Thì ra là Chương Kỳ.
Triệu Trinh ghìm ngựa, chờ Chương Kỳ đi tới.
Chương Kỳ xuống ngựa, đến làm lễ ra mắt. Liễu Liên biết Chương Kỳ, sớm đã ngừng xe ngựa bước xuống. Tống Chương cưỡi ngựa đứng bên phải xe ngựa của Chu Tử, không tiến lên. Mặc dù chỉ gặp mặt một lần, nhưng hắn cũng đã nhận ra Chương Kỳ. Hắn nhớ đây là một thương nhân chuyên buôn ngọc khí.
Chu Tử ở trong xe nghe được giọng nói bên ngoài, nhận ra là Chương Kỳ.
Triệu Trinh vừa nghe Chương Kỳ vừa nói chuyện, mắt xoay chuyển không dễ nhận ra liếc về phía xe Chu Tử, phát hiện Chu Tử không kéo cửa xe xuống để theo dõi bên ngoài, lúc này mới yên lòng trở lại.
Chương Kỳ là người cơ trí đến mức nào, nhìn ra đoàn người Vương gia đang cải trang ra ngoài, e là không tiện tỏ vẻ quá quen biết với mình, hàn huyên mấy câu, liền muốn rời đi. Trước khi đi, hình như hắn nhớ ra điều gì đó, lại cúi chào Triệu Trinh một cái, lúc này mới nói: "Công tử, tổ phụ (ông nội) của lệnh phu nhân đã qua đời, hôm nay, e rằng trong nhà đã chẳng còn ai."
Nghe được lời của Chương Kỳ, đôi mày thanh tú của Triệu Trinh chau lại, còn chưa kịp nói chuyện, Chu Tử đã hỏi qua lớp cửa sổ xe: "Tổ mẫu (bà nội) thì sao, ngươi có nghe được tin gì không?"
Chương Kỳ nói: "Nghe nói là đã bệnh chết tha hương rồi."
Chu Tử trầm mặc một hồi. Lát sau mới nói: "Chương Kỳ, ta muốn gặp mặt phu nhân và con trai của ngươi."
Chương Kỳ ôm quyền hướng về phía xe ngựa của Chu Tử cúi chào, rồi mới đi tới bên xe ngựa của mình, mở cửa xe ra.
Hai nha đầu khoảng mười sáu mười bảy tuổi nhảy xuống trước, tiếp đó lại đỡ một thiếu phụ thanh tú áo gấm váy trắng xuống xe. Trong ngực thiếu phụ còn ôm một đứa trẻ quấn tã.
Chương Kỳ dẫn thê tử Kim thị tới, giới thiệu: "Đây là Triệu công tử cùng Triệu phu nhân."
Kim thị ôm đứa bé chào một cái.
Ngân Linh mở cửa xe ra.
Chu Tử không xuống xe, nàng ngồi trên xe mỉm cười quan sát Kim thị, thấy nàng ấy sắc mặt trắng trẻo ửng hồng, so với trước đây mượt mà hơn không ít, trong lòng cũng vui mừng cho nàng ấy.
Kim thị vốn cho đây chỉ là bạn bè làm ăn buôn bán của trượng phu, kết quả vừa nhìn thấy Chu Tử, liền phát hiện là Chu Vương phi, giật mình kinh hãi, nhưng rất nhanh liền hiểu rõ, vội muốn hành đại lễ, lại bị Ngân Linh ngăn lại.
Chu Tử cười nói: "Đến đây, cho ta xem đứa bé của ngươi!"
Bộ dạng của đứa bé rất giống Chương Kỳ, lớn lên e rằng sẽ là một soái ca. Chu Tử thấy đứa nhỏ này, trong lòng lập tức nhớ đến Bánh Bao Nhỏ và Màn Thầu Nhỏ của mình, lòng dạ đau xót. Nàng cởi tràng hạt Linh Hương mà Chu Bích cho nàng từ trên tay ra, nhét vào lớp ngoài của tã lót, nói: "Đây là tràng hạt Linh Hương mà Tĩnh Đàm pháp sư ở chùa Hộ Quốc tự dâng cho Thái hậu, ban cho tiểu công tử cầm chơi." Lại cởi vòng tay nạm hồng ngọc Triệu Trinh tặng ra, cười nói với Kim thị: "Cái này ban cho con dâu tương lai của ngươi!"
Kim thị vội tạ ơn.
Vợ chồng Chương Kỳ mang theo nha hoàn cùng người làm rời đi, Triệu Trinh đang muốn lên ngựa tiếp tục đi về phía trước, Chu Tử lại nhìn hắn gọi: "Vương gia!"
Triệu Trinh đi tới bên cạnh xe Chu Tử.
Chu Tử nhìn hắn, đôi mắt to long lanh: "Vương gia, chúng ta trở về Kim kinh đi, từ Kim kinh lại ngồi thuyền trở về Nhuận Dương... Thiếp, thiếp nhớ Bánh Bao Nhỏ và Màn Thầu Nhỏ rồi!"
Triệu Trinh nhìn nàng, chân mày đầu tiên là nhíu lại, sau đó lại lập tức giãn ra. Hắn nghĩ hắn hiểu được suy nghĩ của Chu Tử. Người mình yêu thương đã không còn, người mình hận đều chết hết, dù trở về cũng có ý nghĩa gì đâu?
Hắn tự cầm tay Chu Tử, nói: "Được, chúng ta về nhà." Chúng ta cùng trở về, về nhà của chính mình.
Liễu Liên đốt pháo nhỏ báo tin, sau một phút đồng hồ, Triệu Tráng cưỡi ngựa mang theo mấy Tinh Vệ từ hướng thôn trang chạy tới.
Từ Kim Kinh đến Độc huyện, dọc đường đều du sơn ngoạn thủy nên đi rất chậm; nhưng từ Độc huyện trở về Kim Kinh, bởi vì liên tục ra roi thúc ngựa lên đường nên đi rất nhanh, chỉ mất hai mươi ngày.
Ngày ba tháng ba, đoàn người Chu tử đã trở lại vương phủ ở kinh thành.
Thanh Châu ở lại canh phủ cực kỳ vui mừng, vội ngênh đón Vương gia và Vương phi vào Tùng Lâm Uyển.
Sau khi Triệu Trinh tắm sơ qua liền đến Ngoại thư phòng.
Chu Tử đi đường mệt nhọc, chạy vào phòng tắm tắm nước nóng trước. Nàng ngâm mình trong thùng tắm, Thanh Châu vừa hầu hạ nàng, vừa nói mấy tin tức mới nhất ở Kim kinh.
Trong khoảng thời gian họ rời đi, Kim kinh xảy ra rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là Thừa tướng Lâm Hiếu Từ đột nhiên bất ngờ bộc phát bệnh nặng mà chết, tiếp đến Lâm lão phu nhân đau lòng quá độ, cũng đi theo con trai. Liên phu nhân thề thủ tiết vì chồng, giữ đạo hiếu với mẹ chồng, tiến hành tang lễ xong, mang em chồng Lâm Mộ Từ vào am Tĩnh tu có giới luật nổi tiếng nghiêm khắc ở ngoại thành, xuống tóc làm ni cô.
Nghe Thanh Châu nói tới đây, Chu Tử tò mò hỏi: "Nghe nói Lâm nhị tiểu thư này rất hung hãn, sao lại ngoan ngoãn xuất gia cùng Liên phu nhân?"
Thanh Châu cười, vừa nhỏ tinh dầu vào thùng tắm, vừa nói: "Nghe nói đúng là Lâm nhị tiểu thư không đồng ý, nhưng Liên phu nhân đã ra tay trước mà chiếm được lợi thế, bán hết toàn bộ nha đầu người hầu thân tín của nàng ta, sau đó lệnh cho mấy ma ma nha hoàn đè ép đưa nàng ta vào am Tĩnh tu, bản thân cũng theo vào, bảo là muốn làm bạn với em chồng!"
Thanh Châu nói xong rất vui vẻ, nhưng Chu Tử lại có chút chán nản, nàng không quên được Liên phu nhân xinh đẹp đoan trang.
Liên phu nhân là một thục nữ quý tộc, lại bởi vì buồn phiền đè nén mà to gan mở rộng lòng khóc lóc kể lể với mình, kể trượng phu Tương kính như tân với mình, hầu như vẫn luôn ngăn cách, không có ấm áp cùng săn sóc; kể về mẹ chồng có tính tình bất thường, mặc dù không đến nỗi mắng chửi mình, lời nói lại luôn lạnh nhạt, ngăn mình và trượng phu; kể đến cô em chồng nóng nảy lại tùy hứng, tự cho mình là rất cao, ai cũng xem thường, ngày ngày bày bộ mặt lạnh lùng tính tới tính lui tìm kế...
Một nữ tử như vậy, nàng ta lại vẫn chưa tới ba mươi, còn chưa từng được hưởng thụ yêu thương và ấm áp cần có trong cuộc đời, lại vì một trượng phu không thương mình chết đi mà cả đời phải làm bạn với Thanh đăng Cổ Phật. Cuộc đời của nàng ấy, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh?
Đến đêm khuya Triệu Trinh mới trở về.
Thì ra bởi hành trình có thay đổi, hắn nghĩ nên sớm đưa Chu Tử trở về Nhuận Dương, cho nên làm việc luôn tay, vội vàng sắp xếp công việc triều chính, vội vàng gặp nhóm người Điền Tử Kính Hồ Phi Đồng, vội vàng sắp xếp phòng ngự ở Kim kinh...
Lúc Triệu Trinh trở lại, trong bầu trời đêm, mưa phùn đang mênh mông rơi xuống. Triệu Tráng cùng Tần Đình Vân đốt đèn lồng đi phía trước, Liễu Liên cùng Trương Đào Đào đi ở phía sau. Trong vầng sáng của đèn lồng, có thể thấy mưa bụi nghiêng nghiêng đan xen dày đặc.
Mới vừa vào nội viện Tùng Đào Uyển, xa xa Triệu Trinh đã nhìn thấy cửa sổ phòng ngủ vẫn sáng dèn, từ cửa sổ, ánh đèn mờ nhạt tràn ra cách lớp màn cửa sổ, mang cho hắn cảm nhận ấm áp khi trở về trong đêm rét lạnh – thê tử của hắn, ở dưới đèn chờ hắn.
Chu Tử chưa ngủ, nàng mặc váy ngủ màu trắng thêu đóa hoa trắng nhạt, chờ Triệu Trinh trong phòng ngủ. Nhìn thấy Triệu Trinh đi vào, cười khanh khách nghênh đón: "Vương gia của thiếp, đói bụng không?"
Triệu Trinh uống xong canh gà Chu Tử chuẩn bị, rửa mặt qua loa liền ngủ cùng Chu Tử.
Mưa ngoài cửa sổ dần dần lớn hơn, giọt mưa rơi xuống trên ngói lưu ly, phát ra âm thanh lộp độp. Chu Tử rúc vào trong ngực Triệu Trinh, thân thể mệt mỏi, nhưng nội tâm yên bình. Nàng biết, bởi vì ở bên cạnh nam nhân này, nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Có người từng nói: "Cả đời ta chỉ khát vọng được người cất giấu, an bài mọi thứ ổn thỏa, cẩn thận bảo vệ. Không để ta sợ hãi, không để ta chịu khổ, không để ta lưu lạc khắp nơi, không để ta không nơi nương tựa." Đó là khát vọng cả đời của tất cả nữ nhân, vì có Triệu Trinh, tất cả khát vọng của nàng đều được thực hiện.
Triệu Trinh đã ngủ say, Chu Tử nhỏm người, khẽ hôn lên môi hắn: "Triệu Trinh, thiếp muốn bầu bạn với chàng cả đời, chăm sóc chàng, để chàng không còn cô đơn nữa, để chàng luôn có nụ cười..."
Từ thành Kim kinh phía bắc, hoa khói tháng ba xuôi về Nhuận Dương.
Ngày sáu tháng ba, Triệu Trinh mang theo Chu Tử, lên thuyền lớn, một đường xuôi nam, trở về Nhuận Dương.
Triệu Trinh cùng Chu Tử ở phòng lớn của tầng một; để tiện hầu hạ, Thanh Châu ở gian phòng nhỏ bên cạnh phòng lớn. Liễu Liên lấy cớ bảo vệ Vương gia Vương phi, tự ý đến ở phòng sát vách Thanh Châu. Khiến Thanh Châu cho là hắn có ý với mình, vừa nhìn thấy Liễu Liên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng trước nay chưa từng có, lộ vẻ xấu hổ.
Chu Tử nhìn thấy, suy tính lúc trở về có nên ra mặt làm mai cho Thanh Châu cùng Liễu Liên hay không.
Nhìn vóc người Liễu Liên xinh đẹp như một đóa hoa tươi tắn, lại nhìn dáng vẻ lông mày nhỏ nhắn đôi mắt ti hí mặt tròn trịa của Thanh Châu, dũng khí làm mai luôn tăng cao của Chu Tử lập tức "xùy" một tiếng, biến mất không còn. Aizz, cứ để hai người bọn họ thuận theo tự nhiên thôi!
Vợ chồng Ngân Linh và Triệu Tráng lên ở tầng thứ hai, Tống Chương một thân một mình ở trên gác xép tầng ba.
Mùng hai tháng tư, nhóm người Nam An vương về đến Nhuận Dương.
Cao thái phi dẫn theo tiểu Thế tử cùng Nhị công tử, được Tinh Vệ của vương phủ vây quanh, đi tới bến tàu Vận Hà, nghênh đón vợ chồng Nam An vương.
Từ trên thuyền bước xuống, Chu Tử nhìn Cao thái phi một chút, lại nhìn Triệu Tử cùng Triệu Sam được Cao thái phi dắt hai bên trái phải, nước mắt rơi như mưa. Nàng và Triệu Trinh cùng hành lễ: "Bái kiến mẫu thân!"
Sau khi hành lễ, Chu Tử vẫn không đứng yên, mỗi tay với một bé, ôm Triệu Tử cùng Triệu Sam vào ngực mình, khóc: "Con của mẹ!"
Tiểu Thế tử Triệu Tử đã mấy tháng không gặp mẫu thân, rất nhung nhớ, hôm nay gặp lại mẫu thân, ôm cổ mẫu thân khóc.
Chỉ có Nhị công tử Triệu Sam, mới vừa biết đi, được tổ mẫu mang theo đến đón mẫu thân. Nhưng bé đã sớm quên mất mẫu thân, thấy Chu Tử khóc lớn, cảm thấy nữ nhân trước mắt này từ đẹp mắt lập tức biến thành khó coi, vội chạy trở về trong ngực tổ mẫu, sau đó mắt phượng nhỏ nhắn nhìn chằm chằm, chỉ vào Chu Tử, non nớt nói: "Xấu! Xấu!"
Chu Tử không nghe rõ, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Triệu Sam trước mặt. Triệu Trinh nghe rõ, nhất thời trợn mắt nhìn Triệu Sam một cái.
Triệu Sam vô duyên vô cớ bị trừng, lập tức bám lấy tổ mẫu, chỉ vào Triệu Trinh, lớn tiếng tố cáo: "Hư! Hư!"
Triệu Trinh cùng Chu Tử, đôi cha mẹ không có trách nhiệm này, mới vừa trở về Nhuận Dương, một bị Màn Thầu Nhỏ Triệu Sam bình phẩm là "Xấu", một bị bình phẩm là "Hư", thật cũng không coi là oan uổng.
Triệu Trinh nhướng mày, gọi một tiếng "Liễu Liên".
Liễu Liên tiến lên.
Triệu Trinh chỉ vào Triệu Sam nói: "Nhị công tử giao cho ngươi!"
Liễu Liên lại cười nói: "Dạ". Hắn nhìn về phía Triệu Sam cười cười, nói: "Nhị công tử, xin đắc tội!" Đưa tay liền ôm Triệu Sam vào lòng, thối lui ra phía sau Vương gia cùng Vương phi.
Triệu Tử thấy thế, vội dáo dác tìm kiếm Hàn Tử Xuyên, vừa tìm vừa gọi: "Sư phụ!"
Hàn Tử Xuyên nhanh chóng liền bước ra từ trong đám người, ôm lấy Triệu Tử.
Trong mấy tháng này, bởi vì trong tay túng quẫn, mặc dù không có lão đối thủ Liễu Liên ở đây, mỗi ngày trôi qua của Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh cũng không thoải mái, cho nên cũng thật nhớ nhung Vương gia cùng Vương phi. Đợi Vương gia Vương phi trở về phủ, nghe ngóng tin tức Liễu Liên.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
52 chương
113 chương
956 chương
249 chương
15 chương