Năm nào cũng có ngày này
Chương 50
Nơi như làng đô thị này, một khi trời mưa thì trên đường sẽ có những cái vũng nước đọng. Người đi đường có cẩn thận tới mấy cũng không tránh được việc bị nước bẩn bắn ướt ống quần.
Trần Tinh tới phòng thuê chật chội đông đúc này, vừa mới cởi giày liền xắn ống quần lên, bảo Đồng Niên Niên lấy quần áo anh để lại trong nhà cô ra.
Thay quần áo xong, Đồng Niên Niên giúp anh lau tóc, hỏi anh: "Thời tiết thế này sao còn tới hả?"
Khăn tắm mềm, lực tay Đồng Niên Niên nhẹ nhàng, Trần Tinh hưởng thụ nheo mắt lại, "Núi không theo tôi thì tôi phải theo núi thôi."
Đồng Niên Niên cười cười, lại nghĩ tới lời Từ Mị nói lúc sáng, cô hơi do dự, sau đó thân mật ôm Trần Tinh từ phía sau, chống cằm lên vai anh: "Trần Tinh."
"Hả?"
"... Mẹ tôi bảo tôi đi xem mắt."
Tim Trần Tinh rơi lộp bộp, lập tức ngồi thẳng người xoay người nhìn cô, anh nhấn mạnh: "Học tỷ, chị là người có bạn trai rồi."
"Đương nhiên tôi biết." Đồng Niên Niên nói với anh cuộc nói chuyện với Từ Mị lúc sáng, sau đó nói, "Tôi cảm thấy, kéo dài không phải cách, không bằng trực tiếp tỏ rõ thái độ với người đàn ông kia, để cho mẹ tôi hoàn toàn hết hy vọng, quên chuyện này đi."
"Bởi vậy chị muốn đi xem mắt ư?"
Đồng Niên Niên có chút thấp thỏm: "Có phải cậu tức giận rồi hay không?"
Trần Tinh hừ lạnh một tiếng, liếc xéo cô, "Tôi tức giận thì làm được cái gì? Không phải chị vẫn ăn sạch tôi như thường sao?"
"Vậy cậu đồng ý rồi hả?"
Trần Tinh tức giận nói: "Tôi không đồng ý được ư?"
"Có điều, thế nào chị cũng phải thưởng chút gì đó cho tôi."
Đồng Niên Niên cười ha hả hôn anh một cái: "Đương nhiên là có thưởng rồi!"
Nói xong cô cúi người, giạng chân ngồi ở trong ngực Trần Tinh, "Không phải cậu nói muốn làm tư thế kia sao? Tôi đồng ý."
Mắt Trần Tinh sáng lên, lại là một đêm phóng túng.
Lúc Đồng Niên Niên để mặt mộc tới chỗ hẹn xem mắt, người đàn ông Từ Mị vừa ý đã tới.
Người đàn ông chờ năm phút đã có hơi mất kiên nhẫn, vừa nhìn thấy Đồng Niên Niên thì mắt sáng lên, anh vội vã đứng dậy, vươn tay chào hỏi cô: "Xin chào, tôi là Tiêu Dương."
Đồng Niên Niên chỉ cần nghĩ tới chuyện không biết Trần Tinh đang ở xó nào đó nhìn trộm là rùng mình trong lòng, cô làm bộ không thấy động tác của Tiêu Dương, giơ tay vén tóc ngắn ra sau tai, nắng chiếu vào nét mặt cô: "Xin chào, tôi là Đồng Niên Niên."
Không bắt được tay, Tiêu Dương xấu hổ sờ mũi nhưng cũng không để bụng, anh ngồi xuống theo, lại hỏi Đồng Niên Niên thích uống gì, nghe cô nói gì cũng được thì quyết định gọi cho cô một cốc trà hoa quả.
"Trà hoa quả được không?"
Đồng Niên Niên mất tập trung gật đầu, không để sự ân cần của Tiêu Dương vào trong mắt, vẫn còn đang đắn đo tỏ rõ thái độ thế nào mới thích hợp.
Tiêu Dương không phải người giỏi ăn nói nhưng anh có cảm tình với Đồng Niên Niên, tất nhiên không ngại chủ động hơn chút. So với sự nhiệt tình của anh, Đồng Niên Niên có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều, cả quá trình chỉ trả lời qua loa. Nếu như là người khác, nói không chừng đã sớm vung tay bỏ đi rồi nhưng Tiêu Dương lại không như vậy. anh vẫn còn kiên trì nói chậm rãi, từ gia đình tới công việc, lại từ công việc nói tới đại học, nói hết những gì có thể nói.
Chờ trà hoa quả được bưng lên, Đồng Niên Niên càng ngồi càng bất an, bàn tay giấu dưới bàn của cô nắm thành quyền, "Việc ấy..."
Bị cắt ngang câu chuyện, Tiêu Dương cũng không giận, còn tưởng rằng cuối cùng Đồng Niên Niên cũng có phản ứng, "Sao vậy?"
"Tôi có bạn trai rồi."
Tiêu Dương: "..."
Đồng Niên Niên: "Tôi tới đây là muốn tự mình nói một tiếng xin lỗi với anh."
Cô đứng lên, "Xin lỗi. Chuyện ngày hôm nay là tôi không đúng, bữa này coi như tôi tạ lỗi nhé?"
Thái độ của Tiêu Dương thay đổi trong nháy mắt, anh ngồi tựa vào ghế, giọng nói miễn cưỡng: "Đây không phải cái cớ cô lấy để đối phó tôi phải không?"
Đồng Niên Niên sợ anh sẽ lỡ miệng nói ra hết với bên Từ Mị, cũng không giải thích nữa, chỉ ngượng ngùng cười: "Thật sự xin lỗi."
"Được rồi." Tiêu Dương cũng không phải người khó chơi, anh buông tay, "Vậy bây giờ chúng ta có thể giải tán phải không?"
Đồng Niên Niên gật đầu.
Bởi vậy Tiêu Dương không chờ bánh ngọt của mình mang lên, rời khỏi quán cà phê luôn.
Đồng Niên Niên thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn quanh hai bên một lượt, quả nhiên tìm thấy Trần Tinh ở trong góc quán cà phê.
Trần Tinh thanh toán hóa đơn rồi đi tới ôm eo cô: "Nói rõ rồi à?"
"Nói rõ rồi. Chỉ là không biết anh ta có nói chuyện hai chúng ta với mẹ tôi không..." Đồng Niên Niên chột dạ bổ sung, "Cậu cũng biết, bên mẹ tôi có chút khúc mắc, bây giờ còn chưa tới lúc nói với bà ấy quan hệ của chúng ta."
"Anh ta sẽ không nói." Trần Tinh không để bụng, anh nháy mắt mấy cái, "Không chỉ không nói, nói không chừng còn có thể nói với mẹ chị rằng anh ta không thích chị."
"Làm sao cậu biết?"
Trần Tinh véo mũi cô, "Trực giác đàn ông."
Đồng Niên Niên chu mỏ: "Hứ!"
Cô kéo tay Trần Tinh, "Mặc kệ anh ta nói gì, chúng ta về nhà trước rồi nói."
"Học tỷ." Trần Tinh không nhúc nhích, ôm eo cô chặt hơn, "Tôi muốn nói một chuyện với chị."
Giọng điệu anh nghiêm túc, Đồng Niên Niên còn tưởng có chuyện gì, cô quay đầu lại hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Lúc này là xế chiều, sắc trời sáng lạn giống như tấm vải vẽ sơn dầu được giội màu cam lên, chùm ánh nắng xuyên qua cửa sổ bằng kính của quán cà phê chiếu rọi con ngươi sáng rực của Trần Tinh.
Lời nói của anh truyền tới trong tai cô, tốc độ nói dường như chậm lại rất nhiều lần, giống như có người dùng sức ném một quả bóng nước vào người cô, bóng nước nổ tung, tan vào trong máu, không màu nhưng gây nên gợn sóng rất lớn.
"Niên Niên, chúng ta kết hôn đi."
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
30 chương
34 chương
6 chương
11 chương