Nghe Diêu Thụy Hà nói xong, Chu Tử quay đầu nhìn lại Vương Tích Trân. Vương Tích Trân cúi đầu, bộ dáng ra vẻ khiêm tốn, nhưng toàn thân lại toát ra khí thế ít người có được, càng không cần phải nói đến dung mạo của nàng ta giống như hoa xuân rực rỡ, khí chất trong trẻo tựa như tiên nữ. Chu Tử biết mình không thể tức giận, cũng không cần phải tức giận. Tâm tư của Triệu Trinh đối với nàng, nàng đã sớm hiểu rõ, cần gì phải tức giận với nữ nhân không liên quan thì có ích lợi gì? Nhưng khi nhìn Vương Tích Trân, nàng liền nhớ lại buổi trưa năm ấy trong Thập Lý Trường đình: bộ dáng Vương Tích Trân khẽ mỉm cười với Triệu Trinh. Mãi cho đến hiện tại, Chu Tử vẫn cảm thấy cái gọi là vẻ đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, chính là hình ảnh trong khoảnh khắc khi Vương Tích Trân mỉm cười dưới ánh mặt trời kia. So với nàng ta, nói dễ nghe thì mình có thể được gọi là xinh đẹp khỏe mạnh, nói khó nghe một chút, chính là mình xinh đẹp kiểu thô tục! Mặt khác, trực giác nói cho nàng biết, Vương Tích Trân này khẳng định cũng rất thích Triệu Trinh! Có một kẻ địch mạnh luôn chờ chực ở bên như hổ rình mồi như vậy, thật sự là khiến Chu Tử buồn bực a! Tâm tình Chu Tử sa sút, nhưng vẫn cố gắng giả bộ tươi cười, nói với Vương Tích Trân: "Vậy Vương tiểu thư hiện đang ở Kim phủ rất tốt, vậy cứ ở lại đây đi!" Nàng mỉm cười với Vương Tích Trân, sau đó quẹo trái, đi vào con đường nhỏ bên cạnh, ra khỏi hành lang dưới giàn hoa Lăng Tiêu(*) , đi một đoạn khá xa mới dừng lại ở một đình nhỏ tinh xảo, tỉ mỉ ngắm nghía một chậu Mặc cúc (hoa cúc tím) được đặt trong đình nhỏ. Ngân Linh theo sát nàng, lúc này nhìn bốn phía xung quanh không có ai, nhỏ giọng trêu chọc: "Chu phu nhân à, vừa rồi ngài cười nhưng còn khó coi hơn khóc nha!" Chu Tử không nói gì, nắm một bông cúc tím, rầu rĩ thở dài. Ngân Linh cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng lay động, ngắt đóa cúc tím kia, không biết xoa nắn thế nào, đóa hoa Cúc tím kia biến thành từng mảnh vụn xanh đen lả tả rơi xuống đất. Chu Tử nhẹ dẫm chân, đạp những mảnh vụn hoa Cúc tím đó dưới chân, nói: "Ngân Linh, như vậy rất ác độc, ta chẳng qua chỉ đố kỵ vì nàng xinh đẹp hơn ta, cho nên trong lòng khó chịu!" Nói xong, nàng vẫn cố gắng mỉm cười như trước. Ngân Linh biết trong lòng nàng khó chịu, trong lòng tính toán một chút, cũng không nhiều lời nữa. Xuất thân trong một gia đình nhà cao cửa rộng ở Kim Kinh, trong nhà của Diêu Thụy Hà xác thực cũng có chút gập ghềnh, thủ hạ cũng có vài phần bản lĩnh, suy nghĩ bố trí vườn hoa này một cách tỉ mỉ lý thú, Chu Tử mang theo Ngân Linh từ từ đi dạo — mặc dù nàng tự xưng là thân thể khỏe mạnh, nhưng bản thân đang mang thai cũng không dám lơ là. Dọc theo con đường nhỏ mọc đầy cúc dại, đi thẳng đến dưới tàn cây Liễu rũ, trước mặt liền xuất hiện một hồ sen nho nhỏ. Hoa sen trong hồ sớm đã không còn bóng dáng, ngay cả những phiến lá sen, cũng có mấy phần tàn lụi. Ngân Linh nhỏ giọng nói thầm: "Kim phủ thế này là sao a, lá sen đã sớm tàn cũng không nhổ bỏ, nhìn khó coi chết đi được!" Chu Tử mỉm cười, đang muốn khoe khoang vài câu như "Sen tàn nghe rốn tiếng mưa thu (Còn mỗi sen tàn hóng tiếng mưa)..." linh tinh, nhưng nghĩ lại, lời như vậy nói với Triệu Trinh chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, huống chi là Ngân Linh, vì vậy cười cười, không nói lời nào. Nàng nhớ tới lần trước lúc ngồi thuyền trở lại Kim Kinh, khi đó bệnh của nàng vừa mới khỏi hẳn, buổi tối quấn quít lấy Triệu Trinh bắt lên boong thuyền ngắm trăng với nàng. Lúc ấy vầng trăng sáng treo giữa không trung, gió mát thổi nhẹ, Chu Tử không nhịn được đạo văn cướp thơ mà đọc: "Gió mát thổi trên sông, Trăng sáng soi trên núi. Lấy không cấm, dùng không cạn, mà ta và chàng lại có thể cùng hưởng thụ, thật là thoải mái biết bao!" Lúc Chu Tử nói tới câu "Trăng sáng soi trên núi", Triệu Trinh cởi áo choàng ra, khoác lên người Chu Tử, cứng rắn nói: "Gió thổi sao? Ngươi thấy lạnh hả?" Chu Tử: "..." Lúc ấy chỉ cảm thấy Triệu Trinh không hiểu phong tình, nhưng bây giờ nghĩ đến, lại thấy có vài phần ngọt ngào cùng uất ức. Chu Tử đang mơ màng nhớ lại, bên kia lại có người nói tiếp: "Biểu tỷ này của ta, tuy rằng bản thân là chủ quản trong phủ, mỗi ngày đều phải lo lắng việc trong nhà, nhưng lại là người rất văn nhã. Tỷ ấy đặc biệt dặn bọn bọn hạ nhân không được tỉa những lá sen đã héo rũ trong hồ, nói cái gì mà việc vui vẻ nhất trong đời là ở trong núi Sen tàn nghe rốn tiếng mưa thu." Chu Tử không ngờ còn có người ghê tởm hơn mình, trong lòng cười thầm, trên mặt lại không lộ vẻ gì. Vương Tích Trân một thân áo váy trắng thuần được tiểu nha hoàn áo xanh đi bên cạnh dìu đỡ mà chậm rãi từng bước đi đến. Bước chân của nàng ta tuy rằng rất nhỏ, nhưng Ngân Linh đã sớm nghe thấy, cho nên không hề rời khỏi Chu Tử bên cạnh một bước. Vương Tích Trân đứng ở trước mặt Chu Tử, khẽ vén áo thi lễ. Lúc thẳng lưng đứng dậy, ánh mắt lóe tia sáng lạnh chậm rãi quét qua Chu Tử, nàng nhìn nữ tử càng ngày càng tươi tắn rực rỡ trước mắt, trong lòng không khỏi lại càng thêm chua sót. Cũng vào thời gian này năm ngoái, nàng ta từng gặp qua Chu Tử, chẳng qua khi đó nàng là tiểu thư của phủ Thừa Tướng, lúc ấy Chu Tử lại chỉ là một nha hoàn thông phòng không đáng kể của Trinh ca ca. Lúc ấy nàng căn bản cũng không thèm liếc nhìn Chu Tử, chỉ nói một tiếng "Thưởng", Chu Tử liền phải ngoan ngoãn cúi đầu nhận thưởng tạ ơn. Một năm trôi qua, Chu Tử nay đã thành Quý thiếp của Nam An vương, người người tôn kính gọi một tiếng "Chu phu nhân", mà bản thân mình lại trôi dạt chân trời, ăn nhờ ở đậu, còn phải thi lễ với thiếp thất nho nhỏ này. Cả triều Đại Kim này, đều biết phe cánh của phụ thân mình bị Thái tử cùng Nhị hoàng tử hợp sức bóp nát, chỉ có Nam An Vương gia, tuổi còn trẻ lại nắm binh quyền trong tay, luôn giữ mình trong sạch, cũng không tham dự tranh đấu trong triều, rất dễ kết thân, ngược lại có thể trở thành trợ lực lớn nhất giúp phụ thân lấy lại quyền lực. Những tâm tình thiếu nữ trước kia mình giành cho Triệu Trinh cũng đều theo gió bay đi thôi! (Nàng không biết Triệu Trinh là đầu sỏ tất cả vụ này.) Nàng cắn chặt răng, âm thầm hạ quyết tâm. Vương Tích Trân lúc này đứng rất gần Chu Tử, gương mặt bừng sáng hơn sắc hoa xuân, quả nhiên là một đại mỹ nhân phải khiến người thương tiếc. Ánh mắt nàng ta lộ ra chút hèn mọn, nhút nhát nhìn Chu Tử: "Chu phu nhân, thế sự bấp bênh, cả nhà Tích Trân bị lưu đày, Tích Trân chỉ là một thiếu nữ, trên đường đii khổ không thể tả, may nhờ Vương gia coi trọng, nhớ tới tình cảm khi còn bé, kéo Tích Trân ra khỏi bể khổ, đưa Tích Trân đến Nhuận Dương, an bài cho Tích Trân ở trong phủ của biểu tỷ, Tích Trân thật vô càn cảm tạ Vương gia..." Chu Tử nhìn nàng ta, trong lòng càng thêm buồn bực. Vương Tích Trân này thật sự là rất xinh đẹp, đẹp đến nỗi mặc dù Chu Tử biết nàng ta tiếp cận mình là không có ý tốt, nhưng vẫn ngượng ngùng không nỡ nói những lời khó nghe với nàng ta. Bản thân mình còn "vừa thấy đã thương", chứ đừng nói gì đến Triệu Trinh. Thật là phiền chết được! Vương Tích Trân nói nửa ngày, không thấy Chu Tử nói tiếp, lặng lẽ nhìn lại, chỉ thấy Chu Tử đang níu lấy một đóa cúc tím mà giày xéo! Ngân Linh lại không chịu nổi khi nhìn thấy Chu Tử đang mang thai mà rầu rĩ như vậy, nàng bèn giải quyết vấn đề theo phương pháp luôn luôn đơn giản mà hữu hiệu. Ngân Linh xăn ống tay áo lên, đi đến trước một gốc cây Dương liễu, cau mày lớn tiếng nói: "Vị trí của bụi liễu này chả thích hợp gì cả, làm chướng mắt phu nhân nhà chúng ta!" Nói xong, nàng liền khom lưng, hai tay ôm thân liễu xù xì, dùng sức một cái, nhổ cả rễ của bụi cây Dương liễu lên. Sau khi nhổ cây Dương liễu lên, Ngân Linh kéo gốc cây Dương liễu ném vào hồ sen bên cạnh, phủi phủi tay, không có hảo ý lườm Vương Tích Trân một cái, nói: "Ngân Linh là người thô lỗ, chỉ biết những thủ đoạn đơn giản này thôi!" Nàng lại quay đầu nhìn Chu Tử, cười nói: "Phu nhân, thế này hết chướng mắt rồi nhỉ!" Nhìn Ngân Linh và gốc cây Dương liễu xui xẻo, Chu Tử dở khóc dở cười, nhưng vẫn thuận theo tình huống trước mắt mà nói: "Ngân Linh, một thân công phu của ngươi sao có thể sử dụng ở nơi này được!" Vương Tích Trân nhìn ngây người, trước khi cả nhà đi đày, nhiều năm qua nàng được nuông chiều ở trong khuê phòng, tiếp xúc toàn những người mặt mỉm cười mà ngấm ngầm ngáng chân – trạch đấu, có khi nào nhìn thấy uy hiếp trần trụi trắng trợn như vậy. Trinh ca ca tuấn mỹ hơn người, thanh lãnh như ngọc như vậy, sao lại có nữ nhân trong phòng thô thiển nông cạn như vậy chứ! Nàng ta làm sao có thể xứng với Trinh ca ca được! Bên người Trinh ca ca nên là người thân thuộc xinh đẹp như hoa, mềm mại bền bỉ như dòng nước chảy mới đúng chứ! Nhưng cho dù là nghĩ như vậy, Vương Tích Trân không thể nhận ra là mình bất giác lui về sau một bước, đối với những người thô lỗ như Chu Tử và Ngân Linh, nàng thật sự có loại cảm giác vô lực như tú tài gặp phải nhà binh. Ngân Linh nâng cánh tay Chu Tử, nói: "Phu nhân, vườn hoa bên kia hồ trống rất nhiều hoa cúc trắng, chúng ta qua bên đó nhìn một chút đi!" Chu Tử đang muốn gật đầu đồng ý, bỗng nhiên xa xa truyền đến tiếng ồn ào, nghe đâu như là "Nam An Vương gia đến, các vị nữ quyến tránh ra!". Nàng vội ngẩng đầu nhìn lại. Vương Tích Trân cũng đứng ngây ra, vườn hoa hậu viện Kim phủ đang tổ chức họp mắt nữ quyến, sao Trinh ca ca đang ở Vân Trạch xa xôi lại gấp gáp trở về, hơn nữa lại còn xông vào hậu viện? Trong lòng mang theo nghi vấn, nàng nhìn về hướng cửa vườn hoa. Chỉ thấy cuối con đường nhỏ, Trinh ca ca một thân áo bào trắng khoác áo choàng màu đen dẫn theo vài thân binh đang sải bước đi lại gần. Trong lòng Vương Tích Trân run lên, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn. Ngày nay mặc dù nàng đã không còn là tiểu thư của phủ Thừa Tướng, không còn vinh quang như ngày xưa, nhưng trong cái rủi có cái may, hóa ra quan hệ họ hàng vắt ngang giữa nàng và Trinh ca ca đã không còn, nàng chỉ mong có thể đứng bên cạnh Trinh ca ca, cho dù chỉ là làm một tiểu thiếp cũng không sao cả — nàng có tự tin Trinh ca ca nhất định sẽ độc sủng một mình nàng, loại tiện tỳ như Chu Tử kia căn bản sẽ không đấu lại nàng! Sau khi Triệu Trinh nhận được tin vui mà Ngân Linh phái người đưa tới, hắn cả đêm cưỡi ngựa chạy về. Vừa về đến Vương phủ, hắn liền nghe nói Chu Tử đến phủ Kim Tổng binh tham dự hội ngắm hoa cúc, không khỏi giận dữ, ngay cả quần áo cũng chưa thay, vội cưỡi ngựa đến Kim phủ, không để ý đến vườn hoa hậu viện là nơi họp mặt nữ quyến, trực tiếp xông vào tìm Chu Tử. Hắn nhanh chóng bước đến trước mặt Chu Tử, trên gương mặt tuấn tú phủ một tầng nghiêm lạnh: "Mang thai cũng không biết ở trong phủ dưỡng, nàng là đồ ngốc sao? Có đầu óc hay không..." Thấy hắn nghiêm khắc như vậy, ánh mắt Chu Tử trông mong liếc hắn một cái, lại cúi đầu, không dám nói lời nào. Triệu Trinh ồn ào mắng vài câu, thấy nàng ngoan ngoãn cúi đầu không nói, tức giận trong ngực cũng dần dần tiêu tán, tiến lên cầm tay Chu Tử, vừa muốn an ủi vài câu, lại phát hiện bàn tay béo của Chu Tử lạnh lẽo. Hắn cau mày nhìn lướt qua Chu Tử, thấy nàng không mặc áo khoác ngoài, chỉ mặc một bộ y phục mỏng màu đỏ, quả thật có chút phong phanh, trong lòng lại tức giận lên, đang muốn khiển trách thêm, lại thấy Chu Tử ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt to phủ ánh nước, đôi môi mím chặt, bộ dáng vô cùng ủy khuất. Hắn trong lòng thở dài, giơ tay cởi áo choàng của mình xuống, khoác lên người Chu Tử, lại sợ quá dài vướng chân Chu Tử, liền rút dải lụa bên hông mình ra, choàng qua ngang hông Chu Tử cột lại. Triệu Trinh nắm tay Chu Tử đang muốn rời đi, chợt nghe bên cạnh truyền đến một giọng nói rụt rè "Trinh ca ca", lúc này hắn mới chú ý tới Vương Tích Trân đứng ở bên cạnh. "A, là Tích Trân sao!" Triệu Trinh vừa nắm tay Chu Tử dắt đi, vừa nói, "Cứ an tâm ở lại Kim phủ, có gì cần cứ thông qua Kim Tổng binh báo cho Bổn vương biết!" Toàn bộ chú ý của Triệu Trinh đều ở trên người Chu Tử, vừa thuận miệng nói, vừa dắt Chu Tử đi về phía trước. Vương Tích Trân đã sớm chuẩn bị một bài "trường hận ca", nhưng căn bản là không kịp nói, đành phải trơ mắt nhìn Triệu Trinh nắm tay Chu Tử bước đi. * Hoa Lăng Tiêu: thuộc họ hoa loa kèn, màu cam, thường mọc theo giàn