Sau lần đầu tiên cùng Chu Bích, Từ Liên Ba vừa ngủ dậy, thấy Chu Bích khỏa thân thơm tho mềm mại rúc vào trong lòng mình, không biết là do xấu hổ hay vì điều gì khác, hắn nhanh chóng nhảy xuống giường, nhặt quần áo rơi vãi lung tung mặc vào, úp úp mở mở nhảy cửa sổ ra ngoài. Mấy ngày kế tiếp, Từ Liên Ba không thấy tăm hơi.
Ban đầu Chu Bích vẫn lẳng lặng chờ đợi, nhưng đợi sáu ngày, vẫn không thấy bóng dáng "Tiền Liễu Đức" Tiền Đại Bạn, nàng liền lệnh cho thân tín đến nhà riêng của Tiền Liễu Đức gọi hắn trở về.
Thấy "Tiền Liễu Đức" đã lâu không gặp, Chu Bích không khóc, cũng không thầm oán, nàng chỉ đuổi lui những người hầu hạ trong tẩm điện, giữ Đại Thái giám "Tiền Liễu Đức" lại hầu hạ.
"Tiền Liễu Đức" nhắm mắt nghiêm mặt lẳng lặng đứng một bên.
Chu Bích ngồi trên giường La Hán, trước mặt nàng bày một bàn ăn nhỏ được làm từ gỗ lim, trên bàn ăn bày một cái bình vàng đắp hình mỹ nhân cùng một chung rượu bạch ngọc.
Căn bản nàng không nhìn Từ Liên Ba, trên mặt không có biểu cảm gì, nhấc bình vàng đắp hình mỹ nhân rót đầy chung bạch ngọc, nâng chung bạch ngọc uống một hơi cạn sạch.
Uống xong, nàng lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt nhìn ra phía trước, nhìn vào khoảng không vô định.
Một lát sau, nàng lại rót một chén, uống một hơi cạn sạch.
Cứ như vậy nàng tự rót tự uống một mình, sau khi uống hết một bình, giọng nàng vẫn rất rõ ràng: "Tiền Liễu Đức, mang cho ta thêm một bình!"
Mặt Từ Liên Ba không chút thay đổi lại đưa một bầu rượu tới, đặt trước mặt Chu Bích.
Chu Bích tiếp tục tự rót tự uống một mình.
Nàng không giống tỷ tỷ Chu Tử, Chu Tử uống một ngụm rượu sắc mặt liền ửng hồng, nàng thì uống càng nhiều, sắc mặt càng trắng, căn bản không nhìn ra vẻ chếch choáng.
Sau khi uống đến nửa đêm, Chu Bích gục đầu ngã lên bàn ăn.
Từ Liên Ba tiến đến ôm lấy nàng, đặt nàng lên giường.
Sau khi đắp chăn giúp nàng, Từ Liên Ba đứng bên giường nhìn một lát, hắn vẫn đang cải trang thành Tiền Liễu Đức, trong đôi mắt đẹp tô vẽ tỉ mỉ tràn đầy bi thương.
Thật lâu sau, rốt cuộc hắn cũng hạ quyết tâm, xoay người, định lặng lẽ rời đi.
Chậm rãi bước ra mở cửa, Từ Liên Ba vừa định ra ngoài, sau lưng lại nghe tiếng Chu Bích khàn khàn truyền đến: "Từ Liên Ba, ở lại bên ta."
Giọng của nàng bi thương như vậy, mang theo nỗi cô đơn vô cùng vô tận, khiến người ta khó có thể kháng cự.
Từ Liên Ba đứng lặng đưa lưng về phía nàng.
Cuối cùng, hai chân của hắn như tự có ý thức, chỉ huy hắn, xoay người, đi về phía Chu Bích.
Hắn đi đến bên giường liền ngừng lại, nhìn Chu Bích.
Lông mày và lông mi Chu Bích đen dày, sắc mặt tái nhợt, tiều tụy như một đóa hoa quỳnh sắp héo tàn, đẹp như thế, lại điêu tàn đến thế.
Tim Từ Liên Ba như bị một bàn tay lớn nắm chặt, dùng sức siết bóp, đau đến sắp không thở nổi.
Hắn cầm tay Chu Bích.
Bàn tay Chu Bích nhỏ nhắn, mềm mại, lòng bàn tay nóng hổi, giống bàn tay của một đứa trẻ sinh bệnh.
Hai người đều không nói gì.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bên ngoài nổi gió to.
Gió vù vù thổi mạnh, thổi qua song cửa sổ dán giấy, vang lên tiếng "Rầm rào". Bên ngoài truyền đến vài tiếng "Ầm" khi cửa sổ cách vách bị gió dập. Ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân dồn dập —— hẳn là tiếng thái giám trực đêm đi đóng cửa sổ.
Cuồng phong gào thét, luồn vào đình viện trong cung điện, sau khi quần đảo mấy vòng lại gào thét luồn ra, nhưng để lại không khí tràn đầy lạnh lẽo.
Trên giường Chu Bích trải đệm cùng chăn và gối đầu màu lục nhạt, bên trong nhồi sợi bông mới, luôn mềm mại thoải mái đến cực hạn, nhưng lúc này màn giường của nàng như vết nứt trên băng, lạnh khiến cả người Chu Bích phát run co rụt lại.
Lòng nàng càng lạnh hơn.
Từ Liên Ba vươn tay, lại nắm lấy tay nàng.
Tay nhỏ bé lạnh lẽo của Chu Bích bị bàn tay to ấm áp của Từ Liên Ba bao lấy.
"Từ Liên Ba, ta lạnh."
Chu Bích cuộn mình lạnh run trong chăn.
Từ Liên Ba lại buông tay nàng ra, đứng dậy rời đi.
Chu Bích vừa thấy hắn rời đi, trong lòng tràn ngập sợ hãi, lập tức kêu lên: "Từ Liên Ba ——"
Từ Liên Ba đi đến bên cửa sổ, gở móc treo màn bằng ngọc, kéo màn xuống.
Hắn đi từ phía trước sang bên trái, lại từ bên trái đi ra phía sau, tất cả màn treo đều được tháo xuống.
Trong tẩm điện nhất thời tối sầm.
Chỗ nào như cũng có tiếng gió u u nhất thời biến mất, chỉ còn âm vang tiếng gió to dập vào cửa sổ.
"Ta đến ngay đây."
Từ Liên Ba dùng chậu vàng của Chu Bích tẩy lớp hóa trang, cởi bỏ quần áo, trần trụi đứng trước giường, xốc chăn Chu Bích lên, chui vào.
Màn lập tức rơi xuống, giường lớn biến thành một vùng độc lập, tạo thành một thế giới riêng ấm áp mềm mại thơm tho.
Thân thể Từ Liên Ba thật ấm áp, hắn không mặc quần áo, thân thể cao gầy mạnh mẽ hữu lực từ phía sau ôm lấy thân thể lạnh như băng của Chu Bích, bao phủ toàn bộ thân mình nàng trong lòng mình.
Hai người đều không nói gì.
Chu Bích chui vào trong lòng Từ Liên Ba.
Từ Liên Ba ôm lấy thật ấm áp, sưởi ấm thân thể nàng, cũng xua tan cô độc của nàng.
Chu Bích vươn đôi cánh tay, toàn bộ thân thể kề sát vào người Từ Liên Ba, nàng ôm Từ Liên Ba thật chặt, thân liền thân, da kề da.
Giữ tư thế này một lát, cảm thấy hơi mệt, Chu Bích liền trở mình, đưa lưng về phía Từ Liên Ba.
Từ Liên Ba thuận theo, từ phía sau lưng ôm lấy nàng.
Hắn siết chặt lấy Chu Bích, rất nhanh Chu Bích liền cảm thấy có một vật gì đó đứng thẳng chọc chọc vào nơi đó của mình.
Là người từng trải, Chu Bích còn có gì không rõ ?
Nàng lặng yên không tiếng động với bàn tay vào giữa hai người, nắm lấy vật kia, dùng sức vê vuốt, rồi lại nắm chặt.
Từ Liên Ba không nói gì, đẩy đẩy vật đứng thẳng đó về phía trước.
Chu Bích không động đậy.
Một lát sau, Chu Bích chui từ trong lòng Từ Liên Ba ra, ngồi dậy.
Từ Liên Ba cũng ngồi dậy theo.
Chu Bích cởi bỏ y phục của mình, ném qua một bên, sau đó cúi xuống, hôn Từ Liên Ba
Rất nhanh Từ Liên Ba đảo khách thành chủ, xoay người đè lấy Chu Bích, cuồng loạn hôn môi.
Trên người hắn mang theo mùi thơm ngát nhàn nhạt, tựa như có tác dụng làm người ta mê say làm người ta cuồng loạn, rất nhanh Chu Bích liền có phản ứng, bắt đầu nhẹ nhàng cọ xát.
Từ Liên Ba hôn rất sâu, môi bọn họ kề sát, đầu lưỡi trắng mịn xoay chuyển trong khoang miệng lẫn nhau, kịch liệt quấn lấy, tùy ý mút lấy, một khoái cảm mê muội khiến cả người Chu Bích mềm yếu.
Từ Liên Ba nâng chân Chu Bích quấn vòng ôm giữa lưng hắn, hắn cúi người đi vào.
Một loại cảm giác tê dại dâng lên từ xương sống Chu Bích, càng lên càng cao, Chu Bích như đang chơi đu dây, càng đu càng cao, chỗ sâu nhất trong cơ thể co rút một trận, hoàn toàn mất khống chế kịch liệt co rút quấn siết, tim nàng đập như muốn vọt khỏi lồng ngực.
Hai chân Chu Bích co rút kẹp lấy thắt lưng gầy của Từ Liên Ba, một khắc cũng không nguyện ý chia lìa khỏi hắn.
Từ Liên Ba lại đánh một trận mãnh liệt, một dòng ấm nóng phun mạnh tràn ra, trong nháy mắt cùng Chu Bích lên đỉnh. Nàng thoải mái co rút trong lòng Từ Liên Ba, toàn thân thoải mái run run như điện giật, tràn ngập vui sướng, lưu luyến đảo quanh, mỗi một tế bào trên người đều toát ra vui vẻ.
Từ Liên Ba nằm trên người Chu Bích, cùng chờ đợi khoái cảm bình ổn.
Một loại mỏi mệt thoải mái khoái trá chậm rãi đánh úp về phía bọn họ, Từ Liên Ba ôm Chu Bích xoay người.
Sắc trời dần sáng, chỉ là màn trong tẩm điện đã buông xuống, màn che kín, ánh sáng vẫn âm u.
Bên ngoài gió đã sớm ngừng.
Bên trong màn tản ra tình xuân ấm áp.
Từ trong mê man tỉnh lại, Chu Bích đưa lưng về phía Từ Liên Ba, không biết suy nghĩ điều gì.
Từ Liên Ba đã sớm tỉnh, thân mình trần trụi dính vào lưng Chu Bích, tay phải duỗi đến trước người Chu Bích, nhẹ nhàng ve vuốt.
Chu Bích bị chọc có chút khó nhịn, liền nói ra điều suy nghĩ suốt nửa ngày: "Có thể nào ta đã mang thai con của chàng không?"
Từ Liên Ba đông lại, động tác trên tay chợt ngừng, thân mình cũng có chút cứng đờ.
Một lát sau, hắn ôm chặt Chu Bích: "Ta sẽ không để nàng mang thai. Ta đã viết thư cho Hứa Văn Cử, đã lấy được đơn thuốc tránh thai từ hắn."
"Thật sao?" Chu Bích nhanh chóng xoay người, mắt to trong suốt lóng lánh.
"Nếu đã có canh tránh thai, làm thêm một lần nữa cũng không sao!" Chu Bích nhỏ nhắn xinh đẹp cười hì hì đè lên người Từ Liên Ba, bàn tay mềm mại nắm lấy đỉnh vật đó của Từ Liên Ba.
Đêm mùa hè, trăng sáng nhô cao, gió lạnh phơ phất, hoa sen trong hồ lớn ở Ngự Hoa Viên nở rộ, mùi thơm lan tỏa từng đợt.
Trên đường nhỏ bên bờ hồ, Chu Thái hậu dẫn Tiểu Hoàng đế đi tản bộ, Đại Thái giám "Tiền Liễu Đức", Ngọc Hương có địa vị cao nhất trong cung cùng thái giám thân cận bên người Tiểu Hoàng đế - Tần Ngọc Y mang một đám thái giám cung nữ theo phía sau.
Phía trước là một bến đò nho nhỏ, cạnh bến đò có một con thuyền nhỏ mới tinh neo đậu ngay ngắn chỉnh tề.
Tiểu Hoàng đế Triệu Đồng chín tuổi nhìn Chu Thái hậu nói: "Mẫu thân, con muốn chèo thuyền!"
Chu Thái hậu nhìn mặt hồ trong vắt dưới ánh trăng, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía "Tiền Liễu Đức".
"Tiền Liễu Đức" hành lễ xong liền rời đi sắp xếp.
Một khắc sau, thuyền nhỏ đã được kiểm tra xong, Tiền Liễu Đức lên thuyền thử, thân thuyền có hơi lay động.
Chu Thái hậu đứng bên bờ nhìn thấy, vội hỏi: "Có lắc quá không?"
Tiền Liễu Đức từ trên thuyền nhảy xuống, hành lễ bẩm: "Người lớn thì không sao, bất quá hoàng thượng. . . . . ."
Chu Thái hậu kéo Tiểu Hoàng Đế vào trong lòng, dịu dàng dỗ dành: "Thuyền quá nhỏ, con còn nhỏ, quá nguy hiểm, hay để Ngọc Hương và Tần Ngọc Y đưa con quay về chính điện ôn bài nhé!"
Sau khi đi thật xa, Triệu Đồng quay đầu nhìn thoáng qua.
Hắn nhìn thấy Tiền Liễu Đức dìu mẫu thân lên thuyền nhỏ.
Tiền Liễu Đức cầm lấy sào dài chống mạnh, thuyền nhỏ lướt về cù lao xanh um tươi tốt giữa hồ.
Triệu Đồng chú ý thấy, trên thuyền chỉ có Tiền Liễu Đức và mẫu thân.
Trước khi ngủ, Triệu Đồng hỏi thái giám thân cận Tần Ngọc Y của mình: "Nghe nói Đại Thái giám trong cung đều có nhà riêng ở ngoài cung?"
Tần Ngọc Y còn chưa đến hai mươi tuổi, là một người rất thanh tú trầm tĩnh, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Bẩm hoàng thượng, nghe nói là vậy."
Ánh mắt Triệu Đồng híp lại, lại hỏi một câu: "Tiền Đại Bạn có nhà riêng ở ngoài cung không?"
Tần Ngọc Y trung thành với Triệu Đồng, lần này hắn không nghĩ quá lâu, trực tiếp trả lời: "Có. Ở ngõ nhỏ Dương Liễu của Kim kinh sau phủ Nam An vương, trước cửa có một hàng cây Bạch quả cổ thụ."
Triệu Đồng kéo cao chăn, che ở trước mặt nói: "Phái người giám sát, xem thử có gì không tốt không!"
"Dạ."
Tần Ngọc Y lui xuống.
Khi Nam An vương phái hắn tới bảo vệ Triệu Đồng, Nam An vương chỉ dặn dò hắn một câu —— "Phải tận trung với hoàng thượng".
Cho nên, tuy hắn biết rõ Từ Liên Ba cũng là người của Nam An vương, nhưng vẫn nghe theo hoàng thượng dặn dò.
Lúc này Chu Bích và Từ Liên Ba đang chèo thuyền trên mặt hồ.
Khi đã cách bờ một đoạn, Chu Bích thả lỏng người, hai tay chống lên thuyền nhỏ, nhìn một bên mặt Từ Liên Ba.
Từ Liên Ba vừa chèo thuyền, vừa nhìn Chu Bích mỉm cười.
Dưới ánh trăng, tóc mây Chu Bích như sương, mắt mũi như vẽ, mặc áo lụa màu trắng váy lụa mỏng màu lam, như một đóa hoa sơn chi trang nhã hợp lòng người nở rộ dưới ánh trăng.
Từ Liên Ba nhìn nàng, trong lòng dâng lên niềm kiêu hãnh và hạnh phúc: nữ nhân này, nàng yêu ta, nàng là của ta!
Hắn hơi dùng sức, thuyền nhỏ lướt vào sâu trong vùng hoa sen.
Hắn xốc váy Chu Bích, nâng hai chân nàng lên, cởi bỏ tiết khố của nàng, tách hai chân nàng ra, nhắm ngay vị trí mà đi vào.
Mọi việc đã xong, Từ Liên Ba đặt Chu Bích lên người, vẫn không nhúc nhích. Tay ngọc của Chu Bích nhè nhẹ vỗ về tấm lưng gầy gầy của hắn, hưởng thụ yên tĩnh tràn ngập hương sen hiếm khi có được.
Một lát sau, Từ Liên Ba xoay hai chân Chu Bích quỳ gối xuống, xốc thân mình Chu Bích lên, tạo thành tư thế quỳ đưa lưng về phía hắn, giữ thắt lưng Chu Bích rồi từ phía sau mãnh liệt đẩy người đi vào.
Chu Bích rên rỉ một tiếng, không biết trải qua mấy đợt mây mưa, rốt cuộc mưa ngừng gió tan, Từ Liên Ba ôm Chu Bích xụi lơ cả người xuống thuyền, lên cù lao giữa hồ.
Khắp nơi trên cù lao giữa hồ đều là rừng cây rậm rạp, sâu trong rừng cây là một Tiểu lâu ba tầng. Ban ngày Từ Liên Ba đã sai người dọn dẹp tòa nhà này, bố trí vô cùng thoải mái.
Trên cù lao trừ hai người bọn họ, không còn ai khác.
Trong Tiểu Lâu thực yên tĩnh. Chỉ có tiếng nhánh cây nhẹ nhàng lay động trong gió đêm dưới ánh trăng và tiếng côn trùng kêu to trong bụi cỏ.
Từ Liên Ba nhẹ nhàng đặt Chu Bích lên giường trong phòng ngủ ở lầu một, bản thân cũng nằm xuống theo nàng, hưởng thụ yên tĩnh cùng an nhàn hiếm khi có được.
Ngày hôm sau, sáng sớm Triệu Đồng liền tỉnh.
Rửa mặt xong, Triệu Đồng mang theo Tần Ngọc Y đến Thanh Vân Điện thỉnh an mẫu thân, phát hiện mẫu thân đã ở trong tẩm điện, đang ngồi ngay ngắn trước gương, để cho Ngọc Hương và vài cung nữ chải đầu vấn tóc cho nàng!
Thấy con trai tiến vào, tinh thần Chu Bích vô cùng tốt, trên mặt tràn đầy ý cười dịu dàng: "Đồng Nhi, sao dậy sớm vậy? Lại đây cho mẫu thân nhìn xem!"
Triệu Đồng dựa sát vào mẫu thân.
Hình như mẫu thân vừa mới tắm, trên người vẫn tỏa ra mùi thơm nước hoa hồng —— đây là do dì sai người đưa từ Nam Cương tới, mùi rất dễ chịu, Triệu Đồng đã từng lặng lẽ thoa chơi, rất quen thuộc mùi thơm này.
Vài ngày sau, Tần Ngọc Y lặng lẽ bẩm với Triệu Đồng: "Tòa nhà ở ngõ nhỏ Dương Liễu của Tiền Đại Bạn vẫn bỏ không, bên trong không có người ở!"
Triệu Đồng nhìn hắn chăm chú: "Bên trong không có nữ nhân? Ngươi xác định?"
"Xác định!" Tần Ngọc Y kiên định nói.
Người của hắn canh ngày canh đêm ở đó mấy ngày, căn bản không có một ai ra vào hay ở lại.
Triệu Đồng gật gật đầu, như có chút không yên lòng, nói: "Ta đã biết, ngươi vất vả rồi."
Tần Ngọc Y khom mình hành lễ, sau đó lui ra.
Hắn biết hoàng thượng muốn một mình suy nghĩ.
Triệu Đồng nhìn hoa hồng nở rộ ngoài cửa sổ, nghĩ: rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào mà ta phát hiện được mẫu thân và gã Tiền Liễu Đức giả đó có mập mờ nhỉ?
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
52 chương
113 chương
956 chương
249 chương
15 chương