẽ là cho nàng? Nàng kinh hỉ đến suýt té xỉu, nhịn không được cầm bạc trong tay tung lên hai cái. Bị người người ta cho là nàng ngại không đủ, lập tức lại đưa cho nàng một lượng nữa.
“Chỉ cần ngươi nói cho chúng ta biết tiểu thư nhà ngươi thích cái gì, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi.”
Oa! Liễu Tiếu nuốt nước miếng, hoàn toàn không định giúp Liễu Hiếu đính chính lại giới tính: “Được, ngày mai ta nói cho các ngươi.”
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương