Đồng Niên Niên vội vàng vào công ty, cà thẻ ấn vân tay rồi lại nhìn thời gian, 8 giờ 29 phút, rốt cuộc cũng yên lòng.   Hôm nay không chen nổi vào chuyến tàu đầu tiên, cô còn tưởng rằng sẽ tới muộn, may là vẫn tới kịp, bằng không thì lại mất thưởng chuyên cần rồi.   Đi vào văn phòng, Đồng Niên Niên bỏ túi xuống, vừa mới ngồi xuống thì Khương Húc bên cạnh đã đưa cho cô một cốc cacao, "Mua cho cô đó."   "... Không cần đâu, tôi ăn sáng rồi."   Khương Húc nghe xong trên mặt không hề có nửa phần xấu hổ, lại còn rất ân cần để cốc cacao lên mặt bàn cô, nói: "Cacao có đáng bao nhiêu tiền đâu, cô đừng khách khí với tôi."   Đồng Niên Niên mím môi: "Đây không phải vấn đề tiền nong."   Cô để lại cacao lên bàn của Khương Húc bên kia, "Tôi không uống được, để chỗ tôi lãng phí lắm nên anh uống đi."   Bị từ chối hai lần, lúc này nụ cười trên mặt Khương Húc cứng đờ. Mặt anh ta sa sầm, không nói một lời nào đứng dậy, ném thẳng cốc cacao còn nóng vào thùng rác, gây ra động tĩnh lớn khiến không ít đồng nghiệp trong phòng làm việc quay đầu lại.   Đạt được sự quan tâm mình mong muốn, Khương Húc hất cằm theo bản năng, lúc ngồi vào chỗ không còn nhìn Đồng Niên Niên nữa, vừa trẻ con vừa nhàm chán.   Đồng Niên Niên lại thở phào nhẹ nhõm.   Khương Húc là con nhà giàu, thường ngày nhìn thói quen ăn mặc và cách ăn uống của anh ta là có thể nhìn ra mùi tiền trong xương cốt của anh ta. Ở thời đại này, có tiền, lớn lên không xấu thì sẽ được nhiều người theo đuổi, hơn nữa, cả bộ phận kế hoạch chỉ có Khương Húc là nam, là vật quý hiếm, bởi vậy nên anh ta rất được chào đón.   Điều khiến Đồng Niên Niên khổ não là Khương Húc đang theo đuổi cô.   Đồng Niên Niên không thích Khương Húc, tất nhiên không thể cho anh ta hy vọng. Thế nhưng Khương Húc hình như không hiểu ý, anh ta luôn cho rằng Đồng Niên Niên đang lạt mềm buộc chặt. Không chỉ vậy, anh ta còn lan truyền ý nghĩ này của mình, gây ảnh hưởng trực tiếp tới cách nhìn của người khác với Đồng Niên Niên.   Bởi vì vậy, Đồng Niên Niên ở Khoa học công nghệ Đồng Dã một tháng trời rồi mà tới bây giờ cũng không có một đồng nghiệp nào để nói chuyện.    Nói ra thì lại bảo lòng dạ hẹp hòi nhưng Đồng Niên Niên thấy Khương Húc có chút phiền.   Có điều hôm nay Khương Húc chắc hẳn sẽ không quấy rầy cô đâu.   Nghĩ như thế, cả người Đồng Niên Niên ung dung thoải mái, đánh máy xong, cô dồn hết tinh lực vào trong công việc, không hề chú ý tới Khương Húc thỉnh thoảng liếc mắt sang.   "Haiz, mệt chết đi được!"   Nghe có người nói vậy, lông mày Đồng Niên Niên hơi nhúc nhích, cô liếc nhìn dưới góc phải màn hình máy tính, giờ nghỉ trưa tới rồi.   Đi ra ngoài nhận cơm hộp, Đồng Niên Niên nhanh chóng ăn xong, không chờ Khương Húc bắt chuyện, cô cầm bình nước lên rồi rời văn phòng.   Máy đun nước phòng trà hỏng rồi, vẫn chưa thay mới, ở trên bàn đặt một thùng nước, chỉ có một cái cốc nhựa chặn miệng thùng.   Đồng Niên Niên thở dài, cam chịu số phận cầm lấy cái cốc, một tay nghiêng thùng nước, một tay đỡ bình nước.   "Ào ào ào!"   Miệng thùng quá lớn, cột nước chảy ra lại quá nhanh, nước uống chảy ào ào ra ngoài, xối tràn bình nước.    Luống cuống tay chân một hồi, mắt thấy thùng nước sắp rơi từ trên bàn xuống, Đồng Niên Niên không hề nghĩ ngợi vội ôm lấy thùng nước để nó lên lại trên bàn.   Sau hồi lâu yên tĩnh.   Đồng Niên Niên cúi đầu nhìn cái áo sơ mi ướt hơn một nửa của mình, chẳng còn lời gì để nói.   Cô buồn bực cào tóc, lấy khăn tay ra lau khô nước trên bàn rồi cầm lấy bình thủy sắp tràn đi về hướng nhà vệ sinh.   Sấy khô một lúc lâu, cuối cùng áo sơ mi cũng coi như không còn quá ướt nữa. Đồng Niên Niên tiện thể đi vào một phòng vệ sinh riêng, không ngờ vừa mới ngồi xuống thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.   "Người đàn ông sáng hôm nay là đối tác của Đồng Dã à?"   "Ừ, lúc trước anh ta vẫn luôn ở nước ngoài, gần đây mới trở về."   "Anh ta trông thật đẹp trai nha, vừa cao vừa trắng, cặp chân kia dài gần tới ngực tôi luôn đó."   "Cô nói thiếu rồi, anh ta không chỉ đẹp trai mà còn có tiền nữa đó."   "Đúng đúng đúng, hiện tại hẳn là sắp họp xong rồi, cô nhanh lên chút đi, chúng ta có thể tới kịp lúc bọn họ đi ra."   "Màu son này có đậm quá không?"   Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa, Đồng Niên Niên lề mề đi ra, vừa ngẩng đầu lên thì thấy bộ dạng chật vật của mình ở trong gương.   Haiz, tại sao cô có cảm giác mình chẳng có chút sức sống tuổi trẻ nào nhỉ?   Ngay cả anh chàng đẹp trai cũng chẳng khiến nội tâm bình tĩnh của cô rung động nữa rồi.   Nhưng mà, họ vừa nói tới cái gì ấy nhỉ?   Giống như muốn chứng minh cái gì đó, Đồng Niên Niên vừa ra khỏi phòng vệ sinh thì thấy trước mặt có rất nhiều người đi tới.   Đều đi ra từ phòng họp.   Một đoàn người đông nghịt, khí thế mạnh tới nỗi Đồng Niên Niên nhỏ bé phải cúi đầu xuống, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên nên nói chi tới việc nhìn anh chàng đẹp trai gì đó kia.   Đoàn người đi qua bên người Đồng Niên Niên, không khí ngột ngạt khiến cho tốc độ hô hấp của cô cũng chậm lại.   Chờ mãi mới tới lúc bọn họ đi hết, Đồng Niên Niên vuốt ngực, "Làm mình sợ muốn chết!"   Nói thầm xong, trong lòng Đồng Niên Niên có một cảm giác không tên, thật giống như có người đang nhìn mình, cô bỗng quay đầu lại nhưng không tìm được ánh mắt khả nghi nào.   Chỉ thấy được bóng lưng của người đàn ông dẫn đầu.   Rất cao.   Cũng rất quen.   Ngày hôm nay không có việc gì, đúng năm rưỡi là hết giờ làm việc. Đồng Niên Niên từ chối lời mời của Khương Húc rồi không hề quay đầu lại rời khỏi văn phòng.   "Khương Húc, cậu đừng cố theo đuổi nữa, cậu không nhìn ra con gái người ta không thích cậu à?"   Khương Húc bĩu môi, "Cô thì biết cái gì? Cô ấy một không tiền hai không quyền, sớm muộn sẽ thấy cái tốt của tôi thôi."   Chu Điển không còn lời gì để nói, gượng cười hai tiếng rồi không tiếp lời nữa.   Lúc Đồng Niên Niên đi ra từ trong thang máy thì đúng lúc Từ Mị gọi tới.   "Mẹ."   Từ Mị mở đầu bằng một đoạn văn thật dài, cuối cùng mới đi vào chủ đề: "Niên Niên, người đàn ông đó mẹ nhìn rồi, không tệ lắm đâu, hai con nên nói chuyện với nhau. Lát nữa mẹ gửi cách liên lạc với cậu ta vào máy con, con nhớ chủ động chút, đừng lạnh nhạt quá, nghe chưa?"   Lại nữa rồi.   Cứ cách một khoảng thời gian, Từ Mị lại giới thiệu cho Đồng Niên Niên một đối tượng hẹn hò, nói cô nhất định phải nắm chắc đối tượng này, bằng không về sau không ai thèm lấy nữa.   ... Sớm biết thế, tại sao lúc trước còn làm vậy?   Đồng Niên Niên trả lời lại qua loa, lại nói thêm vài lời cho có rồi cúp điện thoại.   Cả người quá mệt mỏi, cô bỗng nhiên không muốn cử động.   Ven đường có cây cối xanh um tươi tốt, Đồng Niên Niên đi tới, ngồi xổm xuống đếm kiến.   Cô chẳng hề phát hiện ra chiếc xe đỗ ở bên kia đường, mà người ngồi ở ghế sau chiếc xe đó đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.   Học tỷ gầy đi rồi. Trần Tinh nghĩ.   Bạch Quyền Quyền lén nhìn Trần Tinh nhìn Đồng Niên Niên tới ngẩn người, thầm tặc lưỡi, sếp dịu dàng quá.   Đếm đi đếm lại mấy con kiến, lòng Đồng Niên Niên tĩnh lặng lại một chút. Cô chống đầu gối muốn đứng lên nhưng bởi vì ngồi xổm lâu quá nên đầu có chút ứ máu, nhất thời váng đầu hoa mắt, suýt chút nữa ngã sấp xuống.   Cũng may cô nhanh tay bám lấy thân cây mới không ngã.   Cô lắc lắc đầu, ánh mắt vô tình lướt qua phía đối diện rồi bỗng cứng đờ lại, trong chớp mắt con ngươi phóng to ra mấy phần.    Là... là ảo giác sao?   Đồng Niên Niên bị mờ mắt, lại hơi choáng váng, cô ra sức dụi dụi mắt, muốn nhìn lại cho rõ, ấy vậy mà cửa sổ xe nâng lên rồi gương mặt quen thuộc mà mơ hồ trong ký ức cũng biến mất ở trước mắt.   Xe rời đi, Đồng Niên Niên lại giật mình ở tại chỗ.   "Trần Tinh?"