Đường núi gập ghềnh, chiếc xe đong đưa xóc nảy chầm chậm chạy về phía trước. Điều kiện tồi tệ, địa hình phức tạp, không biết thời gian đã qua bao lâu, mà trong xe vẻ mặt của các y bác sĩ ai nấy đều tràn đầy hưng phấn cùng chờ mong. Tầm mắt An Hòa nhìn ngoài cửa sổ xe bay xa, đây không phải lần đầu tiên trong đời cô bước chân lên con đường này, giống như ngày này năm năm trước, lần đầu tiên cô đặt chân đến đại đội đặc chủng thần bí kia. Chỉ là hôm nay, mục đích của cô không phải là đi thăm em trai mình -- An Vũ. Cũng không phải đi gặp cái người khiến cho bản thân cô nhung nhớ thật lâu -- Hứa Úy. Cô đưa tay chống cằm thất thần nghĩ, suy tư về mục đích mình đến đại đội đặc chủng lần này. "An Hòa...." Vu Xuyến ngồi ở bên vỗ nhè nhẹ lên vai cô. "Hả?" An Hòa khôi phục lại tinh thần, nhìn về phía đồng nghiệp kiêm bạn tốt của cô giờ phút này trông có vẻ vừa hưng phấn vừa hồi hộp lo lắng. "Họ nói hình như sắp tới rồi.......Cậu mau nhìn mình một chút xem........Đầu tóc mình có rối không? Quần áo như thế nào? Có ép thành nếp nhăn không...."Từ trước đến giờ Vu Xuyến luôn dịu dàng ít nói, giờ phút này lại đang luống cuống tay chân nhìn An Hòa. Nhìn cảnh tượng trước mắt, sống mũi An Hòa bỗng chua sót. Cô có thể hiểu được cảm giác lúc này của Vu Xuyến. Chồng của cô ấy ở tiền phương, cô ấy đã đợi rất lâu rồi, chờ mong người chồng ở tiền phương lúc này đang ngóng chờ để nghênh đón cô. Sau khi kết hôn hai người bọn họ đã không có cơ hội gặp mặt, mấy ngày hôm nay, tâm trạng cô ấy lúc nào cũng thấp thỏm không yên, chính là như vậy. Bọn họ là quân nhân, bọn họ không được phép tùy hứng, bốc đồng lựa chọn. Ngay cả thời gian sau khi kết hôn cũng trân quý như vậy. An Hòa nâng tay chỉnh sửa cổ áo cho Vu Xuyến, hít mũi cười khanh khách, mở miệng nói: "Đã đủ đẹp rồi. Vô cùng xinh đẹp! Yên tâm, lát nữa đội trưởng Lý nhà cậu nhìn thấy nhất định sẽ bị cậu mê hoặc đến mất hồn." Nghe thấy lời trêu đùa của An Hòa, các y bác sĩ bên cạnh bỗng chốc cũng ồn ào hẳn lên, Vu Xuyến xấu hổ không nhịn được mắng An Hòa huyên thuyên. Trong không khí tốt đẹp như vậy, chiếc xe mang biển số quân khu rốt cuộc cũng chậm rãi tiến vào doanh trại của đại đội đặc chủng quân khu X, cuối cùng lúc chỉ còn cách người chỉ huy của đại đội đặc chủng không xa, chiếc xe mới dừng lại. Thân là người dẫn đầu đoàn, An Hòa và Vu Xuyến xuống xe, phóng tầm mắt liền thấy -- giỏi thật, nghênh đón thủ trưởng sợ là cũng không phô trương lớn như vậy! Lý Viêm và Trương Thân dẫn đầu đang đứng dưới ánh mặt trời chói trang, theo sau đó là một đám cán bộ đứng xếp thành hàng nghiêm chỉnh ngay ngắn nhìn về phía đoàn các nữ quân y, nữ y tá bên này. "Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!" Lý Viêm dẫn đầu đi lên thân thiết tiếp quân đoàn các nữ đồng chí. "Làm phiền đại đội trưởng cùng các vị cán bộ rồi." An Hòa không kiêu ngạo không siểm nịnh bắt tay với Lý Viêm, mỉm cười gật đầu chào các vị quan quân. "Lần này chúng tôi đến đây lại mang thêm phiền phức đến cho đại đội đặc chủng các người rồi." "Không có không có!" Lý Viêm cười ha ha, nói: "Cũng không phải là người ngoài, lát nữa không biết đám ranh con kia sẽ mừng rỡ đến mức nào!" Các y bác sĩ nghe vậy đều có chút ngượng ngùng, nhưng An Hòa lại vô cùng tự nhiên vén một loạn tóc ra sau đầu, thoải mái tươi cười với đám cán bộ, nói: "Đến lúc đó còn muốn làm phiền các đồng chí phụ đạo thêm cho chúng tôi kỹ năng bắn bia ạ!" Vốn có diện mạo xinh đẹp động lòng người, nụ cười rực rỡ của An Hòa lúc này nhất thời khiến cho đám quan quân chưa vợ ở đây không khỏi choáng váng không thôi. Lý Viêm và Trương Thân liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cùng vang lên một câu nối --- Tiểu tử Hứa Úy này, mắt nhìn quả thật chuẩn xác! "Người bên cạnh bác sĩ An chính là bác sĩ Vu Xuyến!" Trương Thân ghé sát vào tai Lý Viêm nhắc nhở một câu. "Bác sĩ Vu?" Lý Viêm đưa mắt nhìn sang Vu Xuyến đứng bên cạnh có chút áy náy: "Là vợ của Lý Phong -- Vu Xuyến - Vu quân y sao?" "Vâng" Vu Xuyến có chút thẹn thùng đáp một câu, sau đó, cắn chặt răng ngẩng đầu cất cao giọng nói: "Chào thủ trưởng!" "Ha ha... Tôi nhớ ra rồi, ngày đó Lý Phong kết hôn, tôi còn nói với người ngoài rằng tên tiểu nử này phúc khí thật tốt, làm sao lại lừa gạt được cô gái xinh xắn này làm vợ!" Nói xong, Lý Viêm còn chìa tay với Vu Xuyến nói: "Bác sĩ Vu, xin chào, xin chào!" Vu Xuyến vội vàng bắt tay, trên mặt đã sớm đỏ rực. "Lý Phong!" Lý Viêm cười, hô to một tiếng. "Có!" Âm thanh vang dội trả lời, mọi người đều quay đầu, nhìn thấy một sĩ quan trẻ tuổi đi lên phía trước. "Tôi nhớ rõ, ngày thứ hai sau khi kết hôn, trung đội cậu liền nhận nhiệm vụ đi ngay phải không?" Lý Viêm chắp tay sau lưng nhìn thẳng Lý Phong hỏi. "Vâng!" Lý Phong đáp. "Được. Tôi đặc biệt cho phép cậu nghỉ một ngày, hôm nay không cần cậu mang binh đi huấn luyện, cũng không cần phụ trách đoàn quân y tham quan bãi bắn bia, cậu hãy dẫn bác sĩ Vu đia dạo thăm quan bộ đội chúng ta đi, dám chậm trễ quay đầu lão tử chém gọt cậu! Nghe không?!" Lý Viêm lớn giọng nói. "Rõ!" Giọng nói của Lý Phong đầy hưng phấn và kích động. Nói xong, Lý Phong sải bước lớn tới trước mặt Vu Xuyến, tay trái đưa ra nhấc lấy đống bao lớn bao nhỏ dưới chân cô, tay phải vội vàng nắm lấy tay vợ. Đối với những tiếng cười thiện ý, Chu Xuyến đỏ mặt rũ mắt xuống, trong mắt lóe lên ánh lệ hạnh phúc. An Hòa lẳng lặng đứng một bên nhìn, tầm mắt rơi xuống đôi bàn tay đang nắm chặt nhau của hai người. Gắt gao, chặt chẽ, không có một kẽ hở nào. Tựa như trái tim của hai người, ngay cả cách thiên sơn vạn thủy* (ngàn sông vạn núi) cũng vĩnh viễn sát cánh bên nhau không rời. "Ha ha..." Lý Viêm vừa cười, nói: "Nhìn dáng vẻ của thằng nhóc này xem! Gấp như vậy!" Mọi người nghe vậy đều cười rộ lên. Khóe miệng An Hòa cũng giương lên, ánh mắt như lơ đãng quét qua một vòng, nhưng không nhìn thấy bóng dáng anh tuấn kia đâu. Hứa Úy không ở đây. Trong lòng An Hòa đầu tiên là buông lỏng, ngay sau đó lại không báo trước dâng lên một tia cảm xúc khác lạ. Giống như buồn bực vô cớ. Chậm rãi thu hồi tầm mắt, trong lòng An Hòa thầm an ủi bản thân. Như vậy rất tốt....Như thế sẽ không cần phải lúng túng nữa. An Hòa ngẩng đầu, vừa đúng chạm phải ánh mắt đăm chiêu của Lý Viêm và Trương Thân. Cô vội vàng thu lại tâm tư, mỉm cười với hai người bọn họ. Đúng lúc này, Đúng lúc này, có một binh sĩ ngụy trang vội vàng chạy qua. An Hòa nhớ ra người đó -- chính là một trong những người đến thăm hỏi Hứa Úy ở bệnh viện lần trước, cái người mặt tròn to to. Cậu lính mặt tròn đó không có vẻ tươi cười như lúc trước, lúc nhìn thấy Lý Viêm, anh ta vội vàng dừng bước, làm một cái chào quân lễ với Lý Viêm và Trương Thân. "Con khỉ con đuổi theo con thỏ sao?! Chạy nhanh như vậy!" Lý Viêm nhíu mày cười khẽ. (Reader chú ý nha, ở bộ độ đặc chủng khi thực hiện nhiệm vụ, người ta chỉ dùng biệt hiệu để gọi, dùng ám hiệu để truyền tin nên nếu đọc thấy lạ thì cũng đừng thắc mắc nha. ^.^) "Báo cáo đại đội trưởng, trong lúc diễn tập có người bị thương, đội trưởng Hứa phái tôi đến phòng y tế tìm Quân y La!" "Phía sau núi mới phát hiện có một cụ già bị thương đi lạc đường. Quân y La đang ở ngoài đó cấp cứu trị thương!" Nghĩ đến khoảng cách giữa sân huấn luyện, trên mặt Trương Thân lộ vẻ nôn nóng. "Chuyện này...." Lý Viêm vừa muốn phát tác lửa giận. "Tình huống thế nào?" An Hòa đứng bên đột nhiên mở miệng. Cậu lính mặt tròn sau khi nhìn thấy người mở miệng liền sửng sốt một chút, lập tức vội vàng nói: "Căn bản là trong lúc huấn luyện nhảy dù, có một binh lính bị dẫm hụt bị ngã, sau đầu đụng đất.... ....." "Tiểu Lỵ, vào trong xe lấy hộp cứu thương của tôi ra!" An Hòa vội vàng quay đầu hô một tiếng, lập tức quay lại nói: "Anh dẫn tôi đến chỗ người bị thương đó!" Tính cả Lý Viêm vừa mới vừa bừng tỉnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía An Hòa. "Chạy nhanh mang tôi đi!" An Hòa không nhịn được bùng nổ, cô chỉ vào mặt anh lính mặt tròn, tức giận mắng: "Cứu người quan trọng hay giữ bí mật quan trọng hơn?! Tôi mặc kệ mấy cái quy định chó má gì của các người, trong mắt tôi, sinh mạng người là quan trọng nhất! Cái gì mà huấn luyện cớ mật của các người tôi không có hứng thú muốn biết!" "Còn thất thần cái gì!" Lý Viêm nhìn thấy binh lính kia quay đầu nhìn mình thì quát lên: "Cậu con mẹ nó còn không mau chạy nhanh dẫn bác sĩ An đến đó!!!" "Dạ!" Cậu lính mặt tròn nhận lấy hộp cứu thương của y tá Tiểu Lỵ, vội vàng dẫn theo An Hòa chạy tới sân huấn luyện. Vì thế, trước lầu chỉ huy những người có liên quan đều nhìn thấy An Hòa một thân thường phục lấy tốc độ không thua kém gì cậu lính bên cạnh chạy nhanh đến sân huấn luyện. "Cô gái này...." Nhớ tới lời An Hòa tức giận mắng mặt tròn lúc nãy, Lý Viêm không những không tức giận chút nào, ngược lại nhịn không được mà cười ha ha: "Lý Viêm tôi sống ngần này tuổi đầu, lần đầu tiên thấy một cô gái như vậy! Mẹ nó, chính là như vậy! Phải như vậy! Cậu khoan hãy nói, cô gái này cùng với Hứa Úy thật đúng con mẹ nó xứng đôi! Chính là cô gái này rồi!