Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 197 : Đại lão sắp hắc hóa (38)
Edit: Ư Ư
Người có thất tình lục dục, bi thương, vui sướng, đây đều là chuyện bình thường của con người.
Chỉ cần ở trong phạm vi bình thường thì trên người Long Lị Lị sẽ không xuất hiện loại hơi thở này.
Chỉ là có lẽ bây giờ cô ta đã có chút cố chấp, hoặc cũng có thể là chịu kích thích, làm cho mặt trái cảm xúc của cô ta vượt qua người bình thường quá nhiều.
Lời nói của Tô Yên làm Long Lị Lị sửng sốt.
Nhưng trợ lý của Long Lị Lị lại tức giận, "Cô nói chuyện kiểu gì vậy? Là cô đụng vào chị Lily, chẳng những không xin lỗi mà còn có thái độ này!"
Tô Yên liếm liếm môi nghiêm túc nhìn Long Lị Lị, "Xin lỗi vì lúc nãy đã đụng phải cô làm cô bị bỏng."
Nói xong cô hơi dừng lại, "Nhưng mà câu nói lúc nãy chắc cô có thể hiểu, ít nhất cô đừng nên cố chấp như vậy."
Biểu tình trên mặt Long Lị Lị đã cứng đờ.
Bởi vì câu nói này ai nghe thấy cũng đều rất... khó có thể chịu đựng.
Trợ lý của Long Lị Lị nhìn Tô Yên như đang nhìn bệnh nhân tâm thần.
Tức giận.
Người này có biết nói chuyện không vậy??
Sau khi nói xong Tô Yên cầm di động rời đi.
Trở lại phòng trang điểm, tháo trang sức, thay quần áo.
Sau đó đi ra ngoài đoàn phim.
Điện thoại lại vang lên.
Quyền Từ dò hỏi, giọng nói của anh rất bình tĩnh không có chút không kiên nhẫn nào, "Ra ngoài chưa?"
"Đã sắp đi ra ngoài rồi."
Sau đó đầu bên kia đột nhiên im lặng, sau đó bỗng nhiên lên tiếng, "Tô Yên."
"Sao vậy?"
"Hai phút, nếu không nhìn thấy em thì tối hôm nay em sẽ bị tôi làm cho đến khi hôn mê."
Lời nói ác liệt nhưng giọng nói lại trầm thấp quyến rũ che giấu tâm trạng nóng nảy.
Sau đó, điện thoại bị cắt đứt.
Tô Yên chớp chớp mắt im lặng một lát.
Giây tiếp theo lập tức ôm di động chạy ra bên ngoài.
Tuy dung lượng não bị hạn chế nhưng cô biết mình không muốn bị làm ngất xỉu ở trên giường.
Giá trị thể lực của cô rất tỉ, chỉ có sáu điểm thôi.
Vì thế... chạy được một nửa lại đỡ tường nghỉ ngơi một chút.
Khuyên tai truyền đến một giọng nói hơi hơi hưng phấn, "Ký chủ! Còn 69 giây thôi, nếu ngài không nhìn thấy Quyền Từ, sẽ bị như vậy như vậy, như vậy như vậy áu áu ~~~"
Tô Yên vừa nghe bèn bóc một cái kẹo cho vào miệng rồi lập tức chạy ra bên ngoài.
Chờ đến khi nhìn thấy chiếc Maserati quen thuộc kia mới thở phào nhẹ nhõm.
Đang định đi qua đường đi tới đó thì...
"Tô Yên."
Giọng nói của trợ lý Long Lị Lị vang lên.
Bước chân Tô Yên hơi dừng lại nghiêng đầu nhìn.
Trợ lý của Long Lị Lị trợ lý đi tới, "Tôi có chút việc phải đi về trước, chân của chị Lily không tiện, cô đưa chị ấy về nhà đi."
Nói xong, nghĩ nghĩ bèn bổ sung thêm, "Hôm nay cô làm đổ nước vào người chị Lily, cũng nên làm chuyện gì đó chứ."
Nói xong thì Long Lị Lị đã đi tới.
Long Lị Lị cười lắc đầu có vẻ hơi bất đắc dĩ, "Thật ra tôi có thể tự đi về nhưng trợ lý của tôi không yên tâm."
Khuyên tai, Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: "Còn hai mươi giây ~"
Tô Yên không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía xe Maserati kia rồi lại nhìn về phía Long Lị Lị và trợ lý của cô ta, "Tôi không có xe."
Cô nghiêm túc nói.
Dừng một chút, lại nói: "Nếu cô muốn bồi thường, có thể. Ngày mai cô có thể nói với tôi, chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của tôi."
Nói xong cô định đi thì lại bị người trợ lý kia túm chặt "Ai ai ai ai, cô có thái độ gì vậy? Chỉ cần cô đưa chị Lily về thôi mà. Tôi chưa thấy người nào như cô đó."
Tô Yên muốn rút tay về nhưng trợ lý kia có vẻ rất kích động nên dùng rất nhiều sức.
Cho đến khi Tiểu Hoa lên tiếng, "Leng keng, đã qua hai phút."
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
10 chương
90 chương
41 chương
3 chương