Nhìn thấy Tĩnh Mục đi ra, trong lòng Tĩnh Di vui vẻ, nét mặt toả sáng, chỉ huy tiểu nha hoàn dọn bàn bưng bữa sáng lên. Nhóm tiểu nha hoàn đã bưng bữa sáng lên, đặt trên bàn ở chính đường. Tĩnh Di thấy tất cả đã xong xuôi, phất tay kêu nhóm tiểu nha hoàn đi ra ngoài, chính mình đi đến ngoài cửa phòng ngủ, cung kính nói: "Vương gia, có muốn nô tỳ hầu hạ không ạ?" "Không cần!" Vừa dứt lời, Triệu Trinh đã bước ra. Tĩnh Di liếc mắt nhìn trộm một cái, phát hiện thần sắc Vương gia bình tĩnh, mặt không chút thay đổi, trên đầu đã thay bằng ngọc quan thường đeo, trên người cũng mặc bộ thường phục ở nhà màu trắng nửa mới nửa cũ, thoạt nhìn dáng vẻ thực thoải mái buông lỏng, vội vàng bước lên phía trước hành lễ một cái, dẫn Vương gia đi đến cạnh bàn ăn. Triệu Trinh ngồi trước bàn ăn, nhìn nhìn một hồi, không thèm ăn chút nào, lại ngửi được từ trên người Tĩnh Di đứng bên cạnh đang gắp thức ăn truyền đến mùi hoa quế nồng nặc, tâm tình càng thêm không tốt, dừng một chút, mới nói: "Ta tự mình ăn, ngươi đi ra ngoài trước đi!" Tĩnh Di nhìn Vương gia một cái, rũ mắt khom người nói: "Dạ." rồi từ từ lui xuống. Rốt cuộc Triệu Trinh cũng không ăn điểm tâm. Hôm nay hắn còn phải gặp một vị khách rất quan trọng, không được phép trì hoãn nữa, ngồi trong phòng nhìn một bàn điểm tâm ngây ngẩn một hồi, cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài thư phòng. Vị khách quan trọng mà hắn phải gặp chính là Trường Sử (quan chép sử) của phủ Bắc Tĩnh vương — Tôn Thiếu Hải. Ngày hôm qua, vị quan Trường Sử này đã phái người đưa thiệp bái kiến, sáng sớm hôm nay đã tới rồi, đang ở trong phòng chờ được gặp. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, từ xa đã thấy Nam An Vương gia dẫn theo hai tùy tùng đi tới, trên người không mặc lễ phục Thân Vương, mà mặc một kiện áo bào trắng thường mặc ở nhà, tuy rằng trên khuôn mặt tuấn mỹ không có ý cười, nhưng mới nhìn liền cảm thấy rất là thân thiết. Triệu Trinh một đường không nhanh không chậm đi tới, trong lòng đang suy nghĩ nên nói chuyện thế nào. Bắc Tĩnh vương —Triệu Chính là do Thục phi Thượng thị sinh ra, đứng hàng thứ hai trong nhóm hoàng tử còn sống sót của thánh thượng, cũng được phong vương khi mười hai tuổi, được phong làm Tĩnh Vương, bởi vì đất phong ở Bắc Cương, cho nên được gọi là Bắc Tĩnh vương. Nhưng hắn luôn luôn rất được phụ hoàng sủng ái, mặc dù có đất phong, nhưng đặc biệt được Hoàng thượng cho phép ở tại Kim Kinh như cũ, trở thành một cái gai lớn luôn luôn đâm vào lòng Thái tử. Nên xử lý quan hệ với hắn như thế nào là việc luôn khiến Triệu Trinh phải suy nghĩ đắn đo — vừa không thể quá gần, gần thì không riêng gì Thái tử bất mãn, mà cũng khiến Phụ hoàng sẽ sinh nghi; lại không thể quá xa, quá xa ngộ nhỡ tương lai phát sinh biến cố, thì khi gặp nhau cũng không tốt. Vị nhị hoàng huynh Triệu Chính này, khắp thiên hạ đều biết dã tâm bừng bừng của hắn ta mà hắn ta cũng không thèm che giấu. Triệu Chính vẫn dốc sức lôi kéo Triệu Trinh đang nắm binh quyền trong tay, ý đồ muốn đối kháng đại ca của bọn họ – đương triều Hoàng Thái tử Triệu Dục. Quan Trường sử của phủ Bắc Tĩnh vương tới đây lần này, chẳng những mang thư của Triệu Chính đến, còn đưa tới rất nhiều lễ vật cùng bốn vị mỹ nhân tuyệt sắc của Tô Châu. Triệu Trinh chỉ nhận thư xem một chút, danh mục quà tặng hay cái gì khác đều giao cho ngoại quản gia Triệu Thanh xử lý. Triệu Thanh chính là chồng của nội quản gia Trương ma ma, vợ chồng hai người vừa thương lượng, lập danh sách quà tặng lễ vật nhập vào kho, bốn vị tiểu mỹ nhân của Tô Châu thì bảo thị nữ đưa đến nội viện của Vương gia là được rồi! Xem xong thư, hắn bảo Triệu Quý cho gọi Trường Sử của phủ Bắc Tĩnh vương tiến vào. Quan Trường Sử vừa tiến vào, liền trầm giọng thỉnh an: "Bái kiến Vương gia!" Triệu Trinh vừa nghe đến giọng nói quen thuộc này liền ngẩng đầu lên, ngập ngừng kêu một tiếng "Nhị ca!" Triệu Chính mặc trang phục quan Trưởng Sử cúi chào xong ngẩng đầu lên, vươn người như ngọc thụ lâm phong(*) đứng ở đó, trên gương mặt có chút tương tự Triệu Trinh lộ vẻ bất cần đời cười: "Tam đệ, nhị ca đến thăm ngươi đây!" (* Ngọc thụ: có tên gọi là khác là Cây cảnh tiên, Yến tử chưởng, Vạn niên thanh, có nguồn gốc từ Nam Phi, hiếm khi ra hoa, có người cho rằng hoa của nó là điềm báo của sự may mắn. Thường được đem so sánh với phong thái của nam nhân. Vd – Ngọc thụ lâm phong: cây Ngọc đón gió). *** Chu Tử nằm ở trên giường khóc đến nửa đêm, suy nghĩ cả một đêm. Nàng vốn nghĩ đã rất bằng lòng với số mệnh, cho dù tương lai lớn tuổi tàn phai cũng vẫn sẽ đi theo Vương gia, không được sủng cũng không sao cả, chỉ cần có thể ở gần hắn một chút, có thể nhìn thấy hắn là tốt rồi. Ai ngờ kết thúc lại đến nhanh như vậy. Nàng còn chưa tròn mười sáu tuổi, hạnh phúc cũng đã kết thúc. Có lẽ tương lai sẽ gặp được người tốt, nhưng sao nàng có thể nào quên được Triệu Trinh? Đây là nam nhân đầu tiên của nàng, người đầu tiên mà nàng thích nhất a! Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng thực áy náy với Đào ma ma cùng Triệu Quý. Đào ma ma đối xử tốt với mình như vậy, nhưng mình lại thật sự hại mẹ con họ rồi. Cưới nữ nhân mà chủ tử đã thu dùng qua, Triệu Quý làm sao có thể còn được trọng dụng đây? Nghĩ tới nghĩ lui, thật sự ngủ không được, nàng đốt nến bắt đầu dọn dẹp hành lý. Đồ của nàng thật sự không nhiều lắm, gom thành một bọc quần áo là xong rồi. Thu dọn xong hành lý, thổi tắt ngọn nến, nàng ngồi bên giường, nhìn trăng lưỡi liềm treo trên ngọn trúc xanh ngoài cửa sổ, nước mắt lại chảy ra — chưa đến tám ngày nữa là sinh nhật mười sáu tuổi của nàng! Chu Tử vẫn không ngủ được, nàng nghĩ Vương gia không ở chính đường và phòng ngủ, vậy mình nên đi dọn dẹp chính đường và phòng ngủ thôi. Thu dọn xong một bãi chiến trường hỗn độn ở chính đường, Chu Tử lại bước vào phòng ngủ của Triệu Trinh. Phòng ngủ của Triệu Trinh tương đối có khí chất nam tính, phòng rất lớn, không bày biện hoa lệ phức tạp gì, trên tường chỉ treo một thanh bảo kiếm, trên án thư (bàn đọc sách) chỉ đơn giản có giấy và bút mực. Nơi duy nhất có vẻ hoa lệ chính là chuỗi rèm bằng ngọc trên giường, đây là thứ Chu Tử nhìn thấy ở nhà kho trong viện, thấy đẹp mắt như vậy mà lại bị bỏ không trong nhà kho, nên dùng rèm chuỗi ngọc thay cho rèm che vốn bằng lụa trắng. Chu Tử quét tước thu dọn phòng ngủ xong, lại bắt đầu sửa sang lại y phục cho Vương gia. Áo ngoài của Triệu Trinh chia làm ba loại, một là lễ phục Thân Vương, một là thường phục tiếp khách, một là thường phục mặc ở nhà. Y phục vốn đã được sắp xếp thật chỉnh tề, Chu Tử lại sửa sang thêm lần nữa. Gấp quần áo xong, nàng lại lấy y phục mà Triệu Trinh phải thay ra, xếp thật gọn gàng thứ tự đặt ở trên giường. Sau khi sắp xếp y phục xong, Chu Tử ngơ ngác ngồi bên giường, cầm trung y và tiết khố được xếp trên cùng của Triệu Trinh lên, ôm vào trong lòng. Qua nửa ngày nhìn ngơ ngẩn mới để xuống. Nàng vốn muốn lấy đi một bộ trung y của Triệu Trinh để lưu lại chút kỷ niệm, lại nghĩ ngộ lỡ lúc vừa ra khỏi cửa, Trương ma ma muốn soát người, trước mặt mọi người lại bị lục soát ra kia chẳng phải là muốn mất mặt sao? Vì thế mới bỏ qua ý tưởng này. Nàng vô cùng buồn chán ngồi một lúc, cuối cùng thở dài, đứng dậy rời đi. Lúc này sắc trời bên ngoài lờ mờ, xa xa truyền đến một tiếng gà gáy, ngay sau đó tiếng gà gáy từ xa xa bắt đầu liên tiếp truyền đến. Không biết là đã gáy lần thứ mấy rồi. Rạng sáng không khí rất trong lành nhưng hơi lành lạnh, Chu Tử không mặc thêm áo ngoài, cảm thấy cả người lạnh đến nổi cả một tầng da gà. Nàng cúi đầu, bước từng bước chậm rãi về căn phòng nhỏ trong dãy nhà kề của mình. Chu Tử đứng một mình trong căn phòng nhỏ, thương tâm hồi lâu, đã sớm không còn nước mắt, lặng lẽ suy nghĩ tìm biện pháp. Đột nhiên, một trận ồn ào huyên náo xóa đi tĩnh mịch, Chu Tử lấy lại bình tĩnh, nán lại không muốn đi ra, lại nghe được tiếng Trương ma ma gọi mình. Chu Tử nghĩ Trương ma ma tới mang mình đi, từ trên giường ngồi dậy, thở sâu tự trấn tĩnh lại một chút rồi đứng dậy cầm áo kép mặc vào, lại sửa sang cho chỉnh tề một chút, lúc này mới ra ngoài nghênh đón. Đến bên ngoài, thấy Trương ma ma ngẩng đầu bước đi phía trước, phía sau còn có vài ma ma cùng tiểu nha hoàn đi theo. Sau khi tiến vào sân, bước chân của Trương ma ma không ngừng lại, mang theo đám người xem cả viện một lần, rồi mới nói với Chu Tử: "Phủ Bắc Tĩnh vương đưa cho Vương gia mấy nữ hài tử, buổi chiều sẽ đến đây, ta tới trước xem qua phòng ốc một chút!" Nguyên lai là không phải đến đem mình đi, có lẽ Vương gia còn chưa ra lệnh cho Trương ma ma. Trong lòng Chu Tử đầu tiên là cảm thấy may mắn một chút, tiếp đó nghĩ đến lời Tĩnh Di nói về bốn vị mỹ nhân Tô Châu kia, trong lòng vẫn đau thương một chút, vội rũ mắt xuống ra vẻ đang chăm chú lắng nghe. Trương ma ma đã sớm xem kỹ phòng ốc xong, lúc này đang đứng dưới bóng mát của viện phía đông, bắt đầu chỉ huy xung quanh phân công nhiệm vụ: "Dọn dẹp sạch sẽ hai gian phòng phía đông, cũng dọn luôn cả hai gian phòng phía tây đi, bốn gian vậy là đủ rồi. Họ mang theo tiểu nha đầu vẫn thường đi theo ở đây là được rồi, Vương gia vào phòng của ai, thì để nha đầu của người đó qua ngủ cùng Chu Tử!" Những ma ma nha hoàn kia vội vàng lên tiếng vâng dạ, rất nhanh đã tản ra đi dọn dẹp phòng. Trương ma ma dường như lúc này mới nhớ tới Chu Tử, trên mặt mang vẻ cười nhìn nàng một cái, hòa nhã nói: "Chu Tử à, về sau người trong nội viện của Vương gia sẽ càng ngày càng nhiều, ngươi ở lại trong phòng của Vương gia mà hầu hạ cũng không thuận tiện cho lắm, như vầy đi..." Bà chau mày suy nghĩ một chút, chỉ vào gian phòng nhỏ để mấy thứ đồ linh tinh ở phía đông bắc, nói: "Ngươi ở gian phòng đó đi, gần phòng ngủ của Vương gia, sau này người khác đi vào hầu hạ Vương gia, ngươi canh giữ nơi đó cũng thuận tiện đi vào dọn dẹp!" Chu Tử nghe xong lời này, cảm thấy vô cùng khuất nhục, nhưng vẫn cúi đầu hành lễ: "Tạ ma ma đã chiếu cố! Chỉ là, nô tỳ đã dời đến gian nhà nhỏ ở góc đông nam..." Trương ma ma ngẩng đầu nhìn gian nhà kề nhỏ ở góc đông nam, dường như cách phòng của Vương gia xa hơn, bà cũng không nói gì. Nương nương trong cung vốn bảo chọn một cô nương xinh đẹp lại thành thật làm thông phòng cho Vương gia, không nghĩ tới Chu Tử này đẹp thì có đẹp nhưng thật ra có hơi kỳ lạ, bình thường làm cái gì đều rất khiêm tốn, ăn mặc cũng rất mộc mạc, chỉ là tâm địa không tốt, không hề thành thật, xúi giục Vương gia đem ba nữ tử được đưa đến cùng lúc với nàng: một người bị đánh một trận rồi đuổi đến thôn trang, một người thì bị đánh đến chết, còn lại một người kia bị gạt sang một bên ở trong chính viện. Hôm qua còn bị Vương gia bắt gặp đang lôi lôi kéo kéo với Triệu Quý... Nghĩ đến đây, Trương ma ma quan sát Chu Tử một chút, phát hiện nàng mặc dù búi tóc chỉnh tề quần áo sạch sẽ, nhưng mí mắt sưng đỏ, vừa nhìn một cái đã biết khóc lóc dữ lắm rồi, chắc là ở trước mặt Vương gia khóc nháo ỉ ôi náo loạn rồi, trong lòng bà càng không thích. Nhiều người thì lớn sức, lại nói do Trương ma ma tự mình chỉ huy, cho nên chưa tới giữa trưa, bốn gian phòng đã được thu dọn xong. Mọi người đã tản đi hết, toàn bộ nội viện chỉ còn lại mình Chu Tử, nàng vẫn ở trong phòng mình như cũ. Gian phòng này của nàng rất nhỏ, chỉ bày có một cái giường, một cái bàn và một cái rương không còn chỗ trống. Ngồi trên giường, nhìn từng khóm trúc xanh bên ngoài cửa sổ, Chu Tử lại bắt đầu ngẩn người. Lúc xế chiều, Trương ma ma mang theo bốn vị mỹ nhân cùng tiểu nha hoàn của các nàng đi vào. Bốn vị mỹ nhân có tên là: Minh Nguyệt, Hàn Tinh, Ngọc Liên, Thu Đồng. Chu Tử đã bình tĩnh lại, mỉm cười đi ra nghênh đón, cũng không nói nhiều lời. Nàng quan sát bốn vị mỹ nhân này, trong lòng âm thầm bình luận. Bốn vị mỹ nhân thật sự đều là tuyệt sắc, hơn nữa mỗi người lại có nét nổi trội riêng: Da Minh Nguyệt trắng như ngọc; mắt Hàn Tinh lấp lánh như sao mờ trong đêm lạnh; dáng người Ngọc Liên thướt tha; Thu Đồng lại đoan trang hào phóng — Xem ra, phủ Bắc Tĩnh vương lần này bỏ ra khá nhiều công sức, cho dù Vương gia thích loại hình mỹ nhân nào, cũng sẽ tìm được một người trong bốn vị này! Ngay cả bốn tiểu nha hoàn đi theo kia, cũng đều là tiểu mỹ nhân nhất đẳng. Trương ma ma dàn xếp chỗ ở cho bốn vị mỹ nhân xong liền rời đi. Bốn vị mỹ nhân giống như cũng không có ý định giao lưu tình cảm, sau khi hàn huyên với Chu Tử, liền mang theo tiểu nha đầu ai về phòng người nấy. Chu Tử lại trở về gian phòng nhỏ của mình, nằm xuống giường, cả đêm qua nàng đã một đêm không ngủ, hôm nay lại ép buộc một ngày, cho dù bụng đầy tâm sự, nhưng thân thể mệt mỏi cực kỳ, không bao lâu liền ngủ thiếp đi. ...