Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 196 : Đại lão sắp hắc hóa (37)

Edit: Ư Ư Chờ đến khi cô nói xong thì đầu điện thoại bên kia lại im lặng. Sau đó, lại nghe thấy một giọng cười quyến rũ truyền tới, "Không sao cả, em muốn quay đến mấy giờ cũng được." Tô Yên nghe vậy bèn nhìn thoáng qua điện thoại. Cô còn tưởng rằng anh sẽ tức giận rồi lúc về nhà sẽ cắn cô đấy. Khó có khi anh dễ tính thế này, Tô Yên vui vẻ gật gật đầu. Nghĩ đến chuyện anh không nhìn thấy mới lên tiếng trả lời, "Được. " Năm giờ chiều, Tô Yên chụp xong một cảnh quay. Nghe đạo diễn ngồi ở trước máy quay hô một tiếng, "Cắt. " Tô Yên lập tức thả cánh tay đang kéo Long Lị Lị ra. Sau đó lại nhìn thấy đạo diễn đi tới trước mặt bọn họ. Đầu tiên là im lặng suy nghĩ, sau đó tầm mắt dừng trên người Tô Yên lên tiếng, "Cô là Tô Yên?" Bởi vì thay đổi đạo diễn nên mọi người đều chưa quá quen thuộc. Tô Yên gật đầu, "Đúng vậy. " Đạo diễn kia như đang suy tư gì đó mà gật gật đầu. Mà ngay lúc này phó đạo diễn lại chạy tới, "Đạo diễn, chúng ta có cần chuẩn bị diễn đêm không?" Lại nhìn thấy đạo diễn kia xua xua tay, "Kết thúc công việc, hôm nay không quay nữa." Không chỉ là phó đạo diễn mà tất cả mọi người đều sửng sốt, "Đạo diễn, không quay nữa sao??" Sau đó đạo diễn không nói thêm gì mà chỉ đi về ghế của mình ngồi xuống. Trợ lý của Tô Yên đi tới nhỏ giọng nói: "Chị Tô Yên, chị có điện thoại này." Tô Yên cầm lấy, lại sửng sốt khi nhìn thấy tên Quyền Từ trên màn hình di động. Nghe điện thoại, "Alo? Quyền Từ." Giọng nói mềm mại ấm áp hấp dẫn sự chú ý của Long Lị Lị bên cạnh. Long Lị Lị đang uống nước nhưng vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên. Đầu điện thoại bên kia, Quyền Từ đang gõ gõ bàn, "Kết thúc công việc rồi à? Đi ra ngoài đi, tôi đang ở bên ngoài đoàn phim chờ em." Tô Yên nghe vậy lại cảm thấy vui vẻ, "Được." Sau khi đồng ý thì cúp máy. Nhưng mà Tô Yên chậm rãi phản ứng lại, cô không hiểu lắm. Sao anh lại biết cô đã quay xong? Rõ ràng... vừa nãy cô đã nói đêm nay mình còn phải quay phim mà. Nhưng cô cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì mà đút điện thoại vào trong túi, xoay người lại định đi ra ngoài. Lạch cạch, không biết Long Lị Lị đã đứng ở phía sau cô từ lúc nào. Bởi vì cô xoay người lại nên đụng phải Long Lị Lị đang đứng uống nước. Làm cho cả cốc nước đều đổ vào trên người cô ta, "A!" Cốc nước kia lại còn mang theo khí nóng làm phần da ở cổ Long Lị Lị đỏ bừng một mảng. Tô Yên ngốc. Trợ lý của Long Lị Lị vội vàng lấy giấy thấm bớt nước, "Chị Lily, chị không sao chứ?" Hốc mắt Long Lị Lị rưng rưng, lắc đầu, "Tôi không sao, cũng không đau lắm." Vừa nói vừa dùng giấy lau nhưng thân thể lại co về phía sau. Trợ lý của Long Lị Lị buồn bực trừng mắt nhìn Tô Yên, "Này! Cô không có mắt à!" Tô Yên còn chưa nói gì thì Long Lị Lị đã mở miệng ngăn cản, "Em đừng như vậy? Tô Yên không nhìn thấy chị đứng ở phía sau, cô ấy không cố ý đâu." Vừa nói Long Lị Lị vừa tỏ vẻ có lỗi, "Tôi đứng ở phía sau cô cũng làm cô giật mình đúng không?" Tô Yên liếm liếm khóe môi nhìn Long Lị Lị, cảm thấy trên người vô gái này có một tia hơi thở âm trầm. Chẳng sợ ngôn ngữ động tác của cô ta đều rất ôn nhu, hoàn mỹ không có chút sơ hở nào. Nhưng Tô Yên bản thân là Chủ Thần nên cô cực kỳ mẫn cảm với những thứ có hơi âm u. Trên người Long Lị Lị đang tràn đầy hơi thở âm u nhưng bây giờ vẫn còn rất nhạt. Cô mở miệng nghiêm túc nói: "Cô nên bao dung hơn một chút, đừng nên tính toán chi li." Như vậy sẽ không đi vào ngõ cụt làm bản thân bị mặt trái cảm xúc khống chế.