Editor & beta: June_duahau Ánh trăng dần lên cao, tia sáng chiếu rọi xuống mang theo vài phần vắng lặng. Ban đêm, ngọn núi trừ bỏ yên tĩnh chính là hoang vắng. Bất chợt một cơn gió lạnh thổi qua, tập kích trong nháy mắt cũng không quên cuốn theo những tán cây xào xạc, lá cây rơi rụng khắp mặt đất. Vì thế, ban đêm yên tĩnh thỉnh thoảng lại truyền đến từng đợt tiếng sột soạt vụn vặt. Nhưng mà ngay cả nơi hoang vu như vậy, lại có người đang cảm thấy ấm áp vô cùng - - - Cách đó không xa có hai bóng hình đang ôm nhau chặt chẽ sít sao. Nụ hôn mềm mại, dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước. Cánh môi nhẹ nhàng dán vào nhau để hơi thở ấm áp của anh sưởi ấm cho làn môi đang run lên vì lạnh của cô. Trong khoảnh khắc đó, người luôn tỉnh táo như An Hòa cũng không tránh khỏi hỗn độn không biết làm sao. Nụ hôn rõ ràng ôn nhu ấm áp như vậy, nhưng vì sao con tim cô lại rối loạn không theo kịp tiết tấu?! Dây dưa trằn trọc, cánh môi mỏng của Hứa Úy đè ép xuống, không bỏ sót chút thâm tình cùng nhiệt độ nào. Gió rét vẫn mang theo hơi lạnh khiến người ta run rẩy, vậy mà An Hòa lúc này đã sớm không còn cảm thấy lãnh lẽo chút nào. Toàn thân cô lúc này dường như đều tập trung cả vào nụ hôn muộn màng với Hứa Úy. Cảm giác rõ ràng nhất còn sót lại trong tấm trí An Hòa lúc này đó là Khí huyết xộc lên đầu. Trông giấc mộng của cô gái nhỏ, đã không dưới một lần rụt rè ảo tưởng đến tình cảnh hôn nhau của hai người bọn họ. Sẽ ở một nơi hoàng hôn yên tĩnh? Sẽ ở trong hoàn cảnh thư thái nhất? Hoặc sẽ ở trên đường phố - nơi nhốn nháo người đến người đi? Bao lần mặc sức tưởng tượng, vô số lần giả thuyết, mà thời điểm giờ khắc chân chính đó đến, hai người bọn họ lại ở trong tình cảnh khốn khổ và nguy cấp như vậy. Không có màn tỏ tình ấn tượng, không có hoa tươi cùng tín vật, cũng may đối tượng trước mắt này vẫn là người đàn ông mà cô nhớ nhung 5 năm kia. Không có ép buộc cũng không hề cưỡng chế, nhưng nụ hôn này từ đầu đến cuối đều tràn ngập một loại ham muốn chiếm hữu bá đạo không thể nói rõ. Mặc dù đây là nụ hôn đầu của hai người, nhưng độ phù hợp lại cao đến bất ngờ. Giống như, đó vẫn luôn là một loại nhận thức lẫn nhau của bọn họ. Bàn tay to lớn của Hứa Úy vì nhiều năm cầm súng mà mang theo vết chai như lơ đãng vuốt ve ma sát đầu vai An Hòa, làn da mềm mại nhẵn mịn cùng với cái cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu qua lòng bàn tay trong nháy mắt truyền đến trái tim Hứa Úy. Làn môi ấm áp đột nhiên ngừng lại, một giây sau, Hứa Úy liền vươn cánh tay ra gắt gao ôm chặt An Hòa vào lòng. Hơi thở ấm áp tươi mát đặc hữu trên người anh lúc này chỉ trong giây lát đã bủa vây lấy An Hòa khiến cô không cách nào trốn thoát. Mùi hương nhàn nhạt trên người anh hòa với hơi thở mát lạnh đan quyện vào nhau, thần trí An Hòa vốn đã mơ hồ nhất thời càng thêm mê ly. Nụ hôn kéo dài nhưng tuyệt không qua loa, là nụ hôn được tích góp từng chút một từ vô số những nhớ nhung cùng yêu mến. Đêm khuya một màu đen như mực, gió lạnh rét thấu xương, núi rừng yên tĩnh vắng lặng, hai con người yêu nhau trằn trọc hôn mút. Hai thân thể trẻ tuổi tựa sát vào nhau, dùng nhiệt độ của chính mình sưởi ấm cho đối phương. Tại thời khắc đó, thời gian như ngừng trôi, thế giới cũng đã sớm biến mất không thấy gì nữa. Trong đáy mắt mê ly và hoảng hốt lúc này chỉ tồn tại duy nhất bóng hình xa lạ mà quen thuộc của nhau. Dưới tình huống đủ loại ác liệt, Hứa Úy và An Hòa vẫn có được một đêm sưởi ấm trái tim nhau. Vì thế, gió núi không còn lạnh, mà trái tim cũng không còn run rẩy nữa. Hai người cùng ôm nhau ngủ, một đêm bình yên. --- ---------Đường phân cách ôm nhau ngủ---- --------- Buổi sáng hôm sau, Hứa Úy hoàn thành nhiệm vụ cùng An Hòa lần nữa xuất hiện trước mặt binh đoàn Hồng Quân. Im lặng. Ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng vang. Trên thực tế, cũng không có gì làm lạ khi các đồng chí đặc chủng có phản ứng như vậy, thật sự là nhìn bộ dạng hai người trước mắt này.... ....quá mức chấn động rồi! Cái này đâu thể dùng một câu mặt xám mày tro để hình dung diện mạo của hai người bọn họ được! Chưa nói đến khuôn mặt tuấn tú của Hứa Úy đã sớm bị bụi đất làm cho lem luốc, áo sơ mi kia, tây trang kia nhăn nhúm không còn ra hình dạng gì, ngay cả đôi giầy da trên chân anhcũng đang há miệng không phải vừa, bộ dáng này thật đúng là - - -muốn có bao nhiêu quẫn bách liền có bấy nhiêu quẫn bách, muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật. Lại nhìn vị nào đó đang nằm trên lưng đồng chí thiếu ta kia - - - Hắc, mọi người vừa nhìn thấy liền cười lớn. Tuy mái tóc giả đen dài vẫn còn đang đội trên đầu ai đó, nhưng lúc này, đã sớm bị nhánh cây bên trên và tán lá che phủ, tất cả những gì trơn bóng trước lúc đi, cái gì mà đẹp đẽ đã sớm không còn bóng dáng nữa rồi. Những người nhìn thấy đều nhao nhao.... .....Thê thảm không nỡ nhìn a, thật là thê thảm!!!! "Mau thả em xuống." An Hòa khẽ cáu, mắng Hứa Úy một tiếng. Hứa Úy nghe lời cúi lưng xuống, đặt An Hòa đứng vững trên mặt đất. "Mật lệnh!" Không biết là ai cúi đầu hô một tiếng. "Thiên Vương Cái Địa Hổ*." Sắc mặt Hứa Úy rất bình tĩnh, âm thanh nhàn nhạt. "Bảo Tháp Trấn Hà Yêu!*" Một giọng lớn tiếng còn mang theo ý cười vang lên từ nơi không xa. (* Đây là 2 vế của một câu thành ngữ: Vương Hổ trấn giữ mặt đất, Quỷ sông trấn giữ chùa nôm na thế ) Khẩu lệnh nghe được không ít, nhưng vừa khoa trương vừa dũng mãnh như thế.....thật đúng là lần đầu tiên gặp. An Hòa bất kể hình tượng cười phá lên. "Thằng nhóc này..." Một lát sau, Lý Viêm từ bên trong thong thả bước ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, nghẹn cười phi một tiếng, mấy ngay nay vì tảng đá này mà lo lắng không yên, cuối cùng đã có thể chậm rãi thả xuống được rồi. "Nhìn cái đức hạnh của cậu xem! Người không ra người, quỷ không ra quỷ...." Lý Viêm nhướng đôi mày nhám của mình, lớn giọng nói: "Rảnh rỗi không có việc gì nên lấy việc đi bộ hành quân tập kích bất ngờ để trả lại tôi hả!" "Sai." Hứa Úy nhướng mi nhìn thẳng đại đội trưởng Lý: "Tôi đây rõ ràng là ---- vác nặng hành quân." Hai chữ vác nặng được cắn răng nhấn mạnh, sau khi lý giải được ý tại ngôn ngoại trong lời Hứa Úy, mọi người lập tức cười vui vẻ. "Lắm mồm! Lửa cháy đến mông cũng không đổi được cái đức hạnh rách nát của cậu!" Lý Viêm lắc lắc đầu mang theo vài phần bất đắc dĩ, lại xoay người lại nhìn An Hòa đang đứng lẳng lặng một bên. "Vất vả cho cô rồi, quân y An!" "Cảm ơn Đại đội trưởng quan tâm, có thể bỏ ra chút công sức vì đại đội đặc chủng, tôi rất lấy làm may mắn." An Hòa cười khanh khách nói. "Giúp lớn a...." Lý Viêm cười ha ha nói: "Chuyện sau đó liền giao cho đám đàn ông kia làm thôi, các cô trở về sở y tế đợi lệnh trước, tạm thời không cần tham gia vào nhiệm vụ nan giải nữa." An Hòa nghe vậy khẽ cúi đầu, tỏ vẻ cam chịu phục tùng an bài của tổ chức. --- ------ --------Đường phân cách trở về an toàn --- ------ ---