Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1714 : Leng Keng Tiểu Cẩm Lý Lên Sàn 33

Tô Yên nhìn chứng minh thư kia, lại nhìn Tô Tiểu Hồng. Được rồi, việc này xác thật là làm đổi mới quen biết của cô. “Em có chứng minh thư?” Tiểu Hồng mờ mịt, nói “Người ta cũng không biết đây là cái gì đâu nha, là Cổ Vương cho em.” Nói xong còn cắn một ngụm kem ly. Tô Yên nhìn về phía Tô Cổ “Em làm?” Tô Cổ nhìn thoáng qua chứng minh thư kia “Có cái này làm việc càng tiện một chút.” Lời này đó là gián tiếp thừa nhận thứ này chính là hắn làm. Tô Yên cầm chứng minh thư kia, suy nghĩ trong chốc lát “Em cũng có?” Tô Cổ gật đầu “Ân” Tô Yên nhìn trái nhìn phải. Bốn phía không người. “Em còn có chuyện gì khác phải làm không?” Tô Cổ “Buổi tối đi bán rượu.” Tô Yên “Vậy hiện tại theo ta đi đi. Mang theo chứng minh thư.” Nói rồi Tô Yên liền dẫn Tô Cổ cùng Tiểu Hồng đi. ······ Buổi trưa cùng ngày, tin tức địa phương, mục tin tức trúng thưởng “Được rồi, chúng ta tới xem tin tức tiếp theo. Có thiếu niên 18 tuổi mua vé số, trúng thưởng mười vạn tệ. Chúng ta cùng xem một chút hình ảnh ngay lúc đó.” Cửa công ty phát hành vé số. Phóng viên cầm microphone, đưa về hướng một lớn một đang đeo mặt nạ, hỏi “Cậu năm nay mới 18 tuổi đã trúng thưởng một số tiền khổng lồ như vậy, có nghĩ tới dùng như thế nào hay không?” Tô Cổ không nói chuyện, duỗi tay lấy microphone đưa tới trước mặt Tô Tiểu Hồng. Tô Tiểu Hồng nhìn thấy microphone, phản ứng đầu tiên là ······ răng rắc tiến lên cắn một ngụm. Giây tiếp theo, trêи microphone liền xuất hiện một vết răng lõm vào. [Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ] Tô Tiểu Hồng nước mắt lưng tròng nhìn Tô Cổ. Phóng viên vội vàng cầm lại microphone của mình, cười hoà giải “Răng của bạn nhỏ này cũng thật tốt. Bạn nhỏ có nguyện vọng gì hay không?” Tô Tiểu Hồng thực nghiêm túc suy nghĩ một chút vấn đề này “Ta muốn ngủ cùng Yên Yên một phòng ···· ưm.” Nói một nửa đã bị Tô Cổ che miệng lại, ôm lên. Phóng viên nghe chuyện không đầu không đuôi, nói “Quả thật là đồng ngôn vô kỵ* a.” *Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ. Tô Cổ “Có thể đi rồi sao?” Phóng viên nhìn người được phỏng vấn tựa hồ cũng không muốn tiếp tục, chặn lại nói “Hy vọng cậu có thể dùng thật tốt giải thưởng lần này.” Nói xong, phóng viên cười với màn ảnh một chút, kết thúc lần phỏng vấn này. Tô Cổ ôm Tô Tiểu Hồng rời đi. Tô Tiểu Hồng quẫy quẫy chân ngắn nhỏ. Nó nói “Ngươi còn muốn đi bán mình sao?” Tô Cổ liếc Tô Tiểu Hồng một cái “Không bán.” “Thật sao??” “Ân.” Tiểu Hồng tung tăng chân, có vẻ thực cao hứng. “Chúng ta đi làm gì đây?” “Có người cho ta một cái giá, ta cảm thấy khá thích hợp, chuẩn bị đem ngươi bán.” Khi nói chuyện, trêи mặt Tô Cổ không có biểu tình gì, nhìn qua như thật. Thế cho nên khi dứt lười, Tiểu Hồng trầm mặc một hồi lâu, sau đó giận trừng trừng “Vì sao muốn bán ta?” “Vì sao không bán ngươi?” “Ta tốt như vậy!” “Ngươi tốt? Ngươi lấy tự tin ở đâu ra? Ăn còn nhiều hơn người khác, tiêu tiền cũng không kém, không có tác dụng gì, mỗi ngày đều kéo chân sau. Da dày thịt béo không cầu tiến tới, khi soi gương, ngươi cảm thấy mình đáng mặt rắn sao?” Tô Cổ mắng người, quả thực là có thể mắng đối phương muốn chết. Tiểu Hồng nghe, một nghẹn. Sau đó, càng nghe càng trầm mặc, càng nghe càng trầm mặc, cuối cùng hai mắt nước mắt lưng tròng. Lời này, quá sát muối vào tim.