Sau ngày hôm đó, Đồng Niên Niên không khóc ở trước mặt người khác nữa.   Cô lại vùi đầu vào cuộc sống lớp 12 căng thẳng với việc học, cố gắng trải qua cuộc sống thường ngày, thật giống như... cái người cả ngày lấy nước mắt rửa mặt quãng thời gian trước chẳng phải là cô.   Ban đầu Từ Mị còn tưởng rằng Đồng Niên Niên giả vờ trước mặt bà, nhưng lâu dần, bà cũng yên tâm.   Vốn dĩ ấy, tình yêu cấp ba gì gì đó, chia tay thì đau khổ tới nhường nào chứ?   Niên Niên vẫn là đứa con gái làm cho bà yên lòng.   Từ Mị không biết rằng, trong một quãng thời gian rất dài ở tương lai, vào những buổi đêm dài, Đồng Niên Niên chỉ cần vừa nhớ tới hình ảnh Trần Tinh mang theo mùi máu tanh trên người đưa cô về nhà thì sẽ đau lòng đến nỗi cả người run lên, nước mắt không cầm được.   Cậu bảo cô đừng sợ. Bảo cô nghỉ ngơi thật tốt.   Nhưng cô không làm được, cô sợ hãi, thậm chí phải dựa vào thuốc ngủ.   Vào lúc mất ngủ, Đồng Niên Niên cứ suy nghĩ về một khả năng không thực tế.   Nếu như lúc đó cô biết là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau, cô còn có thể còn ngoan ngoãn xoay người rời đi mà bỏ cậu lại một mình không?   Đáp án tất nhiên là không biết.   Nhưng mà không có cái nếu như này.   Tháng ngày Trần Tinh không ở bên cạnh mình, Đồng Niên Niên phát hiện ra thời gian trôi vô cùng chậm.   Ngoại trừ học tập để giết thời gian ra, cô không biết còn có thể lấy cái gì để bổ khuyết chỗ trống trong lòng.   Bận rộn thật sự là một thứ tốt. Nó khiến Đồng Niên Niên không có thời gian suy nghĩ nhiều về những chuyện phiền lòng, cũng khiến cho Đồng Niên Niên trở nên càng ngày càng lặng lẽ.   Có ai lại muốn nghiện bận rộn chứ? Chẳng qua là bởi vì cô đơn thôi.   Trần Tinh rời khỏi Hải Thành, mà Hoàng Phinh Đình cũng theo Mục Quyết ra nước ngoài.   Chuyện Mục Quyết đang chuẩn bị ra nước ngoài lúc trước Đồng Niên Niên có nghe loáng thoáng nhưng Hoàng Phinh Đình cũng đi theo cùng lúc, đây là chuyện Đồng Niên Niên hoàn toàn không ngờ tới.   "Dẫu sao thành tích của mình cũng không tốt, chẳng bằng ra nước ngoài rồi mang theo cái danh du học sinh trở về."   Đồng Niên Niên biết điều kiện gia đình Hoàng Phinh Đình không tồi, cảng xuất nhập khẩu duy nhất ở Hải Thành thuộc quyền quản lý của công ty ba cô ấy. Loại tình huống như quyết định ra nước ngoài khi cách thời gian thi đại học không tới hai tháng với Hoàng Phinh Đình mà nói dường như chỉ là một chuyện rất nhỏ.   "Là bởi vì Mục Quyết à?"   Hoàng Phinh Đình ngẩn người, sau đó cười khổ nói: "Mình vẫn cho rằng mình che giấu rất kỹ rồi." Đồng Niên Niên buồn cười đẩy cô ấy, "Chút trò vặt của cậu ấy mà!"   Hoàng Phinh Đình cười theo, tiếng cười biến mất thì chỉ còn lại sự im lặng.   Sự im lặng này khiến cho Hoàng Phinh Đình bỗng dưng cảm thấy viền mắt hơi ươn ướt, cô ấy cố sức khịt mũi rồi bất chợt ôm lấy Đồng Niên Niên: "Niên Niên à, mọi chuyện qua cả rồi, một mình cậu cũng phải sống tốt nhé!"   Đồng Niên Niên cũng ôm trở lại, né tránh chủ đề này, cô vỗ vỗ lưng Hoàng Phinh Đình, "Cậu phải nhớ kỹ mình nhé."   "Đương nhiên mình sẽ nhớ cậu rồi!" Hoàng Phinh Đình thề son sắt bảo đảm nói.   Chớp mắt, tiết trời nóng bức hơn, mùa hè đã tới.   Theo chân hè tới là kỳ thi đại học.   Đồng Niên Niên đứng trong hành lang đã từng là căn cứ hẹn hò bí mật của cô và Trần Tinh, phóng tầm mắt nhìn Thâm Đảo.   Cô sắp rời khỏi nơi này rồi.   Rời khỏi cái miệng vực sâu khổng lồ nuốt con người này rồi.    Nó để cho Trần Tinh chạy, để cho Hoàng Phinh Đình chạy.   Chỉ ăn có một mình cô.    Tuy hoang đường và vô lý nhưng thật giống như, bọn Trần Tinh trước giờ chưa bao giờ xuất hiện ở trong cuộc đời Đồng Niên Niên.   Có gió thổi qua, Đồng Niên Niên dụi dụi mắt, đầu ngón tay quệt qua một vùng ươn ướt.   Cô lẩm bẩm: "Gió lớn quá."   Kỳ thi đại học kiêu ngạo tới rồi vội vàng rời đi.   Ngày có kết quả, Đồng Niên Niên ngủ không biết trời đất gì.   Là Từ Mị đánh thức cô.   "Bé con ơi! Điểm này, con đỗ đại học Q rồi đó!"   Đồng Niên Niên trở mình, chùm chăn kín người, giống như chưa tỉnh ngủ, "Con biết rồi."   Từ Mị mừng tới nỗi cười tít cả mắt, không chú ý tới thái độ của Đồng Niên Niên lắm, bắt đầu vội vàng đi báo tin mừng cho họ hàng thân thích.   Nghe thấy đầu bên kia điện thoại mọi người đang khen Đồng Niên Niên, nụ cười của Từ Mị càng ngày càng rạng rỡ, vừa khiêm tốn vừa đắc ý, bởi vì chuyện xảy ra ba tháng trước, Từ Mị vốn dĩ đã chuẩn bị xong xuôi để Đồng Niên Niên học lại nhưng không ngờ Đồng Niên Niên tiến bộ vượt bậc, thi đỗ đại học Q bao năm nay điểm số luôn hơn bốn mươi điểm.   Thật không hổ là con gái của bà!   Ở phòng khách, Từ Mị không ngừng nói những lời vui mừng, tiếng cười không dứt. Ở trong phòng, cả người Đồng Niên Niên rét run, lặng lẽ chảy nước mắt.   Đồng Niên Niên vẫn luôn nhớ Từ Mị từng nói một câu với Đồng Hữu Tài.   Bà ấy nói nếu như Đồng Niên Niên và Trần Tinh ở bên nhau, Trần Tinh sẽ làm lỡ tương lai của Đồng Niên Niên.   Để chứng minh Từ Mị sai, cũng là chiến đấu vì Trần Tinh, ba tháng qua, không có một ngày nào Đồng Niên Niên dám thả lỏng dây thần kinh kéo căng của mình, cô thật sự làm được rồi.   Chỉ tiếc người cô muốn chia sẻ niềm vui sướng này đã rời xa cuộc sống của cô.   Cô không sao cả, chỉ muốn khóc thôi.   Không bao lâu sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học Q, Từ Mị làm một bữa tiệc cho Đồng Niên Niên.   Dựa vào lễ tiết, toàn bộ quá trình Đồng Niên Niên theo sau Từ Mị, nhìn Từ Mị xã giao với người khác, mà nhân vật chính là cô chỉ cần thỉnh thoảng nở nụ cười là đủ rồi.   Thật mệt mỏi.   Lúc bữa tiệc sắp kết thúc, Từ Mị đi tới phòng rửa tay thì mới tìm thấy Đồng Niên Niên đang ngồi đờ đẫn trên ghế sô pha ở hành lang.   "Tại sao con vẫn còn ở chỗ này hả? Mau theo mẹ ra ngoài nào." Từ Mị làm bộ muốn tới kéo cô, "Cô chú sắp về rồi, con phải ra ngoài chào một tiếng mới được đó."   Đồng Niên Niên lại tránh sự đụng chạm của Từ Mị.   Từ Mị mặt lạnh, "Đồng Niên Niên, bây giờ con đang tỏ thái độ với mẹ phải không?"   Đồng Niên Niên vẫn không nhìn bà mà cứ nhìn bức tranh trên vách tường hành lang.   Bức tranh sử dụng màu đậm tô cảnh mặt trời lặn với ánh sáng rực rỡ, cực kỳ giống cảnh tượng cô nhìn thấy Trần Tinh ở bệnh viện ngày đó.   Trước đây Trần Tinh luôn hỏi cô thích cậu từ khi nào.   Cô luôn cố ý nói không biết.   Nhưng sao có thể không biết chuyện đó chứ?   Lúc Trần Tinh theo đuổi cô, sự thân mật mập mờ giữa hai người giống như món khai vị trước bữa ăn.   Chính thức khiến cô động lòng là khoảnh khắc cậu đứng ngược hướng mặt trời xuất hiện ở trước mặt cô.   Nếu có thể trở lại quá khứ thì tốt rồi, cô chắc chắn sẽ nghiêm túc trả lời Trần Tinh.   Trở về từ trong hồi ức, con mắt Đồng Niên Niên ảm đạm, cô ngẩng đầu lên nhìn Từ Mị đã có vẻ tức giận ở giữa lông mày.   Cô nói: "Trần Tinh trước giờ chưa từng làm lỡ con."   "Là con làm lỡ cậu ấy."   Đồng Niên Niên nói xong thì vượt qua Từ Mị đi ra ngoài.   Từ Mị run lên, sau chốc lát mới phản ứng lại, bà tức giận nói: "Đồng Niên Niên, con dùng thái độ này nói chuyện với mẹ hả?"   Đồng Niên Niên đưa lưng về phía bà lắc đầu.   "Con chỉ không muốn người khác hiểu lầm Trần Tinh mà thôi."   ***   Vườn trường kết thúc. Từ chương sau xưng hô nam nữ chính sẽ trở thành cô - anh.