Nam Quân Nữ Gả
Chương 15
"Bác sĩ An...." Nhìn An Hòa ôm hộp cứu thương liều mạng cấp tốc đuổi kịp tốc độ của mình, cậu lính mặt tròn có chút lo lắng thả chậm bước chân.
"Không có chuyện gì....Tôi vẫn đi cùng anh được!" An Hòa thở hổn hển gian nan mở miệng, trong mắt lóe lên tia sáng chân thành mà kiên định.
"Vậy .....vậy cô chạy theo sát tôi! Nếu không chịu được nữa thì nói tôi một tiếng!"
An Hòa nặng nề gật đầu một cái.
Cuối cùng, cậu lính mặt tròn cũng đưa An Hòa tới sân huấn luyện.
"Báo cáo!" Câu ta vội vã hét lên.
"Lão Bính về hàng! Bác sĩ La, người bị thương...." Hứa Úy ngẩng đầu, một giây sau lại kinh ngạc phát hiện người đứng trước mặt mình không phải là bác sĩ điều trị của đại đội đặc chủng La Thành.
"Bị thương ở đâu?!" An Hòa không có tâm trí để bận tâm đến ánh mắt của những người ở đây, tất cả ý nghĩ trong đầu cô lúc này là cứu chữa người bị thương.
"Khiêng Tiếu Nghị lại đây!" Chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, Hứu Úy lập tức khôi phục lại sắc mặt lúc trước, thay vào đó là vẻ mặt căng thẳng cùng uy nghiêm: "Những người khác tiếp tục huấn luyện! Cuồng Phong, Tống Nham, các cậu dẫn đội!"
"Vâng!" Cuồng Phong và Tống Nham đồng thanh đáp.
Người bị thương bị mang ra ngoài khu vực sân huấn luyện, An Hòa ngồi xuống bắt đầu kiểm tra vị trí và mức độ bị thương.
"Chuẩn đoán ban đầu là não bị chấn thương!" An Hòa ở một bên vừa kiểm tra cho người bị thương trên cáng vừa ngẩng đầu nói với Hứa Úy và nhóm sĩ quan, tóm tắt tình hình chuẩn đoán. "Tuy rằng nói sau gáy bị đập xuống đất, may là lúc rơi xuống người bệnh đã cố gắng tìm cách rơi chậm lại, xử lý sơ cứu cũng rất tốt, suy đoán ban đầu thấy không có triệu chứng bị gãy cằm, nhưng cụ thể thế nào cần phải đưa về phòng bệnh kiểm tra kỹ càng." Trong lúc nói An Hòa cũng khồng hề dừng động tác sơ cứu trong tay lại.
"Cậu ta còn có thể tiếp tục huấn luyện không?" Giọng nói nhàn nhạt của Hứa Úy vang lên.
Giọng điệu bình thường này, giống như anh đang cùng người ta bàn luận chuyện Thời tiết hôm nay thế nào, An Hòa không nhận ra sự cấp bách trong giọng điệu của anh, toàn bộ cảm xúc của cô đều tập trung vào hai chữ huấn luyện trong lời anh nói, bỗng chốc lửa giận bốc lên đầu.
"Đồng chí Trung đội trưởng!" An Hòa giương mắt nhìn, đáy mắt ngập tràn lửa giận cùng chất vấn: "Anh không thấy cậu ấy đang bị thương sao?! đầu ngã đụng đất, không ngã chết cậu ta là nhờ mạng cậu ta lớn! Thật vất vả mới nhặt được cái mạng về, chẳng lẽ anh còn muốn người ta mang theo vết thương này đi huấn luyện?! Không trách được đại đội đặc chủng các người luôn có thành tích nổi bật, theo tôi thấy, các người có thể lấy được thành tích như ngày hôm nay căn bản là lấy mạng của người khác ra huấn luyện tàn ác vô nhân đạo! Nơi nào là huấn luyện? Thực chất là chà đạp lên sinh mạng người khác! Thật không thể nói lý!"
Đôi môi mỏng của Hứa Úy khẽ nhếch lên, dáng người cao ngất đứng ở đó, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn người đối diện, nhưng không có ý định mở miệng phản bác.
Anh không biết tại sao An Hòa lại xuất hiện ở đại đội đặc chủng bọn anh. Nhưng một thân thường phục này trong nháy mắt lại xuất hiện rồi chiếm lấy toàn bộ tầm mắt của anh.
Trên đôi giày da nhỏ màu đen dính đầy bùn đất loang lổ, tóc tai có chút tán loạn, hai bên thái dương đã sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp, giờ phút này vài sợi tóc đen nhàn dỗi dính chặt vào gương mặt cô, ngay cả chóp mũi cũng bị một tầng mồ hôi mỏng bao phủ, đôi môi vốn hồng nhuận mềm mại vì thời gian chạy lâu mà trở nên khô ráo nứt nẻ.
Bởi vì chạy quá nhanh mà trên má An Hòa nổi lên hai tầng đỏ ửng, đôi mắt đẹp tuy vẫn trong suốt động lòng người, nhưng giờ phút này trong đôi mắt đó lại chứa đầy cái gọi là phẫn nộ.
Ngay lúc này, cô đang đứng đối diện với Hứa Úy, đôi mày thanh tú dựng thẳng đối mặt với anh. [email protected]_duahau
"Nói cách khác cậu ta không thể tiếp tục tham gia huấn luyện và tuyển chọn nữa phải không?" Hứa Úy không bày tỏ thái độ gì đối với lời nói của An Hòa, vẻ mặt vẫn như cũ không có biểu cảm gì.
"Hứa Úy!!!" Một tiếng quát lớn nổ ra.
Nhưng Hứa Úy lại làm như không nghe thấy, chỉ liếc mắt nhìn người bị thương kia một cái, lập tức quay đầu về phía sân huấn luyện hô lớn: "Tiếu Nghị, rút khỏi bộ đội đặc chủng.... ..."
"Báo, báo cáo...." Cái người bị thương nằm trên cáng, thần trí có chút mơ hồ, gian nan mở mắt nhìn về phía Hứa Úy: "Đội trưởng Hứa, không được loại bỏ tôi....Tôi vẫn còn có thể huấn luyện!"
"Anh điên rồi sao?!" Không đợi Hứa Úy mở miệng, An Hòa đã chạy tới trước mặt cậu lính kia: "Anh có ý thức được mức độ nghiêm trọng của não bị tổn thương không hả?! Tuy rằng phán đoán ban đầu là tổn thương nhẹ, nhưng tất cả đều phải chờ trở về phòng điều trị kiểm tra toàn diện lại một lần nữa mới có thể kết luận được! Nếu anh...."
"Tôi muốn huấn luyện!" Người trên cáng ngắt lời An Hòa, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hứa Úy đứng bên nói: "Đội trưởng Hứa, xin cho tôi tiếp tục tham gia cuộc tuyển chọn! Tôi đã chuẩn bị ròng rã ba năm, chì vì lần này có thể thông qua khảo hạch trở thành một thành viên của bộ đội đặc chủng....Xin anh đừng loại trừ tôi!" Trong mắt người tên Tiếu Nghị lộ ra sự đau lòng cùng khẩn cầu nhìn Hứa Úy.LQD*June_duhau*
"Bác sĩ đã nói rồi...." Hứa Úy chậm rãi mở miệng, nói: "Với tình hình hiện tại của cậu, cũng không thích hợp để tiếp tục tham gia...."
"Tôi có thể!!!" Tiếu Nghị bất thình lình hô to một tiếng khiến cho An Hòa giật mình, lúc An Hòa quay đầu nhìn lại đã thấy anh ta đang quay sang nhìn mình.
"Bác sĩ, ba năm mới có một lần bộ đội đặc chủng tuyển chọn người! Tôi không muốn bị loại! Cầu xin cô! cầu xin cô nói cho đội trưởng Hứa biết thân thể tôi không có vấn đề gì! Cô hãy nói cho anh ấy biết tôi có thể huấn luyện! Cô xem, tôi chỉ bị ngã một chút thôi, không có vấn đề gì...." Nói xong, người kia liền giãy dụa đứng dậy khỏi cáng.
"Nếu không muốn chết thì nghe lời nằm xuống cho tôi!" An Hòa giận dữ, nhìn xung quanh một lượt sau đó rống lớn, nói: "Kẻ điên, một đám kẻ điên! các người thật sự vì cuộc tuyển chọn này mà ngay cả tính mạng của mình cũng không cần sao?!"
Cô không hiểu, bộ đội đặc chủng này đến cùng là có cái gì tốt?! Ngày trước chính em trai cô cũng vì nó mà trao tặng tính mạng mình, hiện tại, trước mặt cô, lại cũng có một người không quan tâm sống chết, liều mạng để được ở lại đây, nơi này đến cùng là có cái gì hấp dẫn bọn họ? Cái danh hiệu Bộ đội đặc chủng quan trọng như vậy sao?!
Quan trọng đến mức ngay cả tính mạng của bản thân cũng không cần?!
Ánh mắt An Hòa lướt qua bóng dáng cao lớn của Hứa Úy, nhìn đến đám binh lính vẫn đang tiếp tục huấn luyện cách đó không xa.
Dốc sức như vậy, nghiêm túc như vậy, toàn tâm toàn lực như vậy.....
Bọn họ đồng thanh hô khẩu hiệu, vang dội, hùng hồn, mỗi một lần hô đều hào hùng khí thế như rung chuyển đất trời.
Không ai kêu mệt, không ai nhàn hạ, càng không có ai không kiên nhẫn.
Làm vài động tác đơn giản, hết trái lại phải, làm đến không biết chán.
Tầm mắt An Hòa dừng lại trên một khuôn mặt ngăm đen trẻ tuổi. Nhìn gương mặt này dường như đã từng quen biết, trong lòng cô như đang có sóng lớn ùn ùn kéo đến, không khỏi quen thuộc mà rung động.
Ánh mắt kiên định như vậy, ánh mắt mong mỏi như vậy.
Giống hệt như ánh mắt của An Vũ năm đó.
Giây phút này, An Hòa bỗng hiểu ra.
Trở thành một người lính đặc chủng, trở thành thành viên đội Đặc chiến, là tâm nguyện của bọn họ! Là tín ngưỡng của bọn họ!
Bởi vì tín ngưỡng mà sống, cũng vì tín ngưỡng mà chết.
Hàng lông mi dài nhẹ nhàng buông xuống, cuối cùng rốt cuộc cũng chậm rãi nâng lên.
"Nếu cậu muốn tiếp tục tham gia cuộc tuyển chọn, vậy bây giờ tốt nhất là theo tôi về phòng chữa bệnh đi." An Hòa nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiếu Nghị.
"Nói như vậy...." Tiếu Nghị có chút kinh ngạc giương mắt nhìn, ngay lập tức vui sướng luôn miệng nói cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ, cảm...."
"Nói trước." An Hòa nhíu mày: "Nếu cậu không phối hợp điều trị, tôi sẽ không cho phép cậu tiếp tục huấn luyện đâu."
"Vâng!" Tiếu Nghị sảng khoái đáp ứng: "Tôi nhất định sẽ tích cực phối hợp điều trị!"
--- -------Tôi là đường phân cách khám chữa bệnh---- --------
Phòng điều trị đại đội đặc chủng quân khu X.
"Như thế nào?" Thấy An Hòa trở lại, La Thành từ bên trong đi ra, Hứa Úy tiến lên một bước mở miệng hỏi.
"Tôi còn tưởng anh sẽ không lo lắng chứ." An Hòa không chút không chút nể nang sạc cho Hứa Úy một câu.
"Tiểu....An Hòa." Hứa Úy nghe thấy không thể không thở dài, đôi mắt thâm sâu liếc An Hòa một cái nói: "Tôi không để ý em nhằm vào tôi, nhưng mỗi lẫn gặp tôi đều kích động như vậy, tôi sẽ cho rằng em đây là đang phá lệ coi trọng tôi đấy."
An Hòa bị nghẹn họng, trong lúc nhất lời tiến cũng không được mà thối cũng không xong.
Hình thức ở chung của Hứa Úy và An Hòa luôn luôn thế này, cô ném ra một câu, nếu anh không đáp trả lại một câu thì nhất định sẽ có biện pháp khác trả đũa, cố tình mỗi lần đấu khẩu người không chiếm được nửa cọng lông tiện nghi vẫn là An Hòa cô.
Nhìn thấy một màn này, bóng đèn lớn đứng bên cạnh -- Quân y La Thành liền lập tức sáng tỏ.
Nói như vậy, hóa ra vị này chính là Hứa tẩu mới nổi danh gần đây trong đại đội ư?!!
Lúc nãy, La Thành vội vàng phối hợp với An Hòa khám chữa bệnh cho người bị thương, hoàn toàn không có thời gian để ý đến diện mạo của cô, thật vất vả mới rảnh rỗi được một chút, anh ta ngẩng đầu đưa mắt nhìn, trong lòng lập tức chậc chậc...
Đúng là hoa khôi của Bệnh viện.....Anh ta ở trong đại đội đặc chủng nhiều năm như vậy, chị dâu, em dâu gì cũng từng gặp qua, nhưng người xinh đẹp mỹ lệ động lòng người như thế này thì đúng là gặp lần đầu!
Vẫn là đội trưởng Hứa có phúc nha!
Nghĩ đến đây La Thành liền hướng về phía Hứa Úy lườm trộm một cái, còn chưa kịp thu lại tầm mắt, đã bị ánh mắt sắc bén của Hứa Úy bắn tới khiến cho La Thành tử trận ngay lập tức, xem ra mỗi động tác nhỏ của bản thân nghiễm nhiên đã bị đồng chí bộ đội đặc chủng xuất sắc kia thu hết vào tầm mắt rồi.
Chẳng trách người ta đều nói bộ đội đặc chủng toàn thân cao thấp đều là vũ khí, nhìn cái tên Hứa Úy này xem, đôi mắt nhỏ kia chỉ thoáng nhìn một cái, bản thân mình đã bị giải quyết gọn gàng. Biết cái gì gọi là Giết người không thấy dao không? Chính là nó! So sánh với đôi mắt nhỏ sắc bén kia, cái gì mà 54, 88, 95 đều là mây trôi, dù La Thành anh thân cũng là một phần tử của đại đội đặc chủng cũng bị ánh mắt đó làm cho run bắn người.
"Đội trưởng Hứa, có người trong nghề ở chỗ này, tôi cũng không múa dìu qua mắt thợ nữa, anh và bác sĩ An trò chuyện đi, có chuyện gì thì gọi tôi!" La Thành tinh quái nháy nháy mắt mấy cái với Hứa Úy, ngay sau đó nhanh như chớp đã biến mất khỏi tầm mắt của Hứa Úy và An Hòa.
Phòng điều trị chỉ còn lại hai người bọn họ, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút xấu hổ.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
52 chương
20 chương
68 chương