Triệu Trinh để cho Chu Tử uống vào một ngụm nước, lúc này mới nói: "Gọi là Triệu Sam đi!"
Lúc này Chu Tử mới nhớ tới nhũ danh Bánh Bao Nhỏ của Triệu Tử, lại thấy buồn cười, nàng cúi đầu, mím môi cười trộm, trong bụng thầm nhủ hay gọi là Màn Thầu Nhỏ nhỉ, hay là Bánh Trôi Nhỏ, hay là Sủi Cảo Nhỏ đây?
Nàng âm thầm suy nghĩ: Nếu là bé trai, thì kêu là Màn Thầu Nhỏ; còn nếu là con gái thì gọi là Bánh Trôi Nhỏ đi!
Triệu Trinh dường như có thể nhận biết được sóng điện não của nàng, lườm nàng một cái, nghiêm mặt nói: "Không được kêu là Màn Thầu Nhỏ!"
Chu Tử ngẩng đầu, mắt to mỉm cười nhìn hắn: "Được!"
"Cũng không được kêu là Sủi Cảo Nhỏ hay Nắm Viên Nhỏ gì gì đó!"
"Dạ, Vương gia!"
Triệu Trinh thấy Chu Tử cư nhiên lại có thể thành thật như thế, không khỏi có chút hồ nghi, liếc nhìn Chu Tử một cái, phát hiện nàng cũng đang hai mắt sáng ngời nhìn mình. Triệu Trinh thoáng trầm ngâm, nói: "Mẫu thân sợ là đã trở về, chúng ta cũng trở về đi thôi!
Chu Tử gật gật đầu, đứng lên.
Triệu Trinh nắm tay nàng, vừa đi vừa nói chuyện: "Ngôi nhà này về sau sẽ để lại cho nàng, khi nào nhàn rỗi, báo cho mẫu thân và ta một câu, rồi đến đây ở vài ngày cũng được."
Chu Tử dạ một tiếng, lại vui cười nói: "Nơi này xây dựng tinh xảo khác biệt như vậy, hoàn toàn có thể làm thành nơi kim ốc cho chàng tàng kiều, sao lại cho thiếp a?" (kim ốc tàng kiều)
Triệu Trinh nhìn nàng một cái: "Nàng không phải mỹ nhân sao!"
Trong lòng Chu Tử nhất thời vui vẻ, liền tựa cả thân mình lên người Triệu Trinh.
Khi nhóm sai vặt nha hoàn xuất hiện phía trước, Triệu Trinh liền buông tay nàng ra.
Buổi tối, Triệu Trinh và Chu Tử ở trong chính viện của Thái phi nương nương, chơi đùa với Triệu Tử thật lâu.
Trong khoảng thời gian nay, Triệu Tử đi theo Hàn Tử Xuyên chạy nhảy chơi đùa ở bên ngoài cả ngày, phơi nắng đen đi không ít, cũng gầy đi không ít, nhưng mà nhìn qua rất rắn chắc khỏe mạnh. Bé biết nói không nhiều lắm, nhưng lại hứng thú nói chuyện dạt dào, vừa há miệng lại còn giang hai tay, vừa nói vừa huơ tay múa chân ra dấu, kể cho mẫu thân hôm nay đi chơi thấy những gì: "... Đầu bóng lưỡng... Niệm kinh... A... A di..." Bé khoa tay múa chân nói một hồi.
Triệu Trinh ở bên mỉm cười lắng nghe. Hắn nhìn đứa con trai lớn diện mạo rất giống mình, trong lòng cũng tràn ngập loại tình cảm yêu thương, lập tức cũng muốn bắt chước, hôn lên mặt Triệu Tử vài cái.
Trong lòng Triệu Trinh thầm nghĩ: Hay là, muộn vài năm hãy để cho hắn chuyển ra ngoài ở? Cứ để cho hắn ở cùng tổ mẫu vài năm đã? Dù sao vẫn chờ cho mấy khu viện kia xây xong đã rồi nói sau!
Bánh Bao Nhỏ không biết đến chuyện trong lòng cha bé đang suy tính, một mực mải mê giải thích, nói đến mệt mỏi, liền xoay mặt nhìn Nhũ Yến muốn nước: "Khát, nước!"
Nhũ Yến lập tức bưng một chén nước tới, Triệu Tử uống nước xong, liền tiếp tục nói.
Buổi tối, dưới sự giám sát của Chu Tử, Triệu Trinh bị bắt uống hết hai chén canh gà.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì Chu Tử tỉ mỉ chăm sóc rồi ngày ngày đều thúc ép uống nước canh bổ thân, da thịt Triệu Trinh nhờ vậy mà trắng ra không ít, dưới da cũng nhiều thêm một ít thịt, thoạt nhìn không còn gầy như trước nữa, ngược lại có vẻ nhìn càng đẹp mắt.
Lúc hai người ở cùng nhau, Chu Tử thường nhìn qua xem lại, chăm chú ngắm nhìn hoài không dứt, cuối cùng chọc cho Triệu Trinh luôn bình tĩnh cũng phải nổi nóng.
Tắm rửa xong, Triệu Trinh sai người khiêng nhuyễn tháp ra đặt ở trong sân nội viện Diên Hi cư, trải chiếu cỏ mịn lên trên, hắn nằm gối đầu lên phía trên, Chu Tử ngồi bên cạnh cầm cây quạt, phe phẩy quạt mát cho hắn.
Hôm nay đúng vào ngày rằm tháng sáu, trên trời treo một vầng trăng tròn vàng nhạt, rắc vạn tia ánh sáng trong trẻo ra xung quanh.
Triệu Trinh nằm hồi lâu, một câu cũng không nói. Hắn vẫn còn tiếp tục suy tư đến vấn đề ở chiến trường Đông Cương: rốt cục chiến tranh với Đông Xu quốc có cần thiết không!?.
Chu Tử biết hắn đang có tâm sự, cũng không quấy rầy hắn, chỉ ở bên cạnh hắn.
Diên Hi cư cách hồ lớn cũng không xa, lúc này đêm khuya yên tĩnh, trong hồ, tiếng ếch kêu oàng oạc không biết từ lúc nào cũng truyền đến, trong góc sân, cũng truyền đến tiếng côn trùng kêu, cách đó không xa là hai bụi hoa hồng, tỏa mùi thơm nhàn nhạt theo gió bay tới. Trong bầu không khí trăng thanh gió mát, hoa thơm ếch kêu như thế, Chu Tử bất tri bất giác cũng nằm xuống dựa vào Triệu Trinh, nhanh chóng liền ngủ thiếp đi.
Trong thành Kim Kinh, vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay là ngày các phi tần trong cung của tiên đế rời cung về nhà mẹ đẻ, để tóc tu hành cầu phúc cho tiên đế, trời mới tờ mờ sáng, xe ngựa của các phủ đã chờ đầy trên quảng trường trước cửa cung.
Thanh Vân điện, nơi ở của Chu thái hậu, tùng bách đứng thẳng, trang nghiêm. Trước khi nhóm cung phi rời cung, đều tới nơi này tạ ơn chào từ biệt Chu thái hậu.
Ban đầu chỉ là mấy phi tần chưa được sủng hạnh, bao gồm hai vị tiểu thư Cao gia. Sau đó, các phi tần được tiên đế gieo ân sủng rộng khắp bắt đầu lục đục kéo đến.
Những phi tần này, lúc bái kiến Chu thái hậu đều là vẻ mặt túc mục nghiêm trang đều mang theo đau thương, lúc rời cung cũng không tự chủ được mà toát ra một ít sắc mặt vui mừng — rốt cục cũng được thoát khỏi chốn hoàng cung như cái nhà giam khổng lồ này!
Hứa Thái phi và Tống Thái phi — trước kia là Hứa Nghi phi và Tống Thục phi, cũng cùng tới, bởi vì đang là quốc tang, hôm nay các nàng mặc quần áo đều là màu trắng trong thuần khiết, trên đầu dùng một cây trâm cứng vấn búi tóc đạo sĩ, trên mặt không son phấn, nhìn có vẻ tiều tụy.
Tiến vào chính điện Thanh Vân điện, các nàng ngẩng đầu nhìn Chu thái hậu cao cao tại thượng, trong lòng đầy mỉa mai: Rốt cục chúng ta cũng có một ngày rời đi, còn ngươi thì sao? Cho dù ngươi là Thái Hậu cao quý, nhưng cả đời ngươi cũng phải ở lại nơi cung đình buồn đến chết người này, không chết không rời, đến lúc chết mới được nghỉ ngơi!
Các nàng thu lại ánh mắt, cuối đầu rũ mắt, uyển chuyển quỳ gối: "Thiếp thân đến chào từ biệt Thái Hậu nương nương, chúc Thái Hậu nương nương hưởng thọ lâu dài, mãi mãi tươi trẻ!"
Chu Bích nghe được châm chọc trong lời nói của các nàng, khóe miệng vẫn mang nụ cười, vẻ mặt hiền từ, nói: "Sau khi trở về phủ, nhất định phải dốc lòng tu hành, ăn uống chay tịnh, ngày ngày tụng kinh, như thế mới có thể rửa sạch tội nghiệt trên người, cũng là cầu phúc cho tiên đế."
Nàng dừng một chút, lại nói: "Cách một khoảng thời gian, trong cung sẽ phái người đến các phủ kiểm tra. Các ngươi đứng dậy cả đi!"
Hứa Thái phi và Tống Thái phi lại quỳ gối xuống, sau đó đứng dậy lui về phía sau rời đi. Lúc này họ không thể thiếu lễ nghi, miễn cho Thái Hậu kiếm cớ bắt bẻ.
Đến chiều tối, Chu Bích dặn dò "Tiền Liễu Đức": "Ngươi dẫn người đi thống kê số lượng phi tần rời cung và phi tần ở lại một lần nữa đi!"
"Tiền Liễu Đức" dạ một tiếng, rồi dẫn theo vài tiểu thái giám đi ra ngoài.
Buổi tối, trước khi lên đèn, "Tiền Liễu Đức" đã trở lại, đi theo phía sau là một tiểu thái giám hai tay ôm sổ sách.
"Tiền Liễu Đức" cất cao giọng nói: "Bẩm báo Thái Hậu, phi tần trong hậu cung của tiên đế tổng cộng có 4485 vị, trong đó đã sủng hạnh 1415 vị; hôm nay có 316 vị rời cung, trước mắt trong cung còn lại 4169 vị, trong đó đã sủng hạnh là 1231 vị, chưa sủng hạnh là..."
Nghe xong hắn tường tận hồi báo, Chu Bích phất phất tay, nhóm cung nữ bọn thái giám hầu hạ đều lui xuống, chỉ còn lại một mình Ngọc Hương hầu hạ bên cạnh.
Thật lâu sau, Chu Bích mới hỏi: "Cao tiệp dư và hai vị Trác thị mỹ nhân đâu?"
"Tiền Liễu Đức" vẻ mặt cung kính: "Bẩm báo Thái Hậu, nô tài không biết."
Chu Bích giống như lẩm bẩm: "Không nên lưu lại, cũng không thể lưu lại, tương lai đều sẽ là nhược điểm!"
"Tiền Liễu Đức" giương mắt nhìn Chu Bích, rõ ràng vẫn còn là một tiểu cô nương thanh xuân thì giờ lại ăn mặc y phục già nua của Thái Hậu, con ngươi lóe lên một chút, rất nhanh lại cúi hạ mi mắt.
Ngoại ô Kim Kinh, trong biệt viện của Nam An vương, cả tòa trạch viện tường trắng ngói đen cây xanh bao bọc, an tĩnh tọa lạc trên bờ sông Ngự hà.
Trang viện ngoài lỏng trong chặt, bên ngoài dường như không có người canh gác, nhưng khắp nơi trong viện lại đầy rẫy cơ quan, nơi nơi đều có binh sĩ mặc áo giáp tay cầm vũ khí đi lại tuần tra. Sâu trong rừng Lục Dương, có một tiểu viện nho nhỏ, là một ngôi nhà ngói ba gian tường trắng ngói đen, một nhà chính hai nhà kề.
Trong gian nhà kề phía đông, hai tỷ muội Đại – Tiểu Trác đang sửa sang lại hành trang. Các nàng vốn là một phần trong tổ chức ám vệ của Nam An Vương gia, nay lại nhận được nhiệm vụ mới, chuẩn bị dịch dung giả dạng đến Ô Thổ quốc.
Đang thu dọn hành lý, Tiểu Trác nghe được phía tây lại truyền đến tiếng hát y a, nhướng mày, đang muốn đi qua, lại bị Đại Trác có gương mặt như nàng kéo lại: "Đừng qua đó, tốt xấu gì, vị kia cũng là biểu muội của Vương gia!"
Ở trước mặt tỷ tỷ Tiểu Trác luôn luôn có chút tùy ý, lập tức buồn bực nói: "Tỷ không nghe thử một chút, xem ả điên đó đang hát cái gì!"
Đại trác ngưng thần lắng nghe, nàng vốn có võ công, rất nhanh nghe được rất rõ ràng: "... Nô tỳ sinh ra trễ, khiến quân bừa bãi yêu thương..." Ca từ đáng khinh, tiếng ca uyển chuyển, hòa vào với nhau, lại mang theo một nỗi thê lương.
Đại trác không nói gì nữa, yên lặng tiếp tục thu thập hành lý. Tiểu Trác lấy một lọ chứa thuốc dịch dung ra, bắt đầu điều chế.
Ngày hai mươi tám tháng sáu, còn chưa đến tháng bảy, thời tiết đã nóng không chịu được.
Triệu Trinh và Triệu Tử đều cùng canh giữ ở trong phòng Chu Tử, hai cha con đang tháo ráp chiếc thuyền gỗ Triệu Trinh mang về, trước đó đã lắp ráp hoàn chỉnh, sau đó lại tháo dỡ ra. Hai cha con khó có khi hài hòa, ngồi đối diện trên giường trúc, chơi cực kỳ vui vẻ. Trong phòng ngủ đặt bốn thùng băng, nhưng Chu Tử vẫn cảm thấy nóng, đang còn cầm cây quạt đứng phía sau Triệu Trinh phe phẩy không ngừng.
Tuy bụng Chu Tử lớn, nhưng nàng vẫn luôn chú ý rèn luyện, ngược lại còn có thể đi tới đi lui chạy đông chạy tây — có Triệu Trinh ở nhà, dường như nàng không còn tiếp tục nhàn rỗi.
Triệu Trinh biết nàng sắp sanh, như lâm đại địch, ngay từ ngày hai mươi tháng sáu đã mời bốn vị bà mụ đến ở lại ngoại viện Diên Hi cư còn chưa nói, hai vị Hứa – Hầu đại phu cũng bị ép ngày ngày canh giữ ở Diên Hi cư.
Đến hai mươi chín tháng sáu, Triệu Trinh phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng ra), sai Hàn Tử Xuyên dẫn tiểu Thế tử đi, mình thì cầm quyển sách canh giữ bên cạnh Chu Tử, một tấc cũng không rời.
Quả nhiên không sai dự liệu của hắn. Đến buổi chiều, đang ngủ trưa thì Chu Tử đột nhiên tỉnh dậy, nói với Triệu Trinh: "Bên dưới bắt đầu chảy nước rồi..."
Triệu Trinh nhảy dựng khỏi giường, qua loa phủ thêm quần áo, lao ra ngoài, gọi Ngân Linh đang túc trực bên ngoài: "Mau gọi bà mụ cùng đại phu!" Sau khi tự mình trấn định lại một chút, hắn nhanh chân bước trở về phòng ngủ, liên tục hỏi: "Chu Tử, có đau bụng không?" Triệu Trinh vừa nói, vừa bước qua nâng Chu Tử lên, ôm vào trong ngực.
Chu Tử cũng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy là lạ, hình như là bụng bị trì xuống đau.
Triệu Trinh lòng nóng như lửa đốt, hận không thể thay Chu Tử chịu đau, vừa giúp Chu Tử lau mồ hôi, vừa mềm giọng an ủi: "Đừng sợ, có ta ở đây!"
Chu Tử không nghĩ tới Triệu Trinh còn khẩn trương hơn mình, nghiêng mặt liếc nhìn hắn: "Thiếp căn bản không sợ, cũng không phải chưa từng sinh con nha!" Ai biết vừa dứt lời, một trận đau nhức kịch liệt đánh úp tới, nàng lập tức phát ra một tiếng thét chói tai.
Triệu Trinh đang hoảng loạn, Ngân Linh đã dẫn bà mụ và đại phu tới.
Triệu Trinh không muốn rời đi, nhưng Chu Tử kiên trì muốn hắn đi ra ngoài, cuối cùng Cao Thái phi cũng đến đây, miễn cưỡng kéo hắn đi ra ngoài.
Trong phòng ngủ tạm thời làm phòng sinh, Ngân Linh dẫn đám Thanh Châu và Thanh Thủy ở bên trong hầu hạ Chu trắc phi, phối hợp với bà mụ.
Hầu đại phu cùng Hứa đại phu cũng không tiến vào phòng ngủ, mà canh giữ ở chính đường, cùng Vương gia và Cao Thái phi uống trà chờ đợi. Cao Thái phi nay tự xưng là lớn tuổi, vào thời khắc đặc biệt, cũng không hề kiêng kị nam nữ gì nữa, tự ngồi yên ở vị trí chủ vị cùng hai vị thầy thuốc. Mặc dù trong tay bà bưng một ly trà, nhưng không uống ngụm nào, vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng sinh.
Hứa đại phu bưng trà, khuôn mặt trầm tĩnh, hai tròng mắt buông xuống như đang suy nghĩ điều gì — thật ra là hắn đang nhìn lén tay Vương gia.
Đường đường Nam An vương, Chiến thần Vương gia trên chiến trường máu chảy thành sông mặt không đổi sắc, nay trong tay bưng một ly trà, nhưng tay lại khẽ run run, đơn giản chỉ vì tiểu thiếp Chu trắc của hắn đang sinh con, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Hứa đại phu cùng Hầu đại phu trao đổi ánh mắt, đều khẽ cười trộm. Mấy ngày nay bọn họ ngày ngày chẩn mạch cho Chu trắc phi, biết thai nhi hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Đến tối, Chu Tử vẫn còn chưa sinh, chỉ đau một lúc rồi ngủ một lúc.
Triệu Trinh lấy lý do đêm đã khuya, khuyên Cao Thái phi trở về. Cao Thái phi vừa đi, hắn liền nhanh chân vào phòng ngủ.
Các bà mụ vốn đang vây quanh giường, thấy Vương gia vào, vội nói: "Vương gia, không được! Không được ạ!"
Nam An vương lại vung tay lên, không kiên nhẫn nói: "Câm miệng!"
Không ai dám nói nữa, bốn vị bà mụ câm như hến đứng vây bên ngoài, trơ mắt nhìn Nam An vương đi đến trước giường, ngồi xuống bên giường.
Trong phòng đốt hơn mười mấy ngọn nến, sáng ngời, nhưng độ ấm cũng tăng lên không ít, Triệu Trinh vừa tiến vào, liền đổ không ít mồ hôi. Hắn cúi người nhìn Chu Tử, phát hiện nàng lại đang ngủ, trên trán trên mặt đều là mồ hôi.
Triệu Trinh vươn tay sờ đến trên người nàng, thấy ẩm ướt, ra rất nhiều mồ hôi. Hắn bảo Ngân Linh: "Kêu người đem đến một chút băng, đặt xa xa ở trong góc!"
Triệu Trinh ngồi bên mép giường, vừa dùng khăn lau mồ hôi cho Chu Tử, vừa mềm giọng an ủi: "Chu Tử, nàng phải kiên cường, chỉ cần nàng bình an sinh con, đến lúc đó, tất cả điều kiện ta đồng ý với nàng, ta đều làm hết!"
Chu Tử vốn đã mệt rã rời, đang mơ mơ màng màng muốn đi vào giấc ngủ, nghe được lời Triệu Trinh, nàng cố gắng mở to mắt: "Thật sao?"
Triệu Trinh cúi đầu hôn nàng một cái, nói: "Thật!"
"Không nạp chính phi?"
"Ừ."
"Từ nay về sau cũng không nạp nữ nhân khác?"
"Được!"
"Cũng không thích nam sắc?"
"..."
Triệu Trinh còn đang buồn bực, một trận đau nhức kịch liệt đánh úp tới, Chu Tử thét lên. Triệu Trinh nắm tay nàng: "Chu Tử, ta sẽ ở bên nàng!" Hắn chuyên chú nhìn mặt Chu Tử, hai tay cầm tay phải của Chu Tử, vẫn không nhúc nhích.
Ngày ba mươi tháng sáu, vừa qua khỏi giờ Dần, trong phòng sinh rốt cục cũng truyền đến tiếng khóc "Oa oa" của trẻ sơ sinh.
"Vương gia, là một tiểu công tử!" Bà mụ hưng phấn cực kỳ, giơ đứa bé sơ sinh ra cho Triệu Trinh thưởng thức tiểu đệ đệ giữa hai chân.
Trên mặt Triệu Trinh đều là mồ hôi, hắn dùng ống tay áo lau lau, cười miễn cưỡng, sau đó lại nhìn Chu Tử.
Lúc này, một bà mụ khác đột nhiên kêu to: "Băng huyết! Trắc phi bị băng huyết!" Bà giơ hai bàn tay đầm đìa máu tươi, tuyệt vọng kêu.
Gương mặt tuấn mỹ của Triệu Trinh trong nháy mắt trở nên tái nhợt, buông Chu Tử ra, lập tức đứng lên: "Hứa Văn Cử, Hầu Lâm Sinh..."
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
52 chương
113 chương
956 chương
249 chương
15 chương