Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 462 : Kiều Đình tính toán! (phần 2)
Đối thủ lần này của Kiều Đình là người có thực lực kém nhất của Đồng Lý. Trận thi đấu này chưa bắt đầu đã biết kết quả. Nếu không phải không đánh mà bại quá mất mặt thì Cơ giáp sư của Đồng Lý chỉ sợ từ mở màn liền lựa chọn nhấc tay đầu hàng.
Trọng tài trận đấu vừa phất cờ tuyên bố trận đấu bắt đầu thì Kiều Đình liền thao tác cơ giáp kéo khoảng cách với đối phương, tốc độ cực nhanh có thể so với Lăng Lan làm người xem kinh ngạc cảm thán không thôi. Chỉ có một ít sư sĩ đứng đầu mới phát hiện hai người vẫn có chút chênh lệch.
Đồng dạng, Kiều Đình cũng tự mình phát hiện, sau khi kéo khoảng cách thì thất vọng mà khóe miệng mím lại. Trong nháy mắt tay lướt trên bàn điều khiển, Kiều Đình liền rõ ràng chính mình vẫn chậm hơn Lăng Lan một nhìn. Anh không phải không nghĩ tăng tốc độ, chỉ là một khắc khi muốn đề cao tốc độ thì ngón tay vô pháp khống chế mà cứng lại, không thể chậm dần, điều này làm anh chậm hơn Lăng Lan 0,1 giây.
Trong điều khiển ơ giáp, cho dù kém nhau 0,01 giây cũng đều có khả năng thay đổi chiến cuộc, huống chi anh chậm hơn Lăng Lan tới 0,1 giây, điểm này cũng đủ để anh chết hơn mười lần.
Kiều Đình giờ phút này bội phục Lăng Lan thật sâu, nội tâm cường đại, người này rốt cuộc gan lớn đến bao nhiêu mới dám thực hiện kỹ năng vừa rồi? Không sợ bị phạm quy sao?
Lúc này, đối thủ của Kiều Đình vừa Kiều Đình kéo khoảng cách thì cũng không nôn nóng, hắn đứng ở tại chỗ, bình tĩnh chờ đợi Kiều Đình đem khoảng cách kéo đến thích hợp để viễn trình nhất, nhìn như mặc cho số phận.
Không có ai chê trách hành động này của hắn, bởi vì khán giả rất rõ ràng, đối mặt Vương bài sư sĩ mạnh hơn mình nhiều lần, cho dù liều mạng đuổi theo thì cũng có biện pháp thu gần khoảng cách, nhiều nhất cũng chỉ trì hoãn một chút thời gian được sống mà thôi, kết quả cũng sẽ không thay đổi. Một khi đã như vậy, còn không bằng bình tĩnh, lợi dụng mấy giây ngắn ngủi này là suy xét một chút nên ứng phó như thế nào mới tốt.
Vừa đến khoảng cách yêu cầu viễn trình, Kiều Đình rút một trường thương từ phía sau lưng ra, chuôi trường thương này không phải Kiều Đình là vũ khí sở trường của Kiều Đình nó khá giống với loại vũ khí mà Lăng Lan vừa sử dụng.
“Bang” một tiếng, trường thương xẹt qua nửa vòng, chuẩn xác mà được tay trái cơ giáp nâng lên, cũng nhắm ngay đối thủ.
“Phanh” một tiếng, từ họng súng, một đạo tia sáng bắn đi, từ lúc nâng súng g nhắm đối thủ tới lúc hạ cò súng chỉ mất 2 giây, Kiều Đình cơ hồ không có thời gian để định vị đối thủ…
Với khoảng thời gian ngắn ngủi mà hoàn thành một loạt động tác, Kiều Đình lại được toàn trường hoan hô, so sánh với Lăng Lan, động tác của Kiều Đình càng thành thạo chặt chẽ, tư thái càng phiêu dật tự nhiên, làm người xem đã mắt.
“Bùm” một tiếng, chùm tia sáng chuẩn xác bắn về điểm dừng chân của cơ giáp Đồng Lý, nháy mắt một cái hố nhỏ xuất hiện. Giống phát đầu tiên của Lăng Lan, Cơ giáp sư Đồng Lý xuất hiện.
Triệu Tuấn thấy như vậy một màn như vậy thì giật mình, anh nhỏ giọng hỏi Lăng Lan: “Lan lão đại, Kiều Đình giống như ở phục chế động tác của cậu.”
Lăng Lan lúc này đang vòng tay ôm ngực nhìn màn hình lớn, nghe Triệu Tuấn nói, biểu tình đạm nhiên gật đầu nói: “Ừm, đồng dạng là Định Điểm Xạ Kích, anh ta mất ít hơn tôi một giây để nhắm và bắn, xem ra ở viễn trình, anh ta vẫn mạnh hơn tôi.” Lăng Lan thực sự cầu thị, nếu không phải thiên phú hiểu rõ quá mức nghịch thiên, thì ở viễn trình, cô làm sao có thể so sánh với thiên tài như Kiều Đình chứ.
Triệu Tuấn hắc hắc nở nụ cười, trong lòng có chút không cho là đúng, trên thực tế, Triệu Tuấn không cho rằng Lăng Lan kém hơn Kiều Đình, nhanh hay không thì có ý nghĩa gì, bắn trúng hay không mới là quan trọng.
Cơ giáp sư Đồng Lý lúc này không giống đồng đội mình ý đồ kéo gần khoảng cách hai người, hắn chạy như bay về phía trước rồi cẩn thận mà ngừng ở tại chỗ, chờ Kiều Đình tiếp tục công kích.
Hắn biết rõ cho dù năng lực cận chiến của Kiều Đình kém thì chỉ với chênh lệch về cơ giáp của hai người, hắn không có bất cứ cơ hội thắng lợi, một khi đã như vậy còn không bằng như giờ, bảo trì khoảng cách, cẩn thận ứng phó đối phương công kích viễn trình, có lẽ còn có thể duy trì một đoạn thời gian.
Ý tưởng của cơ giáp sư Đồng Lý Kiều Đình lập tức hiểu, anh nhăn mày = lại, họng súng không ngừng run lên, “Phanh! Phanh! Phanh!” Ba tiếng súng vang lên.
Kiều Đình liên tục bắn ba phát súng, theo thứ tự, phát thứ nhất bắn về vị trí đnag đứng của Cơ giáp sư Đồng Lý, hai phát sau là vị trí mà Cơ giáp sư Đồng Lý né tránh tới.
Cơ giáp sư Đồng Lý lúc này chỉ có thể trốn.
Một ít Cơ giáp sư đứng đầu lúc này đã thấy rõ ràng mục đích thật sự của 3 phát súng vừa rồi của Kiều Đình, bọn họ đều không nhịn được mà bật cười vì Kiều Đình tuổi trẻ khí thịnh, cũng có chút âm thầm lắc đầu, ám đạo, rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, có chút thiếu kiên nhẫn.
Lăng Tiêu trên đài thấy thế mày hơi hơi chọn, đây là không phải là đang phục chế kỹ năng của con gái ông sao? Ông rất có hứng thú mà nhìn cơ giáp Kiều Đình, không biết người được xưng là ông thứ này đến tột cùng xuất sắc như thế nào.
Cơ giáp sư Đồng Lý vừa tránh được 3 phát súng thì lại bị ba phát súng tiếp theo của Kiều Đình theo sát tới, làm Cơ giáp sư Đồng Lý không thể không lại lần nữa né tránh.
Ba phát này của Kiều Đình vẫn như cũ không đánh trúng đối thủ. Nhưng Cơ giáp sư Đồng Lý cũng bởi vì ba phát này mà lại lần nữa bay vút về phía trước. Bất tri bất giác đã vượt qua 300 thước.
Lại lần nữa bình yên thoát được ba phát, Cơ giáp sư Đồng Lý đã nhận ra ý của Kiều Đình.
Phát đầu tiên mục đích rõ ràng là bắn hắn cho nên tốc độ vô cùng chuẩn và xuất sắc. Nhưng sáu phát sau lại không phải muốn bắn trúng đối thủ mà là bức bách đối thủ đi đến điểm mà mình muốn. Cơ giáp sư Đồng Lý cũng không phải người ngốc, làm sao không hiểu ý của Kiều Đình chứ.
Một cảm giác mãnh liệt khuất nhục đánh thẳng trong lòng, trong lòng Cơ giáp sư Đồng Lý vô cùng phẫn nộ, đồng thời cũng thập phần nghẹn khuất, thực lực chênh lệch làm hắn không thể không dựa theo ý đối phương mà hành động……
Được, nếu mày muốn làm như vậy thì tao chống mắt lên xem mày có thể bằng đồng đội hay không. Cơ giáp sư Đồng Lý không nghĩ lại bị Kiều Đình bức bách, hắn bất chấp tất cả, như Kiều Đình mong muốn, điên cuồng thao tác cơ giáp về phía trước. Có lẽ trong lòng phẫn nộ đạt tới cực hạn cho nên tốc độ tay của hắn không bị giảm lại mà có xu hướng tăng nhanh hơn 1 tầng.
Kiều Đình thấy thế, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười vừa lòng, anh muốn chính là cái này.
Đúng vậy, Kiều Đình muốn tái hiện chiêu thức mà Lăng Lan đánh bại đối thủ, anh muốn nói cho Lăng Lan, đối phương có thể làm được thì mình cũng có thể làm được.
Khi đối thủ sắp tiến vào vị trí mà mình muốn, Kiều Đình rốt cuộc thực hiện phát súng mà mình chuẩn bị sẵn.
“Bùm” một tiếng, một đạo sáng ngời hướng đối thủ, Đồng Lý cơ giáp toàn lực né tránh nhưng vẫn bị phát súng xẹt qua người …… Mặc dù chỉ bị xẹt qua nhưng quang thuẫn cơ giáp tiêu hao không ít, có vẻ ảm đạm không ánh sáng.
“Quả nhiên, Kiều Đình muốn phục chế hoàn toàn đòn công kích vừa rồi của cậu, không biết anh ta có thể thành công hay không.” Triệu Tuấn sắc mặt có chút nghiêm túc, hành vi này Kiều Đình rõ ràng là khiêu khích.
“Kiều Đình này, một kích…… Lưu thủ.” Lăng Lan nhìn thấy cùng người khác không giống nhau, hai mắt nói cho cô biết Kiều Đình không toàn lực ứng phó, có lẽ Kiều Đình không muốn kết thúc thi đấu như vậy, liền như Triệu Tuấn nói, anh ta muốn được như cô.
Lăng Lan nói xong liền chuyên chú mà nhìn màn hình lớn, làm Triệu Tuấn không dám nhiều lời, sợ quấy rầy Lăng Lan. Triệu Tuấn cũng không biết, Lăng Lan nhìn chuyên chú như vậy kỳ thật trong đầu lại đang phân tích những thứ mình vừa thấy, có phải lại là thiên phú hiểu rõ hay không?
Kiều Đình một súng kết thúc, quả nhiên cùng Lăng Lan giống nhau, xoay người thao tác cơ giáp nhanh chóng bay về phía trước. Động tác này làm cho sở hữu người xem đều biết Kiều Đình muốn làm gì. Bọn họ ồ lên đồng thời cũng chờ mong, chờ mong xem người mạnh nhất trường quân đội đệ nhất có thể phục chế thành công kỹ năng của đồng đội không.
Muốn tới sao? Cơ giáp sư Đồng Lý nhìn đối phương xoay người về phía trước thì đột nhiên cắn răng, đem tốc độ giảm chậm lại. Cho dù hắn thực phẫn nộ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ đồng đội như cũ, đồng đội hắn cũng từng nói mình sở dĩ trúng phát đạn kia là vì bay quá nhanh, ngay khi phát hiện mình đi vào phạm vi tầm bắn thì đã không kịp thay đổi động tác, nếu lúc đó bay chậm một chút thì có lẽ kết quả sẽ khác.
Hắn học được bài học này từ đồng đội mình, nếu đối phương muốn dùng chiêu kia thì hắn đơn giản liền đem tốc độ chậm lại. Hắn cũng muốn biết, tốc độ chậm lại thì Kiều Đình có phải còn có thể đánh trúng hắn hay không.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
19 chương
65 chương