Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 198 : Đại lão sắp hắc hóa (39)

Edit: Ư Ư Tô Yên đang vội vàng muốn băng qua đường thì nghe thấy giọng nói của Tiểu Hoa, lập tức dừng lại. Chớp chớp mắt. Lại nhìn trợ lý đang túm cánh tay mình kia. Cô mím mím môi rút tay về. Nhìn người trợ lý kia, ngữ khí vẫn mềm mại thong thả nói: "Vừa nãy tôi đã nói chưa đủ rõ ràng à? Tôi không có xe. Cô có hiểu không?" Tiểu Hoa nghe Tô Yên nói. Yên lặng nuốt nuốt nước bọt. Đi theo ký chủ lâu như vậy nó cũng đại khái hiểu biết được một chút. Mỗi một lần ký chủ như vậy, ngài ấy sẽ làm ra vài chuyện hung tàn... ách... không phù hợp với bề ngoài ngoan ngoãn của ngài ấy. Trợ lý kia sửng sốt sau đó hai tay ôm ngực "xùy" một tiếng. Liếc nhìn đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới, "Tôi chưa từng thấy người nào giống như cô vậy. Tôi bảo cô tốt với chị Lily một chút, cô không biết là tôi đang giúp cô à?" Có vẻ trợ lý rất bất mãn với Tô Yên vậy nên lải nhải rất nhiều. Tô Yên nghe vậy hơi nhíu mày. Sao người này lại nói nhiều vậy chứ? Hơn nữa vừa nãy cô cũng đã nói rõ ràng rồi cơ mà. Sao cứ lì lợm la liếm như vậy, thật phiền phức. Đối diện đường cái, Quyền Từ từ trên xe đi xuống. Anh dựa vào cửa xe, một đôi mắt đào hoa nâng lên, cách đường cái nhìn ba người đối diện. Khóe môi mang theo ý cười, đôi mắt đen nhánh, không biết đang nghĩ tới chuyện gì. Người đầu tiên nhìn Quyền Từ đi xuống vẫn là Long Lị Lị. Cô ta nở một nụ cười ôn nhu, duỗi tay, kéo trợ lý của mình lại, "Thôi, em gọi giúp chị một cái xe taxi, chị có thể tự về mà." Trợ lý tựa hồ vẫn có chút tức giận, quay đầu lại trừng mắt nhìn Tô Yên, "Thật là, tôi chưa gặp người nào ích kỷ như cô... " Còn chưa kịp nói xong thì Tô Yên đã rũ mắt cầm một chai nước khoáng từ trong túi ra uống hai ngụm. Mở nắp, nâng tay lên. Một lọ nước khoáng đều được vị trợ lý kia hứng trọn. Trợ lý kia đầu tiên là sửng sốt không thể tin tưởng, sau đó bắt đầu hét to, "Tô Yên! Cô bị điên à!" Tô Yên yên lặng đóng nắp chai, nghiêm túc nói: "Tôi thấy cô có vẻ không được bình tĩnh nên làm cô bình tĩnh một chút." Cô nói rất nghiêm túc, không có chút châm chọc nào. Nói xong, cô nhìn hai người đó. Long Lị Lị đã ngây người. Đại khái là không nghĩ tới Tô Yên sẽ làm ra chuyện như vậy. Cô liếm môi, nhìn người trợ lý cuối cùng cũng im lặng này một cái rồi đi qua đường. Tiểu Hoa cười vui vẻ, "Ký chủ ~~, ngài đã quá hai phút rất nhiều áu áu ~~" Tô Yên vừa nghe, liếm liếm môi. Quyền Từ nhìn. Khó có khi gối ôm nhỏ ngoan ngoãn nhìn mình như vậy. Anh duỗi tay ấn người vào trong lòng, cuối cùng cảm góc tối tăm cũng tan đi không ít. Cúi người, cắn một miếng. Đau đến nỗi làm cô rụt người về phía sau. Người này rất thích cắn cô. Trên người chỗ nào cũng có dấu răng của anh. Anh mỉm cười ôm người vào trong lòng, "Sao lại ngoan như vậy?" Tô Yên nuốt nuốt nước bọt, thành thành thật thật gật đầu, "Ừm." Cô vốn rất ngoan mà. Dường như Quyền Từ nhìn thấu suy nghĩ của cô, ngữ khí sâu xa nói: "Em đến muộn." Tô Yên có chút buồn rầu nhưng lại rất thành thật gật gật đầu, "Ừm."