Có lẽ là do vấn đề thân thể, cơn thèm ăn của Chu Tử vẫn thực dồi dào cho dù là cơm rau dưa cũng có thể ăn thật ngon lành. Ở Vương phủ tại Nam Cương, lúc vừa mới vào nội viện Diên Hi cư hầu hạ Triệu Trinh, hơn một nửa thức ăn khuya đều vào bụng của nàng. Từ lúc Triệu Hùng đi theo Chu Tử, có nhiều lúc đi ra ngoài là vì mua đồ ăn cho Chu Tử. Có mấy lần Triệu Trinh đụng mặt Triệu Hùng mang theo gã sai vặt xách hộp thức ăn từ bên ngoài trở về, hỏi ra mới biết là món ăn đặc biệt của tửu lâu nổi danh mà Chu Tử bảo mua về. Chu Tử còn rất yên tâm thoải mái: Đây là bạc của mình a! Cho nên nàng ăn uống thả cửa, chỉ là buổi tối phải ăn ít một chút. Triệu Trinh nhìn Chu Tử ăn ăn uống uống như đứa nhỏ, trong lòng cảm thấy Chu Tử thật tham ăn, bất giác muốn dùng thức ăn uy hiếp nàng. Lúc này Triệu Trinh đang ở trên tầng hai thoáng mát rộng rãi của thuyền lớn, cùng hai môn khách giỏi thư họa Cổ Mộc, Trương Sơn Quân, và thủ lĩnh Tiêu Thám của đội quân Kiêu Kỵ cùng thăm dò, bàn bạc vẽ bản đồ Bắc Cương. Triệu Trinh đã phái đội quân Kiêu Kỵ của hắn đi Bắc Cương để tra xét tìm hiểu địa hình. Kiêu Kỵ trở về đã vẽ một bức bản đồ sơ lược, Triệu Trinh xem xong rất không hài lòng, vì thế gọi Cổ Mộc và Trương Sơn Quân đến để chỉnh sửa lại cẩn thận chính xác hơn. Mấy năm nay, quốc gia ở lân cận Bắc Cương là Ô Thổ quốc cực kì hiếu chiến, luôn như hổ rình mồi với Bắc Cương của Đại Kim. Triệu Trinh cho rằng sớm muộn gì cũng sẽ phải đánh một trận, chi bằng chuẩn bị sớm một chút. Bởi vì thấy thái độ của Triệu Trinh, vị tướng lĩnh Tiêu Thám của đội quân Kiêu Kỵ và nhóm Cổ Mộc đều rất nghiêm túc thảo luận, đang trong lúc bàn bạc, Triệu Hùng lặng lẽ tiến vào hỏi Triệu Trinh: "Vương gia, Chu Tử cô nương cả ngày nay còn chưa..." Triệu Trinh ngắt lời hắn: "Ngươi đi xuống chuẩn bị trước một ít đi!" Triệu Hùng lui xuống. Lúc chuyện vẽ bản đồ trên cơ bản đã an bài xong, Triệu Trinh lúc này mới ra lệnh cho Triệu Anh thay mặt hắn chiêu đãi đám người Cổ Mộc uống rượu, còn mình thì đi xuống trước. Thực ra, với địa vị của hắn, thì có rất nhiều chuyện không cần phải tự mình làm, nhưng tính tình của Triệu Trinh trời sinh thích nghiên cứu những thứ mới lạ nên mới cho gọi bọn họ đến để tự mình hỏi rõ. Lúc từ tầng hai đi xuống tầng một, Triệu Trinh lơ đãng nhìn thoáng qua bốn phía hai bên bờ sông Hoàng Hà đã tối đen như mực, cho thấy đêm đã khuya, hẳn là Chu Tử đã đói lắm rồi. Đợi Triệu Trinh rửa tay xong, Triệu Hùng vội bưng khay đồ ăn đã chuẩn bị đưa cho hắn. Triệu Trinh vừa nhận lấy khay, phát hiện trên khay là hai chén đĩa rau dưa, một chén cháo Bích ngạnh(*), một đĩa rau dương xỉ trộn non mềm, một đĩa cà tím om chay, đều là những món Chu Tử thích ăn. Sau khi nhìn qua, hắn rất hài lòng bưng khay đi về phía khoang thuyền của mình. Chu Tử đói muốn ngất đi, hơn nữa không riêng gì đói, trong lòng còn chứa chuyện khác, đến nỗi cho dù cực kỳ đói bụng nhưng vẫn không nhịn được đứng lên đi đi lại lại, suy nghĩ vẩn vơ, vọng tưởng tìm được một đường cho nàng chạy trốn. Cửa khoang bị khóa từ bên ngoài. Cúi nhìn mặt nước qua cửa sổ mở rộng, Chu Tử cảm thấy với kỹ thuật bơi lội của mình, nhảy xuống là có thể bơi tới bờ sông chạy trốn, chỉ là nhìn lại thân thể trần trụi của mình quấn dưới lớp chăn mỏng, nàng quyết định bỏ qua cho ý tưởng này. Đang lúc Chu Tử hết đường xoay xở, đói muốn chết rồi thì Triệu Trinh giống như Bồ Tát giáng thế hóa thân thành gã sai vặt, rất ư là bình tĩnh điềm đạm bưng khay đồ ăn đi vào. Hắn đặt khay lên bàn, sau đó ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh, bày ra một tư thái ung dung thoải mái. Chu Tử thấy thế vội quấn chặt chăn trên người, rồi mới nhìn sang Triệu Trinh, không thèm để ý đến cái bụng đói kêu ọt ọt: "Quần áo của nô tỳ lúc mặc đến đây đâu rồi!" Triệu Trinh đặt tay lên tay vịn của ghế: "Ý ngươi muốn hỏi mấy tờ ngân phiếu giấu trong cổ áo sao?!" Chu Tử nhìn hắn, quả thực không còn lời nào để nói. "Ở chỗ của ta." Triệu Trinh rất thẳng thắn nói. "Đó là nô tỳ để giành..." Chu Tử cũng ngượng ngùng khi nói vậy. Triệu Trinh không khách khí đánh gãy lời nàng: "Ngay cả ngươi cũng là của ta." Chu Tử không còn lời nào để nói, đành phải dời lực chú ý lên bàn đồ ăn. Triệu Trinh lần này còn có chút nhân tính: "Ăn đi!" Chu Tử kéo sát chăn vào người, lắc lư từng bước đến trước bàn, ngồi xuống đối diện với Triệu Trinh, bắt đầu ăn cơm. Dù sao nàng cũng ở phủ Cao Thượng thư, à không, nay là phủ Cao Thừa tướng, hai năm bị giáo dục lễ nghi quý tộc, lúc này mặc dù hận không thể nuốt hết toàn bộ thức ăn vào bụng, nhưng tư thế biểu hiện bên ngoài vẫn rất là tao nhã. Thấy nàng ăn cũng được nhiều rồi, Triệu Trinh mới nói: "Đã có tin tức muội muội Chu Bích của ngươi." Chu Tử sửng sốt xém chút nữa bị sặc, vội vàng nuốt một ngụm cháo trong miệng xuống, lúc này mới hỏi: "Chu Bích bây giờ đang ở đâu?" Triệu Trinh không lên tiếng, ánh mắt thâm thúy lướt nhìn trên người nàng từ trên xuống dưới. Chu Tử nhìn hắn nghiêm túc nói: "Sự kiện kia về sau chúng ta hãy nói sau." Triệu Trinh chậm rãi nói: "Nàng ta bị người đưa vào phủ Bắc Tĩnh vương cũng chính là phủ của Nhị hoàng huynh ta." Chu Tử hít sâu một hơi, ánh mắt trông mong nhìn Triệu Trinh: "Con bé không bị thu dùng chứ?" "Nhị hoàng huynh trước mắt rất sủng ái nàng ta.", Triệu Trinh rất nhanh lại nói tiếp một câu: "Bất quá, nữ nhân trong phủ Nhị hoàng huynh rất nhiều, số lượng cụ thể còn không thể rõ nữa là." Chu Tử ánh mắt mờ mịt nhìn Triệu Trinh. Sao nàng lại không biết những chuyện ngoằn ngoèo lẩn quẩn giữa những nữ nhân kia chứ. Non nớt nhu nhược như Chu Bích làm sao có thể đối phó lại? Nghĩ đến đây, Chu Tử nhìn về phía Triệu Trinh, trong ánh mắt mang theo chút mờ mịt, lúng túng và... bất lực. Triệu Trinh giật mình lại buông mắt xuống, không chịu nói. Chu Tử trầm tư một chút. Thân phận của nàng rất thấp kém, trong phòng còn có thể ỷ vào Triệu Trinh sủng ái mà làm càn này nọ một chút, nhưng mà ở bên ngoài, một chút tác dụng cũng không có. Chu Bích là ai? Là muội muội ruột của nàng cùng nàng nắm tay nhau đi suốt đêm trong cơn gió rét, là muội muội đã nhiều năm cùng nàng chia xẻ một cái bánh bao, một bát cháo ngô, cùng nàng rúc vào một cái chăn thô trong đêm đông giá rét sưởi ấm cho nhau... nước mắt nàng chảy xuống. Nàng bước đến trước mặt Triệu Trinh, quỳ xuống trước đầu gối của hắn. Chu Tử vùi mặt vào vạt áo mùa hè bằng lụa mỏng màu trắng thêu hoa văn của Triệu Trinh, nước mắt chảy ra thấm vào trong vạt áo bào Triệu Trinh. "Vương gia cầu xin ngài giúp muội muội của nô tỳ!" Nhìn nàng rơi lệ, Triệu Trinh vốn tự cho mình là sắt đá cũng đã có một chút mềm lòng, hắn giơ tay vuốt ve búi tóc vấn lên sơ sài của Chu Tử: "Ta sẽ sai người bảo toàn tánh mạng của nàng ta và cả con cái của nàng ấy." Giọng nói của hắn trầm thấp, thong thả nhưng Chu Tử biết là hắn rất nghiêm túc. Mà nàng cũng có thể đoán được Triệu Trinh làm như vậy, tất sẽ sử dụng mật thám nằm vùng mà hắn xếp vào ở phủ Bắc Tĩnh vương, sẽ khiến cho hắn một số phiền toái nhất định. "Về sau Vương gia nói gì nô tỳ đều nghe lời." Chu Tử ngẩng mặt lên, tựa cằm lên đầu gối Triệu Trinh, nhưng không chịu nhìn hắn "Nhưng nếu sau này Vương phi trắc phi vào phủ, xin để nô tỳ rời đi." "Được!" Triệu Trinh giống như tùy tiện đáp lên tiếng. Chu Tử thấy hắn sảng khoái đáp ứng nhanh như vậy, cho là hắn không nghe rõ lại nói một lần nữa cường điệu hơn: "Nô tỳ nói là mặc kệ ngài có Vương phi hay là trắc phi nô tỳ cũng sẽ rời đi!" Tay của Triệu Trinh đã chuyển sang bờ vai trần của nàng, giọng điệu rất không kiên nhẫn: "Ta biết!" Chu Tử không nói thêm gì nữa. Nàng nghĩ tới Chu Bích lại ngẩng đầu nhìn Triệu Trinh: "Vương gia, muội muội của nô tỳ hiện tại sống có tốt không?" Triệu Trinh phiền não nhìn nàng: "Làm sao ta biết được? Ngươi đi mà hỏi Triệu Hùng ấy!" Chu Tử trong lòng vui vẻ "Dạ!" một tiếng. Có những lời này của Triệu Trinh, nàng có thể hỏi cặn kẽ Triệu Hùng mọi tình huống rồi. Triệu Trinh thấy sắc mặt nàng vui mừng, liền nói chút chuyện mà Triệu Hùng bẩm báo lúc trước một vài tình huống mà mình nhớ kỹ: "Nghe nói rất giống ngươi, chỉ là ngũ quan hơi nhỏ một chút." Hắn lại bổ sung một câu: "Không đẹp bằng ngươi!" Chu Tử lại cười nói: "Bộ dạng muội muội rất xinh đẹp mềm mại: mắt to, miệng nhỏ, cằm nhọn, thật ra đẹp hơn nô tỳ rất nhiều, còn rất thiện lương, con bé..." Nghe được tin tức của Chu Bích, trong lòng nàng cực kỳ vui vẻ lại không có ai để chia xẻ, chỉ có thể chia xẻ cùng Triệu Trinh, cho nên nói thao thao bất tuyệt không ngừng. Triệu Trinh một bên lắng nghe Chu Tử nói lan man, một bên chậm rãi vuốt ve Chu Tử. Lúc này đã qua giờ Hợi, trong thuyền lớn yên tĩnh, bên ngoài chỉ có tiếng nước ào ào chảy qua, nhất thời vô cùng tĩnh lặng. Thanh âm của Chu Tử mềm mại êm ái, chậm rãi chảy xuôi giữa trời đêm yên tĩnh. Triệu Trinh cảm thấy ban đêm như vậy thật sự là vô cùng ấm áp, vô cùng ngọt ngào. (*) Cháo Bích ngạnh: là cháo được nấu từ một loại gạo tẻ có màu xanh như ngọc bích (碧粳米), loại gạo này đặc biệt được trồng ở tỉnh Hà Bắc huyện Ngọc Điền. Vào đời Thanh là cống phẩm, chỉ có Hoàng thân quốc thích và quan lại quyền quý mới được ăn.