Năm nào cũng có ngày này
Chương 51
Cục dân chính năm rưỡi hết giờ làm, Đồng Niên Niên và Trần Tinh là cặp đôi cuối cùng tới đăng ký kết hôn trong ngày.
À không đúng, hiện tại có thể gọi là vợ chồng.
Sổ hồng trong tay hơi bỏng, Đồng Niên Niên hoảng hốt nhìn Trần Tinh, "Chúng ta cứ thế kết hôn rồi ư?"
Tâm trạng Trần Tinh rất tốt, mặt mày treo ý cười, anh cười hì hì vỗ tay một cái: "Chúc mừng bạn trả lời đúng rồi."
"Không được không được, cậu để tôi bình tĩnh lại đã."
Đồng Niên Niên sờ trán, ngồi xổm xuống, lấy lại bình tĩnh rồi ngẩng đầu nhìn anh, nói với vẻ chắc chắn: "Cậu tính toán hết từ lâu rồi." Trước đó bởi vì nguyên nhân đặc biệt, Đồng Niên Niên bảo Từ Mị gửi sổ hộ khẩu gốc qua, từ lúc đó tới giờ cô vẫn chưa trở về nhà, sổ hộ khẩu gốc tất nhiên vẫn giữ bên người. Trần Tinh hay lắm, tranh thủ chui vào chỗ hổng này, mới qua nhà cô có mấy lần đã lấy sổ hộ khẩu của cô để ở trong xe, ngay bên cạnh sổ hộ khẩu của anh.
Đây rõ ràng là sớm có dự tính, chờ cô cắn câu.
Nhưng cô cũng không tỉnh táo, nhất thời kích động rồi cùng anh tới cục dân chính.
Đoán chừng nhân viên trực vội tan tầm, đóng dấu thủ tục rầm rầm, tốc độ nhanh tới nỗi cô không kịp tỉnh táo lại, thiếu nữ chưa bao giờ nghĩ tới hôn nhân đã trở thành thiếu phụ đã kết hôn.
Trời ạ!
Lúc này Đồng Niên Niên mới cảm thấy tai họa sắp xảy ra, cô ôm đầu kêu rên: "Bây giờ tôi hối hận còn kịp không?"
Trần Tinh xách cô lên, môi dán vào cô, nghiến răng nghiến lợi: "Chị dám?"
"Nhưng tôi ngay cả nói chuyện yêu đương với mẹ cũng không biết mở miệng thế nào, bây giờ im ỉm chẳng nói chẳng rằng kết hôn... tôi không dám tưởng tượng sau khi bà ấy biết sẽ xử trí tôi thế nào."
Trần Tinh nhíu mày: "Nói thẳng đi, tôi tới giải thích với bà ấy, nói là tôi lừa chị thôi."
Dẫu thế nào anh cũng rất sợ mấy nhân tố không chắc chắn trong cuộc sống này, ngày hôm nay Từ Mị có thể sắp xếp Đồng Niên Niên tới xem mắt, ai biết ngày ai có thể còn có yêu cầu gì ghê gớm hơn không?
Để thế không được, anh phải đề phòng chu đáo.
Đồng Niên Niên đánh anh, trách mắng: "Cậu nói lừa gạt linh tinh gì đấy?"
Cô buồn bực hừ hừ hai tiếng rồi nhăn mặt ôm Trần Tinh: "Dù sao... trước tiên cứ giấu giếm đi, có thể giấu tạm thời thì tạm thời, chờ tới lúc nào đó nói sau."
Trần Tinh không dám gây mất hứng hỏi cô là lúc nào, anh nhếch môi, "Cũng chỉ có thể như vậy thôi."
Sau khi quyết định giấu giếm, lòng Đồng Niên Niên nhẹ nhõm hơn, cô thầm cảm khái một câu: "Không ngờ tôi thoát khỏi thân phận phụ nữ độc thân như vậy."
Vừa nhắc tới chuyện này Trần Tinh lại cảm thấy ngọt ngào, anh lặng lẽ ngửa mặt lên trời cười, ngày mùng 8 tháng 10 hôm nay, Đồng Niên Niên chính thức trở thành vợ của anh.
"Niên Niên, cậu ta không thích con là cậu ta không có mắt. Không sao cả, mẹ tìm cho con một mối tốt hơn, người kia coi như thôi nhé? Mẹ càng nghĩ càng cảm thấy cậu ta chẳng ra gì cả."
Không ngoài dự đoán của Trần Tinh, bên Tiêu Dương nói thẳng là anh không thích Đồng Niên Niên, cũng không nói ra cái gì liên quan tới "bạn trai".
Nghe Từ Mị an ủi Đồng Niên Niên có phần dở khóc dở cười, vừa cảm thấy ấm áp vừa cảm thấy chua xót, cô điều chỉnh lại tâm trạng, nghiêm nghị nói: "Mẹ, mẹ đừng giới thiệu đối tượng hẹn hò cho con nữa."
Chuyện này Từ Mị không thể đồng ý, bà lên giọng: "Tại sao vậy?"
"Hiện tại không phải chủ trương tự do yêu đương sao, con..." Dù rằng Đồng Niên Niên rất muốn thú nhận mình kết hôn rồi, nhưng lý trí ngăn lại, lời vừa tới miệng liền trở thành, "Con tranh thủ sang năm dẫn người về nhà cho mẹ xem, nhé?"
Có kỳ hạn thì có hy vọng, Từ Mị nói thầm rồi rốt cuộc đồng ý: "Vậy cũng được, tới lúc đó nếu con không dẫn về, mẹ lập tức bắt con về Hải Thành tìm đối tượng đó!"
Từ Mị chịu đồng ý đã là vô cùng may mắn, Đồng Niên Niên yên lòng: "Dạ."
Cúp máy, Đồng Niên Niên quay đầu, chợt ngừng lại, cũng chẳng biết Trần Tinh đứng sau lưng cô từ bao giờ.
Đương nhiên Trần Tinh nghe được gần như toàn bộ rồi, nhưng anh cũng không nhiều lời, chỉ giả vờ không có chuyện gì xảy ra, giơ túi xách của cô lên, "Cái này cần thu dọn không?"
Ngày hôm qua hai người kết hôn "chớp nhoáng", ngày hôm nay Trần Tinh cấp tốc tới nhà thuê của Đồng Niên Niên, giúp cô đóng gói hành lý, tự mình làm hết, vô cùng nhiệt tình.
Đúng vậy, nói sao thì kết hôn rồi không có lý gì lại ở riêng.
"Cái túi này không cần." Đồng Niên Niên bị dời sự chú ý, cô đi về phòng, "Cái túi cần mang đi là túi khác."
Thu dọn hơn nửa ngày, đồ đạc trong nhà được thu dọn gần như toàn bộ rồi, Trần Tinh đi tắm, Đồng Niên Niên nhàn rỗi chẳng có việc gì làm nên tới thăm nhà bên cạnh.
Quãng thời gian trước bắp chân Đồng Niên Niên bị bỏng, chung sống với Mộng Viên không tồi. Không nhắc tới cuộc sống riêng thì Mộng Viên là một cô nàng rất hay, chí ít Đồng Niên Niên cho là như vậy.
Mộng Viên đang gọi điện thoại.
Đồng Niên Niên tựa vào cửa, rất hứng thú nghe cô nàng nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.
Không biết người bên kia nói gì, Mộng Viên chống eo, tư thế hùng hổ, giọng điệu lại nhẹ nhàng: "Vậy tôi thừa nhận, là tôi nhìn trúng năng lực của Mạnh tổng ngài đó, có lòng tham muốn thêm một đêm nữa, có được không?"
Đồng Niên Niên xoa da gà nổi trên cánh tay, thầm nghĩ đây quả thật là một cô nàng hai cực hóa [*].
[*] Ý nói có hai tính cách đối lập.
Nói qua nói lại mấy câu nữa, sau khi nhận được đáp án mình muốn nghe rồi, Mộng Viên cười ngọt ngào: "Được rồi, vậy quyết định vậy nhé."
Cúp máy, Mộng Viên quay đầu lại, chẳng hề bất ngờ khi thấy Đồng Niên Niên xuất hiện, cô nàng hỏi: "Thu dọn xong rồi à?"
Đồng Niên Niên: "Thu dọn xong rồi."
Mộng Viên than: "Haiz, tiếc là quan hệ hàng xóm của hai ta còn chưa nóng thì đã nguội rồi."
"Không tới mức như vậy." Đồng Niên Niên xòe tay ra trước cô nàng, trong lòng bàn tay để điện thoại, "Tôi tới đây vì muốn xin số cô."
"Ô, Niên Niên coi trọng người hàng xóm như tôi vậy ư?
Đồng Niên Niên gật đầu thừa nhận: "Đó là tất nhiên rồi."
"Chậc." Một tay Mộng Viên chống cằm, một tay nhận điện thoại, giọng nói lộ vẻ hâm mộ rõ ràng, "Trần Tinh trúng mánh lớn rồi."
Đồng Niên Niên quả thật là rất đáng yêu nha!
...
Người của công ty chuyển nhà làm việc rất nhanh, thêm với công sức thu dọn sắp xếp lại của Đồng Niên Niên và Trần Tinh, chỉ tốn có một ngày, căn nhà thuê nho nhỏ của Đồng Niên Niên bị khuân sạch.
Khu nhà ở của Trần Tinh có một phòng lớn cất quần áo, Đồng Niên Niên treo từng bộ quần áo của mình lên rồi lại ngây người.
Hai hôm nay lúc nào cô cũng ngây người, bởi vì tiết tấu sinh hoạt quá nhanh.
Hôm qua mới đăng ký kết hôn, hôm nay đã bắt đầu chung sống.
Quả thực quá nhanh.
"Thở dài cái gì vậy?"
Trần Tinh đi vào, ôm cô từ phía sau, cọ cọ má cô.
"Tôi cảm thấy không chân thực lắm." Đồng Niên Niên nghiêng đầu, "Cậu nói đi, có phải tôi đang nằm mơ không?"
Trần Tinh ngăn bàn tay muốn véo bắp đùi của cô lại, trịnh trọng nói: "Không phải nằm mơ."
"Nếu như chị không tin, chúng ta có rất nhiều cách chứng minh đấy."
Trần Tinh cười đè cô lên mặt thảm lông mềm mại.
"Ví dụ như cách này."
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
15 chương
12 chương
70 chương
60 chương
257 chương