Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1757 : Tô Thiếu Hiệp Uy Vũ 12
Hắn còn chưa kịp phát biểu ý kiến, Tô Yên đã ném lò đàn hương trong tay đi, đi đường quyền bổ một nhát vào sau gáy hắn.
Hiên Viên Quân Ngọc ngất xỉu rồi.
Tô Yên khiêng hắn trở về.
Tiểu Hoa kinh ngạc
“Ký chủ, chị đánh Nam chủ đại nhân hôn mê luôn sao?”
“Ừm”
Lần này tới phiên Tiểu Hoa trầm mặc.
Một lúc sau, nó mới nhỏ giọng nói
“Ký chủ, chị có cảm thấy mình có một chút thay đổi không?”
“Sao cơ?”
Tô Yên vừa khiêng Hiên Viên Quân Ngọc về, vừa nghi hoặc.
“Ký chủ, trước kia chị đều là hữu cầu tất ứng, Nam chủ đại nhân yêu cầu điều gì tỷ đều thỏa mãn!”
Nhưng hiện tại, ký chủ ỷ vào bản thân có sức lực lớn, ngại phiền liền trực tiếp đánh người ta bất tỉnh nhân sự rồi khiêng về.
Chậc chậc chậc, ngẫm lại tiểu khả ái năm đó rồi nhìn cái vị bây giờ xem.
Haizz, ký chủ ngày xưa đâu mất tiêu rồi?
Tô Yên suy ngẫm vấn đề Tiểu Hoa đưa ra, nghiêm túc trả lời
“Hắn quá bệnh kiều, phải sửa!”
Từ lúc ra khỏi cửa tới giờ đã là một canh giờ rưỡi.
Đêm khuya, Hiên Viên Quân Ngọc đồng chí còn chưa kịp làm gì, chỉ đứng im một chỗ sai Tô Yên lấy cái này, lấy cái kia.
Ngoại trừ đánh ngất hắn rồi đem người về, Tô Yên cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Tô Yên vừa nói, Tiểu Hoa bắt đầu nhỏ giọng thì thầm
“Nam chủ đại nhân dù không bệnh kiều, bị ký chủ chiều hư như vậy cũng thành bệnh kiều.
”
Ngẫm lại những vị diện trước, Quân Vực đại nhân vừa gặp được Ký chủ liền chỗ này không thoải mái, chỗ kia đau nhức, thế nào cũng ỉ ôi đòi ký chủ phải ở bên cạnh mới chịu cơ.
Lần này, ký chủ quật khởi, Tiểu Hoa vô cùng ủng hộ ký chủ làm vậy.
Vào trong viện, Tô Yên đặt Hiên Viên Quân Ngọc lên giường, cởi áo ngoài cho hắn.
Thu thập cho hắn xong, nàng cũng nên trở về phòng mình.
Nhưng mà, phòng của nàng đã bị tên bắn không còn chỗ đặt chân, những phòng khác đều để chật cứng đồ của hắn.
Tô Yên cũng từng mở những cái rương đó ra xem.
Tên này chỉ ở lại đây nửa tháng, sao lại phải mang nhiều đồ như vậy?
Giống như là chuyển nhà vậy, mấy cái rương kia toàn y phục, vô cùng tinh tế.
Mỗi việc uống rượu thôi cũng phải mang theo 13 cái chén.
Hình thức, chất liệu mỗi cái đều không giống nhau, tinh xảo lại đẹp mắt, được đặt trong hộp gỗ gói ghém cẩn thận, chở tới đây.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm. com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Giống chủ nhân của nó, kiều quý không chịu được.
Tô Yên dạo quanh sân một vòng, cuối cùng lại quay về phòng Hiên Viên Quân Ngọc.
Nàng nằm cạnh hắn cả một đêm.
Ngày hôm sau, người trêи giường vừa có động tĩnh, nàng lập tức tỉnh giấc.
Mở to mắt, nghiêng đầu qua nhìn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Không biết có phải hắn chưa tỉnh ngủ hay không, trêи mặt có thêm một tầng u ám, không có mỉm cười nhẹ nhàng giống như mọi ngày.
Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn chằm chằm Tô Yên thật lâu.
Ánh mắt kia làm người ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Tô Yên ngồi dậy, rời giường, đi ra bên ngoài.
Nàng mới vừa ra tới cửa, liền nghe thấy hắn nói
“Đi đâu?”
Giọng nói có chút khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ.
Tô Yên mở miệng
“Rửa mặt.
”
Nghe vậy, hắn cũng không nói gì nữa.
Tô Yên đợi một lát, thấy hắn không nói thêm, mới đi ra ngoài.
Tô Yên rửa mặt xong, chờ ở ngoài cửa.
Bốn tiểu thái giám nối đuôi nhau đi từ bên trong ra, im lặng làm việc rất có quy củ.
Những người này từ Kim Ngọc quốc tới để hầu hạ Hiên Viên Quân Ngọc.
Đều đã trải qua xét duyệt cẩn thận, đều không biết võ công, hơn nữa xác thật là thái giám.
Đừng nói là Tô Yên, phỏng chừng toàn bộ binh sĩ trong quân doanh cũng chưa bao giờ thấy có tù binh nào lại phô trương như thế.
.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
306 chương
45 chương
31 chương
22 chương