Nhóm lửa
Chương 1 : Trí
Lúc thấy mặt Dũng cũng là lúc mà tôi thấy bực mình hơn bao giờ hết. Hắn “nhà quê” quá. Con Lan Phương đã bấm tôi, khúc khích cười khi nhìn Dũng đứng khép nép bên bác Sơn. Chao ơi ! Hắn đó ! Cái dáng vẻ tỉnh lỵ, áo dài tay không manchette, quần tergan ống rộng, chân đi sandale, thêm nữa, đôi kính cận trên gương mặt làm nghiêm chẳng khác nào một “ông cụ đạo mạo”. Thế đó, hắn thế đó mà ba má tôi bắt anh em tôi tối nay phải ở nhà để đón hắn, để tiếp chuyện với hắn. Hỏi sao không bực mình ?
Tôi hỏi Lan Phương :
- Mầy điện thoại cho nhà hàng Tiên Cảnh chưa ?
Lan Phương :
- Em gọi rồi.
- Họ có phàn nàn gì không ?
- Sao không ? Họ bảo mình cố thu xếp xem sao, chứ thiếu ban nhạc của mình, họ phải cáo lỗi phiền phức lắm…
- Rồi mầy trả lời sao ?
- Thì… thì em bảo là sẽ cố… nhưng không hứa chắc…
- Rồi bọn Cường, Huy ? Mầy đã gọi đến hai đứa nó chưa ?
- Rồi. Hai anh ấy ngạc nhiên lắm, đang sửa soạn đến rủ mình cùng đi đó…
Tôi thở dài, tiếc nuối một buổi trình diễn. Chúng tôi có bốn người : Cường, Huy và anh em tôi họp thành một ban nhạc trẻ trình diễn tại nhà hàng Tiên Cảnh vào các tối thứ ba, năm, bảy mỗi tuần. Gia đình Cường, gia đình Huy cũng như gia đình tôi đều là những nhà khá giả, hẳn nhiên, chúng tôi không cần tiền ; ban nhạc của chúng tôi đặt nặng về nghệ thuật và cạnh đó, chúng tôi muốn nêu cao tên tuổi mình trong giới nghệ sĩ. Có lẽ bởi thế, chúng tôi được nhiều nhà hàng mời hợp tác. Lúc đầu, chúng tôi có ý định sẽ nhận lời tất cả, nhưng sau đó, suy tính kỹ, chúng tôi đi đến quyết định “đóng đô” ở nhà hàng Tiên Cảnh - chúng tôi dành độc quyền cho nhà hàng này --. Quyết định đó sở dĩ có vì Lan Phương, em gái tôi, năm vừa qua chẳng may rớt phần một. Phần tôi, phải đến khoá hai, tôi mới giật được mảnh bằng toàn phần. Cường và Huy cũng thế, điêu đứng chẳng kém. Dù sao, chúng tôi cũng phải lo học chứ. Con gái như Lan Phương thì chẳng nói gì, có rớt thì buồn ít lâu rồi cũng quên đi, chứ bọn con trai chúng tôi, rớt một năm là thấy con đường vào Thủ Đức rút ngắn hẳn đi. Chúng tôi vẫn thường đùa với nhau : “Thằng nào thi rớt mà lại hết tuổi hoãn dịch thì chỉ còn một đường lả lướt : Quang Trung -- Thủ Đức -- Bốn Vùng . . . “. Nghe mà thảm !
Thời gian này, chúng tôi còn nghỉ học. Tôi và Cường đút đơn vào Luật, Huy ghi danh ở Văn Khoa. Chúng tôi dành được nhiều thì giờ tập dượt. Tôi lead, Cường bass, Huy trống và Lan Phương hát ; ban Four Stars của chúng tôi hiện đang là một trong số những ban nhạc trẻ được nhắc nhở nhiều nhất. Hàng đêm, sau khi trình diễn, chúng tôi đã đón nhận được bao nhiêu tiếng vỗ tay khen ngợi, bao tiếng bis đầy khích lệ…
Thế mà đêm nay, chúng tôi phải ở nhà chỉ vì hắn, Dũng, con trai bác Sơn.
Bác Sơn và ba tôi là đôi bạn cố tri từ dạo hai ông còn ở trong quân ngũ. Giải ngũ, ba tôi ở Sàigòn lập nghiệp, nay trở thành một thương gia tăm tiếng; bác Sơn về Cần Thơ lo canh tác ruộng vườn, nghe đâu cũng là một trong những người khá ở dưới ấy. Với bác Sơn, thỉnh thoảng bác có ghé lại nhà tôi chơi, anh em tôi còn biết, chứ Dũng, chúng tôi chỉ được nghe nói về hắn. Dũng vừa đậu phần hai, có điều hắn đậu khoá một và lại đậu đến mention bien. Theo lời ba tôi kể, hắn đòi bác Sơn cho học ở Cần Thơ, nhưng bác không bằng lòng vì thấy viện đại học dưới ấy mới mở, bác chưa tin tưởng; lại nữa, bác muốn Dũng làm quen với Sàigòn để sau này ra đời, có sống ở đây thì khỏi bị bỡ ngỡ. Dũng viện cớ này nọ xin ở lại nhưng không được, đành ghi danh ở Khoa học Sàigòn. Bác Sơn lên nhà tôi ngỏ ý muốn gởi Dũng trọ học. Ba má tôi cũng bằng lòng, và sáng nay, theo lời hẹn, bác đưa Dũng lên Sàigòn…
… và bây giờ, anh em tôi phải ở nhà để đón hắn !
Mọi người ngồi cả ở phòng khách, chỉ thiếu má tôi đang bận dưới bếp lo bữa tối. Bác Sơn đang tranh luận với ba tôi về một vấn đề thời sự. Dũng ngồi trò chuyện với hai em tôi và Lan Phương : thằng Tuấn và con Lan Anh, xem dáng như tương đắc lắm. Gì chứ thằng Tuấn thì nhất định là hợp với Dũng lắm rồi : ít nhất cũng hợp nhau ở đôi kính cận dày cộm !
Lan Phương khều tôi :
- Này, anh ra nói chuyện với hắn ta đi chứ !
Tôi nhăn mặt :
- Thôi mầy. Tao thấy hắn… khó ưa quá… Hay là… mày ra đi…
- Ơ hay, cái anh này… Em là con gái, ai lại đi làm… kỳ vậy… anh ra đi…
Tôi miễn cưỡng bước vào phòng khách. Bác Sơn :
- Kìa, cháu Trí ! Nãy giờ cháu trốn đâu thế ?
Tôi lên tiếng chào bác. Ba tôi đỡ lời :
- Cháu nó có chút việc bận trong nhà đấy bác ạ…
Rồi quay sang Dũng, ba tôi giới thiệu :
- Bác giới thiệu với cháu Dũng : đây là Trí, con trai của bác…
Quay sang tôi :
- Dũng, con bác Sơn…
Tôi bước lại bên Dũng, hắn đứng lên vụng về đưa tay cho tôi bắt. Tôi nói :
- Hân hạnh được biết anh Dũng !
Dũng lí nhí theo :
- Tôi cũng hân hạnh được biết anh !
Ba tôi :
- Chúng mày sao khéo khách sáo thế ? Từ nay, ở chung với nhau một nhà rồi, tập tự nhiên cho quen đi chứ. Ngồi nói chuyện với nhau đi nhé, cứ tự do…
Rồi nói với bác Sơn :
- Thế nào bác ? Tôi với bác trở lại vấn đề mình đang tranh luận dở dang chứ ?
Bác Sơn cười. Hai người lớn lại tiếp tục câu chuyện. Đằng này, con Lan Anh đứng dậy nhường chỗ cho tôi. Tôi vừa định gợi chuyện với Dũng thì con bé đã “đòi nợ” ngay :
- Anh Trí ! Anh mua hộ em cuốn sách Toán Hình học chưa ?
- … Ơ… cuốn Toán Hình học hở ?
- Chứ còn cuốn nào nữa, em nhờ anh cả tuần nay rồi còn gì…
- Tao quên rồi…
- Anh thì chỉ quên…
- Chứ cái chuyện lặt vặt ấy mày cũng bắt tao phải nhớ nữa sao ?
- Vậy thì thà anh đừng nhận lời mua hộ em…
- Thế bây giờ mày định đứng đấy bắt tội tao đấy phải không ? Không sợ anh Dũng anh ấy cười tao hở ?
Dũng nhìn tôi :
- Anh nói thế chứ…
Tôi phân bua :
- Anh nghĩ xem, mình còn biết bao nhiêu việc đáng nhớ…
Thằng Tuấn xen vào :
- Việc gì anh phải nhớ, phải làm đâu nào ?
Lạ chưa, sao tự nhiên tối nay, hai đứa em tôi tranh nhau hỏi vặn tôi thế này ? Tuấn tiếp :
- Chỉ có mỗi chuyện chẳng bao giờ em thấy anh quên cả…
- Chuyện gì đâu nào ?
- Thì chuyện tập nhạc để thứ ba, thứ năm, thứ bảy đi trình diễn ở nhà hàng chứ chuyện gì.
Dũng có vẻ ngạc nhiên :
- Anh Trí có chân trong ban nhạc à ?
Tôi hãnh diện khoe :
- Chắc anh Dũng có nghe nói đến ban nhạc trẻ Four Stars chứ ?
- À… có… tôi đọc báo thấy họ viết rằng Four Stars khá lắm…
- Tôi chơi Lead guitar, em gái tôi, con Lan Phương là ca sĩ của Four Stars đó…
Dũng càng ngạc nhiên hơn :
- Thế à ? Vậy thì hân hạnh cho tôi quá rồi… Ở đây, thế nào chẳng có dịp tôi được thưởng thức tài nghệ của ban nhạc nổi tiếng này…
Tôi hứng chí :
- Nếu anh không chê thì… thì ngay bây giờ, tôi xin mời anh sang phòng của anh em tôi, tôi sẽ trổ nghề mọn để anh thưởng thức…
Dũng cười, xoa hai tay vào nhau :
- Thế thì còn gì bằng…
Tôi đứng lên. Tuấn, con Lan Anh :
- Tụi em đi luôn nghe anh Trí ?
- Ừ, thì vào luôn cho vui…
Ba tôi hỏi :
- Này, định dẫn nhau đi đâu đấy ?
Tôi :
- Xin phép ba với bác cho tụi con về phòng có chút việc…
- … về phòng để dễ “tâm sự” phải không ? Được rồi, đi đâu thì đi, nhưng nhớ lúc nào nghe má mầy gọi thì ra ăn cơm nghe, không thôi bà ấy cằn nhằn…
Tôi đưa Dũng đến phòng học của anh em tôi. Căn phòng mười sáu thước vuông này vừa dùng làm phòng học, cũng được dùng làm nơi tập nhạc của Four Stars nữa. Dĩ nhiên, thì giờ tập dượt đó không trùng với thời gian học hành. Các nhạc cụ, chúng tôi để một phía. Kệ sách, bàn học ở phía kia.
Dũng kêu lên :
- Trời ơi ! Nhiều dụng cụ quá !
Tôi kể :
- Lúc đầu, bốn đứa chúng tôi phải mượn tiền của ba má để mua nhạc cụ đó. Bây giờ, nợ trả hết rồi, chúng mới thực sự trở thành vật sở hữu của chúng tôi…
- Ban Four Stars các anh có bốn người ?
- Thì bốn mới Four chứ ! Tôi cười.
Dũng :
- Ờ há, có thế mà tôi nghĩ không ra…
- Ngoài hai anh em tôi, hai người bạn tôi là Cường chơi bass, Huy sử dụng dàn trống…
Con Lan Phương lấp ló ngoài cửa. Tôi giới thiệu nó với Dũng :
- Ca sĩ Lan Phương của Four Stars đấy !
Giới thiệu Dũng với em gái tôi :
- Anh Dũng, sinh viên Khoa học !
Dũng mỉm cười chào em tôi. Lan Phương vốn dạn dĩ, nhưng trước người lạ, nó cũng có vẻ thẹn. Tôi bảo nó :
- Anh Dũng đang muốn được thưởng thức tài nghệ của Four Stars đó…
Lan Phương :
- Nhưng bây giờ chỉ có hai anh em mình thì làm sao trình diễn được ? Hay là để em gọi điện thoại cho anh Cường, anh Huy cùng đến, nhân tiện giới thiệu cho anh Dũng và hai anh ấy biết nhau luôn ?
Tôi định gật đầu, nhưng Dũng đã cản :
- Thôi… ch… chị à… làm như vậy phiền cho hai anh ấy quá…
Tôi cười lớn :
- Lan Phương nó còn nhỏ mà anh Dũng gọi nó bằng “chị” bộ anh không sợ nó giận sao ? Này, tôi báo cho anh biết trước đấy nhé : cô em gái của tôi không giận thì thôi, chứ đã giận thì… giận dai ghê lắm đó…
Lan Phương :
- Anh chỉ được cái bộ nói xấu em…
Tôi bảo Dũng :
- Anh Dũng cứ gọi tên nó và xưng anh ngọt sớt đi, bạn bè tôi, ai cũng gọi nó như thế cả…
Dũng ấp úng :
- Nếu… nếu Lan Phương cho phép thì… thì tôi mới dám chứ.
Lan Phương khoanh tay làm trò :
- Vậy thì… thưa anh Dũng… em “cho phép” anh rồi đấy...
Mọi người cùng cười vui vẻ. Tôi tiến lại chỗ để nhạc cụ, với lấy cây guitare quen thuộc của mình, gắn ampli, mở điện, thử dây. Dũng, Tuấn, Lan Anh ngồi cả ở bàn học làm khán giả.
So dây xong xuôi, tôi mới quay sang Dũng :
- Bây giờ, Four Stars chỉ còn có… Two Stars thôi… Two Stars sẽ trình bày một bản nhạc ngoại quốc cho anh Dũng thưởng thức nhé, anh Dũng chịu không ?
Dũng vỗ tay :
- Tôi xin hoan nghinh Two Stars trước…
Tuấn và con Lan Anh bắt chước, vỗ tay theo. Tự nhiên lúc này, tôi bắt đầu bớt dần nỗi bực mình vì Dũng. Xem ra hắn cũng biết điều và vui vẻ đáng mến đấy chứ !
Lan Phương hỏi tôi :
- Bản gì anh Trí ?
- Superstar !
- Cao mà dài lắm, Without love nghe !
- Rồi ! Để tao dạo trước một đoạn đã…
Lan Phương quay sang Dũng :
- Phương hát, anh Dũng đừng cười nghe !
Dũng… cười, hắn nói :
- Được mà… anh hứa sẽ không… không cười Phương đâu…
Tôi trổi nhạc, những âm thanh đầu tiên của bản Without love trầm thấp, nhưng qua ampli, đủ vang vọng trong căn phòng kín đáo. Tôi để hồn vào điệu nhạc, dồn hết tài nghệ vào năm ngón tay trái lướt trên sáu sợi dây đàn. Tôi quyết chiếm lòng khâm phục của Dũng.
Có lẽ Lan Phương cũng nghĩ như tôi, nó thận trọng từng lời hát :
I a wakened this morning.
I was filled with despair
All my dream turned to ashes and gall…
Thỉnh thoảng, tôi lại liếc về phía Dũng. Dường như hắn ít để ý đến giọng hát của em tôi bằng đôi tay tôi và cây đàn. Tôi càng hứng chí thêm…
Đã đến những lời ca cuối của bản nhạc :
… Without love I had nothing at all…
Tôi dạo thêm một đoạn nhạc rồi mới chấm dứt. Dũng, Tuấn, Lan Anh vỗ tay rào rào. Con Lan Anh :
- Nữa đi anh Trí, chị Phương…
Dũng :
- Lan Phương hát hay mà anh Trí đàn cũng tuyệt nữa…
Tôi khiêm nhượng :
- Anh Dũng quá khen…
Dũng tiếp :
- Chỉ tiếc một điều là thiếu tiếng bass…
Tôi chỉ thằng Tuấn :
- Anh xem thằng Tuấn đấy, tôi dỗ mãi mà nó nhất định không chịu học đàn là không chịu. Nếu như nó nghe lời tôi, có phải bây giờ tiện quá không ? Anh tiếc là không có tiếng bass, biết tìm đâu ra người đệm bass bây giờ ?
Tuấn phùng má nói :
- Em còn phải học chứ ! Làm gì có thì giờ rỗi mà đàn với hát…
Dũng cười :
- Tôi đề nghị với anh Trí điều này nhé !
- Gì đó anh ?
- Tôi đề nghị anh và Lan Phương trình bày lại bản Without love một lần nữa, nếu anh cho phép, tôi sẽ xin lãnh phần đệm bass…
Tôi ngạc nhiên :
- Anh Dũng cũng biết chơi đàn nữa à ?
Dũng vẫn giữ nguyên nụ cười :
- Vâng, tôi biết sơ sơ…
Tôi làm sao tin được lời Dũng. Trong trí tôi, tôi vẫn nghĩ hắn là một thanh niên tỉnh lỵ quê mùa…
Lan Phương vỗ tay :
- Vậy thì hay lắm… anh Dũng cứ việc “ra tay”…
Tôi muốn xem tài nghệ Dũng ra sao, với cây đàn thứ hai trao cho hắn, vừa nói :
- Được anh đệm bass, chắc con Lan Phương sẽ hát hay hơn…
Dũng so dây. Tôi dạo trước để hắn dễ thử âm thanh. Sau đó, chúng tôi bắt đầu vào bản nhạc. Con Lan Phương, một lần nữa, trổi giọng hát. Và tiếng bass của Dũng đã đánh tan ý nghĩ ban đầu của tôi về hắn. Khi ngỏ ý muốn trình bày cho hắn thưởng thức, tôi hy vọng sẽ chiếm được ở hắn lòng khâm phục, giờ đây, chính tôi mới là kẻ cảm mến… Hắn đàn chẳng thua gì Cường…
Dứt bản nhạc, trong lúc thằng Tuấn, con Lan Anh vỗ tay khen ngợi, tôi đặt tay lên vai Dũng thành thật nói :
- Không ngờ anh Dũng đệm bass khá quá…
Dũng cười :
- Cám ơn anh…
Tôi :
- Đó là ý nghĩ thành thật của tôi đấy…
Lan Phương :
- Chắc anh Dũng cũng là một tay nhạc trẻ ở Cần Thơ ?
Dũng lắc đầu :
- Không đâu Lan Phương à… Thú thật là loại nhạc này, anh chỉ biết qua vài ba bản chứ anh không mấy thích…
Tôi :
- Chắc anh Dũng thích nhạc Việt ? Và có lẽ nhạc tiền chiến ?
- Không hẳn là nhạc Việt, mà cả nhạc ngoại quốc nữa… Có điều nhạc Việt thì tôi ưng nhạc tiền chiến đúng như anh nghĩ đó, còn nhạc ngoại quốc, tôi chỉ ưng loại dân ca…
- Nếu vậy thì sẵn đây, anh cho anh em tôi được thưởng thức một bản dân ca ngoại quốc đi nào…
Dũng từ chối :
- Thôi, xin anh dịp khác…
- Đâu được ! Anh Dũng phải nhớ rằng anh đã “bắt” anh em tôi trình bày, thì bây giờ, anh em tôi cũng phải được quyền “bắt” anh trình bày chứ… Có đi có lại mới toại lòng nhau… phải không anh ?
Dũng không còn cách nào từ chối, hắn nói :
- Vâng thì có đi có lại… tôi xin nghe lời anh… Nhưng tôi nói trước là tôi hát dở lắm đó nghe, đừng có cười…
Tôi khích lệ Dũng bằng một tràng pháo tay. Các em tôi bắt chước vỗ tay theo. Dũng sửa thế ngồi, hắn nói :
- Như anh Trí đã biết đấy, tôi chỉ ưng loại nhạc tiền chiến Việt Nam và loại dân ca ngoại quốc…
Lan Phương :
- Anh Dũng có tinh thần “hoài cổ” quá…
- Có lẽ đúng đấy Lan Phương à… Mà thôi… để xem nào… được rồi, tôi sẽ hát bản Five hundred miles, một bản dân ca Hoa Kỳ thông dụng vào thời dân Mỹ tiến về miền Tây lập nghiệp…
- Hoan hô anh Dũng… Hoan hô…
Tuấn nói :
- Phải chi có cái mũ cao bồi để anh Dũng đội thì hợp quá…
Dũng luôn cười đáp, hắn cúi xuống đệm một đoạn nhạc ngắn. Rồi sau đó, hắn mới bắt đầu hát. Tiếng hắn ấm và hay không ngờ :
If you miss the train I’m on
You will know, that I am gone
You can hear the Whistle blow a hundred miles…
Thằng Tuấn nổi hứng bất ngờ, nó vỗ tay nhè nhẹ rồi hát theo :
…a hundred miles…
Dũng ngước nhìn Tuấn, hắn nhếch mép cười, tiếp tục :
… a hundred miles, a hundred miles…
Tiếng đàn bập bùng của Dũng tuy làm tôi thích thú, nhưng chắc chắn không khiến tôi ngạc nhiên bằng giọng hát của hắn. Giọng hát trầm ấm và vững không thua một ca sĩ nào. Giọng hát hắn đã lôi cuốn tôi đến nỗi bản nhạc dứt lúc nào, tôi cũng không biết.
Tiếng Dũng vang lên trong tiếng vỗ tay của các em tôi :
- Anh Trí thấy thế nào ?
Tôi giật mình :
- Hay lắm… anh Dũng hát không khác gì một ca sĩ…
- Anh ngạo tôi hoài…
- Tôi thành thật đấy…
Dũng cười, có lẽ hắn cho là tôi khen xã giao. Không, tôi rất thành thật. Lúc này, tôi như đã bị hắn chinh phục hoàn toàn. Tôi bỗng thoáng nghĩ đến một điều : phải chi tôi rủ được hắn gia nhập ban Four Stars của chúng tôi ? Chúng tôi sẽ có thêm một ca sĩ kiêm một tay guitare…
Tiếng má tôi từ phòng khách vọng vào :
- Mấy anh em chúng mày có ra ăn cơm không thì bảo ?
Tôi đáp :
- Vâng, tụi con ra ngay…
Rồi quay sang Dũng :
- Mình đi dùng cơm, anh Dũng nhé. Ăn cơm xong, tôi có chuyện muốn nói với anh đấy…
Tôi miên man nghĩ đến dự định mời Dũng vào ban nhạc. Chà, khi đó, chắc Four Stars sẽ phải đổi tên thành… Five Stars. Dũng sẽ là một ngôi sao trong bọn.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
32 chương
10 chương
96 chương
43 chương
54 chương
27 chương