Tối hôm qua mất ngủ, sáng nay thèm ngủ. Đồng hồ báo thức reo lên hai lần, Đồng Niên Niên mới lết người ra khỏi ổ chăn, suýt chút nữa ngã cắm đầu xuống đất.   Cô sợ tới nỗi lập tức tỉnh táo.   Mơ màng hồ đồ đi đánh răng rửa mặt, lấy nước làm ẩm tay rồi ép ép sợi tóc trên đỉnh đầu, phần tóc ngắn lộn xộn rủ xuống, bản thân ở trong gương vừa mắt hơn không ít.   Đồng Niên Niên sờ quầng thâm dưới mắt, có chút buồn bực, quả nhiên là lớn tuổi rồi, sự trao đổi chất cũng chậm hơn rất nhiều.   Qua hai tháng nữa, cô tròn hai mươi lăm tuổi rồi.   Ở cánh cổng lớn tuổi hai mươi lăm, Đồng Niên Niên biết mình phải mau chóng điều chỉnh lại sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi, không thể lãng phí thanh xuân giống như trước kia nữa. Ít nhất phải chữa chứng mất ngủ rồi trở về quỹ đạo.    Nhưng uống nhiều thuốc ngủ không tốt cho dạ dày, khoảng thời gian trước cô còn phải vào viện vì thứ này, chịu đựng cơn đau dạ dày mấy ngày liền giờ mới bình thường trở lại. Vì thế mấy ngày nay cô sửa đổi bằng cách uống sleep well [*] nhưng không hiệu quả mấy.   [*] Một loại thực phẩm chức năng giúp tạo giấc ngủ tự nhiên.   "Nhớ giấc ngủ ngon quá đi!"   Đồng Niên Niên ủ rũ đi ra khỏi phòng thuê, tính toán thời gian, quyết định không ăn cháo đậu xanh nữa, thay vào đó là ăn thịt bò xíu mại.   Giống như ngày thường, lúc đi ngang qua chiếc xe sang trọng đỗ ở đầu ngõ, cô chú ý nhìn thêm mấy lần.   Không có người ở trong xe như cũ.   Đồng Niên Niên đắc ý nghĩ, nếu như cô là chủ của chiếc xe sang trọng này thì tốt rồi.   Nghĩ thì nghĩ thôi, bước chân lại không hề ngừng lại. Lúc Đồng Niên Niên bước đi không thích nhìn xung quanh, nhưng cách đó không xa có một người đàn ông chạy tới hướng cô, cô muốn lơ đi cũng không được.   Rất béo... vừa béo vừa mập, giống như cái bánh bao lớn đang đi vậy.   Bánh bao lớn vừa chạy vừa cầm khăn lau mồ hôi, bất chợt ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Đồng Niên Niên, sắc mặt anh ta cứng đờ rồi vội vàng cúi đầu.   Đồng Niên Niên không để ý vẻ bất thường của bánh bao lớn, còn săn sóc nghiêng người, nhường đường cho anh ta.   Nhưng khiến Đồng Niên Niên kinh ngạc là, sau khi bánh bao lớn lướt qua cô thì chui vào ghế lái chiếc xe sang trọng phía sau cô.   Đồng Niên Niên hết sức kinh ngạc.   Hóa ra chủ chiếc xe sang này trông như vậy?   Giờ phút này, Đồng Niên Niên có chút hoài nghi bàn tay kẹp điếu thuốc lá tối qua mình thoáng nhìn thấy chỉ là ảo giác.    Cánh tay kia không phải tay của bánh bao lớn.   Đồng Niên Niên gãi cằm, đi về hướng cửa hàng bánh bao. Ngửi thấy mùi thơm mặn của nhân bánh bao, cô bần thần suy nghĩ, bánh bao lớn hẳn là tài xế rồi, người có tiền hình như không hay tự mình lái xe. Cô quả nhiên không xứng làm người có tiền, cô có xe tất nhiên là tự mình lái sẽ thoải mái hơn, tuy nhiên cô không có xe.   Có điều điều này không liên quan tới cô, mua xíu mại quan trọng hơn.   Đồng Niên Niên rời đi không bao lâu, một người đàn ông cao lớn đi ra khỏi con đường nhỏ góc đối diện chiếc xe sang trọng.    Bánh bao lớn... hay là Bạch Quyền Quyền, vừa nhìn thấy người đàn ông này thì chui từ trong xe ra rồi mở cửa ghế phụ ra cho người đàn ông đó, chờ người đàn ông ngồi vào rồi mới trở về vị trí ghế lái.   Bạch Quyền Quyền cầm tay lái, nhìn người đàn ông cúi đầu mở máy tính bảng ở ghế sau từ gương chiếu hậu, hỏi theo thói quen: "Vẫn đi theo chứ ạ?"   "Đi theo."   Bạch Quyền Quyền đè phanh tay, nghĩ tới mới vừa rồi đối mặt với Đồng Niên Niên, anh ta hiếu kỳ tới nỗi lòng dạ ngứa ngáy, cân nhắc câu từ một chút rồi hỏi: "Trần tổng, tôi vẫn luôn hiếu kỳ, tại sao anh không cho cô Đồng biết vậy?"    Trần Tinh nâng mí liếc nhìn anh ta: "Anh muốn nghỉ à?"   Bạch Quyền Quyền lập tức lấy tay làm khóa kéo, che miệng lại. Trong lòng anh ta biết kỹ thuật lái xe của mình không có chỗ nào hơn người, có thể giành được công việc này là nhờ vào may mắn.   Mạnh Dã từng nói ở trước mặt Bạch Quyền Quyền rằng, Trần Tinh luôn có ấn tượng tốt với những người có tên lặp lại, bởi vậy Bạch Quyền Quyền mới có thể bộc lộ tài năng trong tình huống cạnh tranh khốc liệt như vậy, có thể nói là duyên phận trời ban.   Nhưng anh ta cũng không thể nào mượn cớ đó mà "cậy sủng sinh kiêu [*]."   [*] Được yêu quý, thiên vị quá nên kiêu ngạo.   Lòng hiếu kỳ không chỉ có thể hại chết mèo, còn có thể hại chết bánh bao lớn.   Vì giữ lại công việc này, anh ta cứ nên ngoan ngoãn câm miệng lo lái xe thôi.   Nhưng lời đã nói ra giống như bát nước hất đi, Trần Tinh rốt cuộc bị ảnh hưởng, không còn lòng dạ nào xem chữ trên màn hình máy tính bảng nữa. Tiện tay để máy tính bảng sang một bên rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe.   Hình như cô rất thích ăn thịt bò xíu mại.   Trần Tinh có từng ăn rồi, thật sự thì mùi vị bình thường. Nhưng có lẽ nghĩ tới Đồng Niên Niên thích ăn món này, ăn nhiều rồi, anh cũng cảm thấy vị ngon.   Nhìn Đồng Niên Niên xách hai cái xíu mại và một cốc sữa đậu nành vào cổng tàu điện ngầm, Trần Tinh day day ấn đường.   "Đi thôi."   Bạch Quyền Quyền vâng dạ rồi quay tay lái, rẽ vào đường lớn, tăng tốc, thân xe giống như dòng nước màu bạc chạy vào dòng xe cộ đông đúc.    Trần Tinh nhìn từng tòa nhà cao tầng vừa xa lạ vừa quen thuộc chuyển động trước mắt, phút chốc đáy lòng dâng lên một nỗi bi thương.   Vừa rồi Bạch Quyền Quyền hỏi anh vì sao không cho Đồng Niên Niên biết sự tồn tại của mình.   Có lẽ là sợ hãi.   Dẫu sao năm đó người hành động theo cảm tính là anh, không từ mà biệt cũng là anh.    Anh sợ Đồng Niên Niên quên anh rồi.   ***   Trần Tinh: Niên Niên muốn làm chủ của chiếc xe sang trọng này à?   Đồng Niên Niên gật đầu lia lịa: Muốn muốn muốn!   Trần Tinh liếc mắt ra hiệu cho Bạch Quyền Quyền: Anh đổi ông chủ rồi.    Trần Tinh: Niên Niên thích tự mình lái xe à?   Đồng Niên Niên gật đầu lia lịa: Ừ ừ ừ!   Trần Tinh liếc mắt ra hiệu cho Bạch Quyền Quyền: Anh bị sa thải.