Năm nào cũng có ngày này
Chương 49
Đồng Niên Niên biết mình quay lại công ty, những ánh mắt nhìn mình, thậm chí đãi ngộ, chắc chắn sẽ có chỗ khác trước đây.
Nhưng cô cũng chẳng có chuẩn bị gì.
Cô nhìn hai chỗ trống bên cạnh và phía trước, sắc mặt vẫn như thường nhưng trong lòng lại nghĩ, thật ra thói đời nóng lạnh, kẻ lạnh không phải cô.
Chẳng qua trước mắt mà nói, kẻ nóng là cô rồi.
Suốt một ngày, lần đầu tiên Đồng Niên Niên cảm thấy đi làm nhàm chán. Công việc trong tay đều bị phân công cho người khác, việc cô cần làm không cần làm cũng có người xử lý hết, chẳng có người nào dám tới sai cô đi làm chuyện gì.
Người rảnh rỗi quá thì thường thích nghĩ linh tinh, ví dụ như Đồng Niên Niên.
Cô bỏ ra một ngày suy nghĩ, mình có nên tiếp tục ở lại Đồng Dã hay không.
Thật ra từ khi rời khỏi đại học Q, con đường cô đi là Từ Mị vạch sẵn cho.
Vị trí nhân viên văn phòng bất động sản ở thành phố Q là Từ Mị nhờ cậy bạn học cấp ba giúp Đồng Niên Niên có được; vị trí ở Đồng Dã bây giờ, ngoại trừ Trần Tinh cố ý ra, cho dù không tới đây, Đồng Niên Niên cũng sẽ bởi vì Từ Mị mà cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, tìm bừa một công việc ổn định để cắm rễ ở thành phố B.
Nói ra thì buồn cười, cô sống hơn hai mươi năm trời rồi mà vẫn không vì bản thân nghĩ tới chuyện nên đi con đường nào. Nếu như cô có mục tiêu rõ ràng thì cũng sẽ không vất vả trong thời gian dài như vậy.
Từ chức là chắc chắn rồi nhưng sau khi từ chức làm gì cô còn chưa nghĩ ra.
Đáng thương quá!
Đồng Niên Niên nói chuyện này với Trần Tinh ở trên xe.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Cô hỏi.
Trần Tinh suy nghĩ một lát rồi nói: "Theo lý mà nói, tôi không nên lấy suy nghĩ của mình áp đặt lên ý nghĩ của chị. Nhưng từ góc độ tư lợi mà nói, tôi cho rằng nếu chị lựa chọn làm chuyện chị muốn làm, cuộc sống sẽ có thể thoải mái hơn bây giờ rất nhiều."
Đồng Niên Niên lớn lên trong sự nâng niu, gia giáo nghiêm khắc nhưng không thiếu ấm áp, cuộc sống với bầu không khí như vậy nuôi dưỡng cô thành người rất có chủ kiến đồng thời ỷ lại gia đình. Ngày trước có lẽ còn tạm, nhưng thời gian lâu dài, sự cân bằng này khó tránh khỏi việc bị phá vỡ, suy cho cùng cô cũng phải lớn lên.
Quan tâm tới cảm thụ của người khác quá mà xem nhẹ cảm thụ của mình, không nên.
Đồng Niên Niên truy hỏi anh: "Cậu cũng cảm thấy tôi nên từ chức ư? Nhưng sau khi từ chức tôi muốn làm gì chính tôi cũng không biết, tôi cảm thấy chẳng có cái gì có thể gây hứng thú lớn cho tôi cả."
"Giai đoạn bây giờ là giai đoạn cân nhắc chuyện này. Bây giờ chị muốn từ chức, tôi tất nhiên sẽ ủng hộ chị." Trần Tinh xoa xoa tai cô, "Nếu như chị vẫn chưa nghĩ ra làm gì sau khi từ chức, có thể từ từ tìm kiếm, bồi dưỡng hứng thú, tạm thời không cần nóng lòng, cũng không phải tôi không nuôi nổi chị."
Trong lòng Đồng Niên Niên ấm áp, cô nằm nhoài trong ngực Trần Tinh, lẩm bẩm: "Hình như nghe cũng có lý đấy."
"Có điều tạm thời không thể để cho mẹ biết, bà ấy sẽ tức giận."
Trần Tinh khẽ nhíu mày gần như không thể thấy, trong đầu hiện lên gương mặt Từ Mị có ba phần tương tự Đồng Niên Niên, anh lại mở miệng, hôn xoáy tóc Đồng Niên Niên, nói: "Vậy thì không cho bà ấy biết."
Nhưng Từ Mị vẫn biết được.
Phải nhận cuộc gọi liên tục hai lần trong giờ làm việc, bệnh đa nghi của Từ Mị khiến bà muốn không nghĩ nhiều cũng không được.
"Con nói đi, có phải con lại từ chức không?"
Cuối tháng chín, tiết trời chuyển mát, Đồng Niên Niên quàng khăn đứng ở bên cửa sổ sờ lá cây cảnh, yết hầu khó chịu, lúc nói chuyện nghèn nghẹn: "Cái gì gọi là lại hở mẹ?"
"Con đừng diễn kịch với mẹ. Đồng Niên Niên, đây là lần thứ hai rồi! Lần trước ở công ty hơn hai năm trời, con nói từ chức là từ chức luôn, mẹ nghĩ con mệt mỏi nên cũng không nhiều lời. Vậy bây giờ thì sao? Mới có hơn một tháng thôi, con lại chơi trò từ chức? Có phải nghiện từ chức rồi hay không?"
Lửa giận trong người Từ Mị vừa bùng lên là bà nói chuyện giống như súng máy vậy. Đồng Niên Niên biết tính nết của bà nên sớm để điện thoại ra xa.
Chờ tới khi đầu dây bên kia gần như yên tĩnh rồi, Đồng Niên Niên mới nói: "Con cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì cả."
"Công việc chẳng có ý nghĩa gì ư? Vậy là con muốn ngủ ngon uống gió Tây Bắc mới có ý nghĩa nhỉ!"
"..." Khóe miệng Đồng Niên Niên rủ xuống, "Mẹ, chuyện của con con tự có chừng mực."
"Chừng mực?"
Kế tiếp Từ Mị giống như một người muốn nhảy lầu đang chuẩn bị nói lời trăng trối, nhìn đàn kiến ở dưới tầng từ nơi rất cao rồi chán nản xoay người lại giống như quyết định cố gắng sống tốt, bà lên giọng hai tiếng nhưng rồi không hiểu sao lại trầm mặc hồi lâu.
Đồng Niên Niên còn tưởng rằng mất tín hiệu, cô thử gọi một tiếng: "Mẹ?"
"Con muốn tự mình làm chủ, cũng được." Từ Mị lại mở miệng, giọng nói đã khôi phục lại bình tĩnh.
Đồng Niên Niên nhíu mày, không tin Từ Mị sẽ dễ nói chuyện như vậy.
"Nhưng trước tiên con cần đồng ý gặp chàng trai lần trước mẹ giới thiệu cho con mới được."
... Biết ngay mà.
Đồng Niên Niên: "Mẹ, con..."
Từ Mị trực tiếp ngắt lời nói: "Nếu không thì không bàn nữa."
Tay Đồng Niên Niên hơi dùng sức, cuống lá cây bị bẻ gãy, chảy ra nhựa màu trắng.
Dấp dính nhớp nháp.
Cực kỳ giống tâm trạng của cô lúc này.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
15 chương
12 chương
70 chương
60 chương
257 chương