Editor: trang bubble ^^   Nhất thời ngủ mơ hồ, nhưng chưa kịp đã phát hiện có người đụng cuốn sách, đợi mở ra một đôi mắt lim dim mê mang thì hơi thở quen thuộc nhớ nhung thật lâu kia đột ngột cuốn tới, cánh môi bị người ngậm chặt rồi! Trong phút chốc môi lưỡi hai bên đụng nhau, Thẩm Họa quyến luyến hơi thở của hắn, ngược lại duỗi tay như ngó sen ra chủ động vòng lên, mà hình như hắn cũng cảm nhận được hôm nay nàng đặc biệt không muốn xa rời, ôm nàng chặt hơn! Tiêu tướng quân và Họa Nhi xa cách mấy tháng, tự nhiên thật là nhớ nhung, hắn hôn nàng càng thêm cực hạn mà triền miên, mà nàng ôm hắn cũng càng là chặt chẽ mà quấn quít. Đợi hai người thoáng giải tương tư rồi, Tiêu Dịch đè nén hô hấp thô to phun ở trên chóp mũi thẳng đẹp của nàng, môi mỏng vẫn vuốt ve cánh môi đã sưng đỏ nóng bỏng của nàng, hôn nàng từng cái một nông sâu chậm chạp không muốn rời đi, là rêu rao quyến luyến và nhớ nhung của hai người đặc đến không tan ra nổi. "Họa Nhi nhớ huynh!" Thẩm Họa mở một đôi mắt ướt át vẫn quấn cổ của hắn, to gan nói ra nhớ nhung nhiều ngày nay. Có lẽ là bởi vì Hồng Ngọc rời khỏi khiến bản thân nàng sầu não, càng thêm yếu ớt, dù là nguyên nhân gì, nàng muốn nói cho hắn biết! Thân thể Tiêu Dịch có chút rung rung, cánh tay của nàng còn ôm cổ của hắn, hắn chỉ cần cúi mắt đã có thể thấy cái miệng nhỏ nhắn nói lời tâm tình đẹp nhất và một khe rãnh mê người dưới áo mỏng kia. Thẩm Họa không đợi hắn mở miệng, khẽ cắn môi, lại chủ động dán lên, hô hấp dồn dập  quấn quanh cùng một chỗ với hắn. Nàng khép mắt lại, thể nghiệm loại cảm giác nắm giữ này. Thẩm Họa chủ động không thể nghi ngờ là một loại thúc giục và khích lệ cực lớn đối với Tiêu Dịch, chỉ là một giây, hắn đã cướp đoạt lại tất cả chủ động. Cuồng nhiệt đè ép thân thể trắng mịn giống như cá lội của nàng, bàn tay lớn đầy ắp khát vọng và gấp gáp, thậm chí mang theo một vẻ bối rối xé đi quần áo trói buộc nàng. Chỉ nghe được tiếng vang vải "Xé rách", lộ ra cái yếm màu xanh nhạt, hai bầu tròn trịa trắng loáng vô cùng sống động, như ẩn như hiện...... Thân thể kia dán vô cùng chặc chẽ, đang tiếp lấy lửa nóng □□ nam nhân. Bả vai Thẩm Họa gần như trần trụi dán vào trên ván gỗ sưởi nóng, chỉ cảm thấy như bị gác ở trên lò lửa, đầu váng mắt hoa một hồi, cả người đổ mồ hôi đầm đìa. Thẩm Họa biết nếu phát triển tiếp nữa sẽ là kết quả gì, nàng là đồng ý, cũng không bận tâm nhiều như vậy, nàng vốn là một nữ cô nhi không cha không mẹ. Có điều đối mặt loại tình trạng này, nàng vẫn hơi khiếp đảm mở to mắt, khuôn mặt kiều diễm thẹn thùng chỉ có thể tiếp tục ôm cổ hắn không dám nhìn nữa. Tiêu Dịch bá đạo nữa cũng không thể thuận theo nàng, giơ tay lên nắm được cằm nàng, chặn lại cánh môi cọ sát trằn trọc, một cái tay khác đặt lên tròn trịa của nàng vuốt ve vỗ về chơi đùa. Tuy cách một tầng bằng lụa thật mỏng, nhưng bên trong Hoa Nhi đúng như mẫu đơn đỏ tươi đang lặng lẽ nở rộ thêu trên gấm vóc. Ngay lúc Tiêu Dịch muốn thử đi vào, Thẩm Họa đau thét kinh hãi một tiếng, nàng đồng ý, nhưng bản năng thân thể lại khiến nàng run rẩy. "Họa Nhi đừng sợ!" Giọng hắn khàn khàn êm dịu trấn an nàng. Cảm nhận thân thể của nàng thả lỏng, lúc đang muốn chậm rãi tiến vào, lại nghe được Mộc Quỳ đập cửa ở bên ngoài, "Biểu tiểu thư, lão phu nhân gọi ngài đi ăn bữa cơm đoàn viên! Tiểu công tử chờ ngài ở bên ngoài đấy!"  "Tiểu mẫu thân mở cửa, bên ngoài lạnh lắm, Dục Ca Nhi lạnh." Thân thể Thẩm Họa khẽ cương cứng, rất rõ ràng Tiêu Dịch đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. ...... Tiêu Dịch là len lén tới Hậu phủ, cũng không thông báo ai, nếu không lấy được sự chấp thuận của hoàng thượng, hắn phải theo quy định vào cung phục mệnh với Thánh thượng trước. Tuy hôm nay là ngày hội Nguyên Tiêu, mà đoạn trộm hương cắp ngọc này rốt cuộc đã thất thủ, mặt của Tiêu Dịch tối tăm đến đáng sợ, trực tiếp nhảy cửa sau rời đi. Một lúc lâu, Thẩm Họa mới sửa sang bản thân ổn thỏa, sau khi Tiểu Kỳ Lân đi vào phòng ngủ thẳng thắn nói đánh hơi được mùi vị của phụ thân. Thẩm Họa chỉ có thể lúng túng cười ha ha, bèn ôm Dục Ca Nhi đến phòng khách của Hành Vu uyển ăn bữa cơm đoàn viên. Thẩm Họa dẫn Dục Ca Nhi vừa tiến đến, trên bàn gỗ đàn hương thượng hạng đã bố trí xong thức ăn, nhưng vẫn chưa có người ngồi. Tiêu hầu gia và Trần thị ở trên chủ vị, Thế tử Tiêu Thụy ngồi ở bên cạnh, Tiêu Tĩnh Mẫn đang ở một chỗ khác tán gẫu với Mặc Lan, Tiêu Tĩnh Nhu y như bọ chét cố tìm cảm giác tồn tại ở giữa hai người, những người khác đều là ngồi đàng hoàng chờ người đến. Nói là bữa cơm đoàn viên, lão gia và phu nhân Tam Phòng đi ra vùng khác kiểm tra chuyện làm ăn, Tiêu Dịch cũng không ở đây. Nha hoàn nói lão phu nhân tâm niệm trưởng tôn trừ phiến loạn ở nơi khác, phải đọc xong một đoạn kinh văn cầu xin bảo vệ bình an mới chịu tới đây. Lão tổ tông không đến ngồi bàn, thì cũng không có ai dám ngồi. Trước tiên, Thẩm Họa hành lễ với Hầu Gia và Trần thị, ngay sau đó bèn tìm một chỗ thanh tịnh trêu chọc cậu nhóc, đi qua bên cạnh Tiêu Thụy thì rõ ràng cảm thấy vị nhị biểu ca này co quắp và lúng túng. Trải qua chuyện Hoàng thị, Tiêu Thụy rõ ràng càng thêm trầm lặng. Khi đó trong kinh có rất nhiều lời đồn đãi, tuy thời gian đồn đãi nói bóng nói gió đã qua lâu rồi, nhưng lại là đả kích cực lớn với Tiêu Thụy. Trên mặt Trần thị không vui, thứ nhất là lão phu nhân cứ ưu ái Tiêu Dịch, thứ hai chính là lão phu nhân cuối cùng không bằng lòng chuyện Tiêu Thụy nạp thiếp. Mắt thấy nhi tử ngày càng sa sút, Trần thị nhìn lên thấy Thẩm Họa thì trong lòng buồn phiền cuống cuồng. Thừa dịp lão phu nhân còn chưa tới, bà cũng bèn nhắc tới chuyện nạp thiếp cho Tiêu Thụy với Hầu Gia, để Hầu Gia đi nói với lão tổ tông. Bà đã không có cách nào rồi, dù sao bên cạnh Thế tử cũng phải có một người tri kỷ, cũng truyền thừa hương khói mà phải không. Lúc này còn chưa há mồm, bên kia Tiêu Tĩnh Mẫn đã kinh ngạc cất cao tiếng kêu lên, "Cái gì, muốn để cho hai lúa kia làm Nhị tẩu tẩu của con, con không đồng ý." Một tiếng này đủ khiến người cả phòng đều tập trung ánh mắt, trong lòng tất cả mọi người biết rõ hai lúa trong miệng Tiêu Tĩnh Mẫn, chính là nói Thẩm biểu tiểu thư. Mọi người nghe được câu này trong lòng mỗi người đều kinh ngạc, dáng vẻ Mặc Lan vô cùng tốt bụng kéo Tiêu Tĩnh Mẫn bảo đừng kêu la như vậy. *d&d#[email protected]^d Nhưng lôi kéo kia rõ ràng là có mấy phần giúp đỡ, ngược lại càng kích thích Tiêu Tam tiểu thư không vui, "Chuyện này là thật sao?" Tiêu Tam đi tới trước mặt Hầu Gia và phu nhân Hầu phủ nghiêm túc hỏi, ngay sau đó nghiêng đầu nhìn Thế tử ca ca của mình, "Nhị ca, huynh thật sự muốn cưới kẻ không hiểu quy củ kia." Tiêu Tĩnh Nhu hận không thể tận dụng mọi thứ để nịnh bợ dòng chính nữ, phụ họa theo, "Đúng vậy, nhị ca, tại sao phải cưới một nữ cô nhi như vậy?" Tiêu Thụy trầm mặc, đôi mắt có vài phần mong đợi không khỏi nhìn về phía bóng hình xinh đẹp đối diện kia. Lúc này, nàng đưa lưng về phía hắn, không thấy rõ vẻ mặt thế nào. Tiêu hầu gia lại vỗ bàn một cái, vẻ mặt nghiêm túc trước sau như một tăng thêm vài phần tức giận, "Hô to gọi nhỏ còn có thể thống gì." Tiêu Tĩnh Mẫn bị phụ thân hô một tiếng, mới coi như thu lại chút khí thế ác liệt, nhưng vẫn không nhịn được cẩn thận lầm bầm, "Con chỉ là liên quan tới nhị ca mà thôi." Trần thị sợ con gái lại bị khiển trách, chọc lão gia không vui, bèn giải thích: "Không phải để cho ca ca con lấy nàng làm thê, là nạp thiếp." "Nạp thiếp?" Tiêu hầu gia trầm giọng hỏi, hắn luôn luôn mặc kệ chuyện hậu trạch, hôm nay ầm ĩ lên, hắn còn không hiểu lắm trong đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ đợi để người ta giải thích cho hắn một hồi. Tiêu Thụy lại nhíu đầu mày, nâng ra vạt áo, trực tiếp quỳ trên mặt đất, "Mẫu thân, nhi tử không muốn nạp thiếp, chỉ muốn cưới Họa biểu muội làm thê." Trần thị nghe lời này mặt liền biến sắc, "Con đường đường là Thế tử Hầu phủ, sao có thể cưới một nữ cô nhi làm thê, tương lai mẫu thân còn có thể tìm tiểu thư thế gia tốt hơn cho con làm thê, mau chóng thu hồi tâm tư này." "Nhi tử tâm ý đã quyết, mẫu thân thành toàn nhi tử đi." Trần thị lạnh lùng nói, "Hồ đồ!" Ở bên cạnh, Tiêu Tĩnh Mẫn và Tiêu Tĩnh Nhu cũng khuyên nhủ, "Nhị ca, mẫu thân nói rất đúng, huynh không thể cưới nữ cô nhi này." Rõ ràng là ngày lễ vui vẻ, không khí này lại làm kẻ khác lúng túng, Thẩm Họa là người trong cuộc nhưng vẫn trầm tĩnh ở bên cạnh, chỉ lẳng lặng nhìn đám người kia giày vò, còn có một Kiều Mặc Lan đối diện chính là thờ ơ bên cạnh. Trong lúc lơ đãng, hai người đụng chạm ánh mắt một cái, Mặc Lan khẽ cười với Thẩm Họa, hoàn toàn là ý khiêu khích. Ngay sau đó Thẩm Họa lộ ra một thoáng khinh thường, vào lúc nụ cười của nàng chuyển thành đắc ý khoe khoang, nàng đã rũ mắt xuống nói chuyện với Dục Ca Nhi cũng che lỗ tai của cậu lại. Mặc Lan vẫn là hả hê một phen lại không có chỗ biểu diễn, lập tức nụ cười cứng ở khóe miệng, trong lòng bực mình. Bên kia, Tiêu Tĩnh Mẫn và Tiêu Tĩnh Nhu khuyên lơn càng ngày càng không giữ mồm giữ miệng, nhất là Tiêu Tĩnh Nhu nói thẳng: "Nhị ca, chớ để cho kẻ dụ dỗ này mê hoặc đi. Trước kia ở Giang Nam, một mình nàng sống cô đơn, còn không biết đã gần gũi mấy kẻ đấy, tại sao có thể lấy nữ nhân không sạch sẽ như vậy về nhà......" Tiêu hầu gia nghe nói như thế trên mặt bao phủ một tầng nghiêm nghị, chợt ném cái ly, "Quỳ xuống." Miệng Tiêu Tĩnh Nhu lảm nhảm mới dừng líu lo lại, bị dọa sợ đến vội vàng quỳ xuống đất. "Tĩnh Mẫn, con cũng quỳ xuống." Tiêu Tĩnh Mẫn sợ phụ thân nhất, tự giác hết sức uất ức, không thể làm gì khác hơn là quỳ xuống theo. Tiêu hầu gia tức giận không giảm, cuối cùng coi như nghe rõ một chút, đều nói thanh quan khó phán đoán chuyện nhà. Hôm nay, hắn mới biết hậu trạch không yên tĩnh như vậy, mà những đứa con này lại mở miệng chính là lời nói rét lạnh tổn thương tỷ muội mình. Nuôi không dạy là lỗi của phụ mẫu, chỉ có thể quát lên về phía Trần thị ngay tại chỗ: "Đây chính là con cái ngoan mà bà sinh dưỡng. Bà là người làm mẫu thân ngược lại nuôi dạy bọn họ như thế nào, lại có thể nói lời nhảm nhí cỡ này." "Lời là Tĩnh Nhu nói, một thứ nữ không lên được mặt bàn như nàng, sao cuối cùng lại  thành lỗi của thiếp?" Còn chưa ăn cơm, trong thính đường đã loạn tung tùng phèo, Thẩm Họa cảm thấy cũng nghe đủ rồi, trong lòng cười lạnh mới đứng dậy, "Cữu cữu, là Họa Nhi không đúng, làm cho nhà thêm rối, con đây sẽ đi về trước." Thẩm Họa ôm Dục Ca Nhi vừa mới xoay người, trước mặt đã thấy lão phu nhân ở dưới sự dìu đỡ của Hải ma ma bước chân vững vàng đi tới. Gương mặt lão phu nhân âm trầm, khắp người ghìm lại chính là khí thế không giận mà uy, chỉ vừa đứng ở đó, trong thính đường đã yên tĩnh lại trong nháy mắt.