Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 463 : Từ bỏ!
“Chẳng lẽ Trường Đệ Nhất Nam Sinh đều biết chiêu đó? Hoặc là một chiêu này vốn là do Kiều Đình sáng tạo? Chẳng qua người nọ thực hiện trước?” Mọi người trong phòng bắt đầu suy nghĩ các loại khả năng. Bọn họ phát hiện suy đoán của mình rất có thể chính là chân tướng, dù sao Kiều Đình cũng là người mạnh nhất của trường Đệ Nhất Nam Sinh, còn được gọi là Lăng Tiêu thứ hai, nếu như Kiều Đình sáng tạo ra thương thuật này thì có vẻ thuyết phục hơn thiếu niên không có tiếng tăm kia nhiều.
Đương nhiên, bọn họ cũng không kết luận như vậy, bọn họ chỉ suy đoán mà thôi.
Trên sàn đấu, Kiều Đình lại lần nữa kéo khoảng cách mà Định Điểm Xạ Kích yêu cầu, Kiều Đình lại lần nữa thao tác cơ giáp cấp tốc xoay người, một loạt thao tác này cũng không kém hơn động tác của Lăng Lan bao nhiêu……
Động tác không hề có sơ hở làm người xem thán phục, đồng dạng cũng làm nhóm Cơ giáp sư đứng đầu âm thầm gật đầu.
Hai vị Hoàng cấp sư sĩ ngay ở trời cao theo dõi thi đấu, một vị trong đó cũng nhịn không được mở miệng khen: “Thằng nhóc này rất lợi hại, cơ hồ rập khuôn động tác của người trước, còn không làm lỗi.”
“Đúng vậy, không tồi, cái danh xưng Lăng Tiêu thứ hai này quả nhiên không sai.” Một người khác tựa hồ không thích Kiều Đình nên bắt bẻ một chút, giọng điệu thập phần đạm nhiên.
Đồng bạn nói làm Hoàng cấp sư sĩ còn lại kinh ngạc: “à, nguyên lai chính là cậu ta.” Lăng Tiêu đại tướng được toàn bộ Liên Bang biết đến, là một Thần cấp sư sĩ tuyệt luân kinh người, ai cũng rất là bội phục, “Nói đến Lăng Tiêu đại tướng, nghe nói, không có kỹ năng nào là ngài ấy không làm được, ngài ấy là toàn tài.”
Hoàng cấp sư sĩ nói những lời này làm đồng bạn ngạc nhiên: “Cậu chẳng lẽ không biết thiên phú của Lăng Tiêu đại tướng chính là phục chế sao?” Ở Liên Bang, đây cơ hồ là bí mật công khai.
Vị Hoàng cấp sư sĩ kia nghe vậy có chút xấu hổ nói: “Cậu quên tôi đến từ nơi nào sao.”
Người kia như bừng tỉnh, nhớ tới lai lịch đối phương liền ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, tôi đều quên cậu đến từ Mảnh Đất Vô Tự.”
Mảnh Đất Vô Tự là một tinh hệ không có người quản, khoảng cách đến Liên Bang hơn mấy vạn năm ánh sáng, nơi đó tài nguyên cực kỳ khan hiến, khí hậu thập phần ác liệt, điều kiện sống ở đó còn ác liệt hơn tinh cầu được Liên Bang đánh dấu là không thể tồn tại, người không có thực lực nhất định là vô pháp sinh tồn ở nơi đó.
Mảnh Đất Vô Tự là một nơi đầy tội nghiệt, trừ bỏ người dân thưa thớt vốn sống ở đó thì chỉ có những tù chiến tranh đào vong ở.
Ở Mảnh Đất Vô Tự, một năm bốn mùa đều là chiến loạn, thế lực bất đồng lẫn nhau đấu đá, tranh đoạt địa bàn thuộc về chính mình. Ở nơi đó, Vương bài sư sĩ nhiều như chó mèo, không phải Vương bài căn bản sống không nổi, chỉ có Hoàng cấp sư sĩ mới có thể sống giống người, chiếm được một vị trí nhỏ.
Đương nhiên, người ở Mảnh Đất Vô Tự một khi thành công tấn chức Hoàng cấp sư sĩ liền có cơ hội lựa chọn tương lai một lần nữa. Bọn họ có thể lựa chọn trở về trật tự thế giới nhân loại ( tù chiến tranh và người đào vong phần lớn đều lựa chọn cái này), tội lỗi trước kia có thể xóa bỏ toàn bộ. Đương nhiên cũng có thể tiếp tục lựa chọn lưu lại Mảnh Đất Vô Tự ( người dân ở đây phần lớn lựa chọn cái này), trở thành chư hầu một phương.
Vị Hoàng cấp sư sĩ kia vốn chính là một người đào vong của Liên Bang, ngay sau khi thăng Hoàng cấp liền lựa chọn một lần nữa trở lại Liên Bang, trở thành một thành viên của Quân bộ dùng để uy hiếp các nước đối địch. Chẳng qua lúc người này đào vong tới Mảnh Đất Vô Tự thì Lăng Tiêu còn chưa ra đời, mà Mảnh Đất Vô Tự vẫn luôn bị nhân loại các quốc gia phong tỏa tin tức cùng vật tư, ở nơi đó là không thể nào biết được tin tức của Lăng Tiêu, cho nên Hoàng cấp sư sĩ sau khi trở về Liên Bang mới nghe được một ít sự tích về Lăng Tiêu đại tướng, cho nên có chút bí mật công khai người đó lại không hiểu được.
Đồng bạn xin lỗi làm xấu hổ của Hoàng cấp sư sĩ biến mất, ông tiếp tục nói: “Phục chế, thực là thiên phú nghịch thiên a! Cái thiên phú này có phải chỉ xem một lần là có thể đem kỹ năng đối phương thành công phục chế hay không?”
“Ừm, có thể nói như vậy, cho nên mọi người mới nói, không có kỹ năng nào ngài ấy không làm được, cho dù thật sự có kỹ năng không làm được thì chỉ cần nhìn một cái là có thể làm.” Đồng bạn giọng điệu lộ vẻ hâm mộ nói.
Phải biết rằng Cơ giáp sư bình thường muốn đạt được một kỹ năng cao cấp thì cần phải khổ luyện mấy năm mới có thể thông hiểu đạo lí, trở thành kỹ năng của mình, mà thiên phú này của Lăng Tiêu thật giống như một trang bị gian lận, rút ngắn khoảng thời gian luyện tập đến mức tối đa. Chỉ cần Lăng Tiêu muốn, quan sát một lần liền được. Càng đáng sợ chính là bây giờ gần như tất cả các kỹ năng tồn tại đều được ghi hình lại trên thế giới ảo, cho nên chỉ cần Lăng Tiêu muốn thì thật sự không gì không thể làm được.
Đương nhiên không kỹ năng của những gia tộc lánh đời được dấu không thể tìm thấy trên thé giới ảo, nhưng cho dù như vậy thì những gia tộc lánh đời cũng ngàn vạn nhớ rõ không bao giờ thi triển trước mặt Lăng Tiêu đại tướng, nếu không những kỹ năng đại biểu cho gia tộc đó liền trở thành kỹ năng của Lăng Tiêu đại tướng.
“Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân Lăng Tiêu đại tướng có thể thăng Thần cấp nhanh như vậy.” Hoàng cấp sư sĩ Mảnh Đất Vô Tự đồng dạng hâm mộ mà nói. Đến cấp bậc như bây giờ, bọn họ đã biết cực hạn của chính mình là cái gì, những Hoàng cấp sư sĩ như bọn họ đã dùng hết tiềm lực bản thân, cả đời này cũng chỉ là Hoàng cấp sư sĩ, vô duyên Thần cấp sư sĩ, không thể không nói, đây là tiếc nuối của bọn họ.
Hai người chỉ là nói chuyện phiếm vài câu, thực nhanh đã bị dị trạng của Kiều Đình hấp dẫn.
Kiều Đình phi hành, vài lần điều chỉnh phương hướng xạ kích, ở tất cả mọi người cho rằng anh sẽ xạ kích thì anh lại cố tình không động tĩnh mà nhịn xuống. Từ lúc xoay người đến hiện tại đã vượt qua ba phút, mà Lăng Lan từ xoay người đến xạ kích chỉ dùng một phút. Không hề nghi ngờ, Kiều Đình thời gian gấp đôi Lăng Lan…
Ánh mắt Kiều Đình nhìn chằm chằm đối thủ, anh tựa hồ lại thấy được cơ hội xạ kích …… Nhưng, ngón tay lại nhịn không được mà giật giật, cuối cùng vẫn là buông tay, nhẫn nại, lại lần nữa lựa chọn từ bỏ.
Rõ ràng cảm giác đây là một cơ hội, nhưng anh lại không có dũng khí hạ cò súng, bởi vì anh không có trăm phần trăm nắm chắc, không, liền tính 50% nắm chắc đều không có, nếu không vượt qua một nửa xác suất, anh cũng không nguyện ý đánh cuộc. Lúc này, anh mới biết được, anh vẫn xem thường cái Định Điểm Xạ Kích chạy động nhìn như đơn giản này ……
“Nên từ bỏ sao?” Trán Kiều Đình bắt đầu chảy mồ hôi, theo đường cong khóe mắt, từ sườn mũi trượt xuống …… Vẫn luôn tự tin, lần đầu tiên anh hoài nghi chính mình, anh thật sự có thể tái hiện một chiêu vừa rồi của Lăng Lan sao? Có lẽ anh nên dùng kỹ thuật của mình để kết thúc trận đấu này.
“Không, không thể từ bỏ! Một khi từ bỏ liền tỏ mình nhận thua Lăng Lan kia!” trong đầu Kiều Đình, một thanh âm khác không cam lòng mà nhảy ra ngăn cản.
“Nếu vô pháp hoàn thành động tác kia, cậu vẫn là bại bởi Lăng Lan!” Lý trí lại lần nữa bình tĩnh trình bày sự thật, “Một khi đã như vậy, còn không bằng làm chuyện chính mình nên làm.”
“Chẳng lẽ cứ như vậy sao?” nội tâm Kiều Đình thập phần không cam lòng,.
“Quân tử báo thù mười năm còn không muộn, huống chi cùng Lăng Lan chân chính quyết chiến là chuyện một năm sau, vì sao phải cấp tốc áp chế đối phương như vậy? Ghen ghét cũng không thể làm cậu tiến bộ đâu……” Lý trí lại lần nữa chiếm thượng phong, ánh mắt Kiều Đình đột nhiên trấn định, trong lòng có quyết định.
“Thời gian đã gần bốn phút, so sánh với đồng đội, thời gian cậu ta dùng đã vượt qua gần ba phút, xem ra, cái chạy động Định Điểm Xạ Kích kia không phải do cậu ta nghĩ ra.” Kiều Đình dị trạng đương nhiên không thể gạt được hai vị Hoàng cấp sư sĩ trên cao, Hoàng cấp sư sĩ đến từ Mảnh Đất Vô Tự nhịn không được nở nụ cười.
“Vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, tự nhận năng lực thao tác không yếu hơn đối phương, tự đại mà muốn phục chế tuyệt kỹ của đối phương, đáng tiếc…… Tuyệt kỹ này không phải xem một cái liền làm được, cho dù đã biết tất cả số liệu liên quan thì thủ pháp thao tác muốn hoàn mỹ thực hiện được cũng còn cần thiên chuy bách luyện.” Đồng bạn lắc đầu thở dài, thiên phú thao tác cơ giáp của Kiều Đình đích xác thực xuất sắc, nhưng chỉ bằng một chút là không được, cũng không biết Kiều Đình này có thể tỉnh ngộ lại đây hay không, hy vọng cậu ta không cần làm cái danh Lăng Tiêu thứ hai mất mặt.
“Lăng Tiêu đại tướng chỉ có một!” Hoàng cấp sư sĩ Mảnh Đất Vô Tự bổ sung nói, ông cũng đồng dạng không xem trọng Kiều Đình.
Kiều Đình chần chờ, thực nhanh khiến cho khán giả phát hiện, bọn họ bắt đầu nghị luận sôi nổi, có chút người cho rằng chạy động Định Điểm Xạ Kích là do Kiều Đình sáng tạo lúc này cũng quyết đoán mà vứt bỏ cái ý niệm này. Bọn họ hiện tại đã không quan tâm thắng bại cuối cùng, mà là muốn biết cuối cùng Kiều Đình có thể bắn ra phát súng kia hay không.
Kiều Đình nguyên bản chính là một người quả quyết, tự mình hoài nghi chỉ là trong nháy mắt, đương anh lại lần nữa kiên định thì liền không hề do dự. Anh đột nhiên sửa đổi tư thế xạ kích, một màn này làm toàn trường ồ lên, không nghĩ tới sau khi chần chờ gần bốn phút, Kiều Đình lựa chọn từ bỏ.
“Tốt, dám làm dám chịu, làm không được thì quyết đoán từ bỏ, lựa chọn sở trường của mình, Kiều Đình này tương lai không hạn lượng.”
Khác với người xem, nhóm Cơ giáp sư giữa sân cùng với đại biểu các đại quân đoàn mắt sáng ngời. Kiều Đình như vậy so với Kiều Đình vừa rồi đã lại trưởng thành. Hơn nữa, trong khoảng thời gian quá ngắn lại có thể quyết đoán đưa ra phán đoán chuẩn nhất xác, tin tưởng cho dù tiến vào chiến trường, người này cũng có thể sống dài hơn những người khác.
Liên Bang thập phần quý trọng Vương bài sư sĩ, nhưng càng quý trọng những Vương bài sư sĩ có thể sống sót lâu, bở vì những người đó mới là vũ khí chung cực của Liên Bang.
Không hề nghi ngờ, biểu hiện này của Kiều Đình chứng minh đối phương khả năng chính là người như vậy. Có mấy đại biểu quân đoàn thậm chí quyết định trở về liền báo quân đoàn trưởng, cực lực tranh thủ để Kiều Đình này gia nhập.
Kiều Đình thực nhanh hoàn thành tư thế quen thuộc của mình, nhắm ngay đối thủ, nháy mắt tỏa định liền hạ cò súng.
“Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Cơ hồ không có tạm dừng, bốn phát súng đồng thời bắn ra, Kiều Đình cuối cùng vẫn lựa chọn sở trường của mình ——N điểm phong tỏa.
N điểm phong tỏa cấp cao nhất có thể bắn ra chín phát, đồng thời phong tỏa tất cả đường né tránh của đối phương, có thể nói là châu liền bích hợp, có thể trực tiếp treo cổ đối thủ. Hiện tại dùng súng chùm tia sáng dài tuy rằng giảm uy lực xuống vài cấp nhưng để đánh trúng đối phương vẫn là dễ như trở bàn tay.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
56 chương
33 chương
40 chương