Editor: trang bubble ^^   Thẩm Họa dẫn theo nha hoàn của mình trở về Kỳ Lân cư, Hồng Ngọc khóc đến mắt đã đỏ sưng lên, nàng bèn để cho nằm ở nhĩ thất phòng ngủ của mình một lát. Mộc Quỳ lại đi qua lấy chút nước nóng, vắt khăn ướt, đắp lên mắt của Hồng Ngọc, đợi lạnh lại lấy đi. Ánh mắt của Hồng Ngọc luôn luôn ướt át mềm mại vẫn hơi sưng. Thẩm Họa cảm giác chuyện này có chút kỳ lạ, nhất là quan hệ của Mặc Lan và Thái gia, bèn hỏi: "Ta hỏi Mộc Quỳ và Mộc Cẩn, hai người đều nói chuyện này không rõ ràng lắm. Nếu không phải hôm nay có người đến ầm ĩ, còn không biết có loại háo sắc quấn quít ngươi kia, rốt cuộc là làm sao Thái Nhị kia dính tới em?" Lúc này ánh mắt của Hồng Ngọc luôn luôn ướt mềm lại như hạch đào nhỏ hồng nhạt, không ngừng lại được có chút nghẹn ngào, "Cô nương, em cũng chỉ là lúc đưa chút canh dưỡng sinh cho lão phu nhân bị Thái Nhị kia nhìn thấy. Sau khi cô nương bị bắt cóc, em lấy nước mắt rửa mặt cả ngày, vốn chưa từng chú ý có một kẻ bệnh chốc đầu như thế." "Sau đó không biết tại sao đại nha hoàn Xuân Hương của biểu tiểu thư Mặc Lan len lén kéo em đến uyển tử của nàng ấy ngồi, chỉ nói muốn học chút tay nghề nấu canh. Em bèn đi, đến đó lại gặp tên bệnh chốc đầu kia cợt nhã em, em lấy chết uy hiếp mới coi như tránh thoát, cũng không dám nói. Xuân Hương lại nói kẻ bệnh chốc đầu này có ý định lấy em làm thê, hỏi em có đồng ý hay không? Đời này, Hồng Ngọc chỉ muốn hầu hạ cô nương, không muốn xuất giá nữa, bèn từ chối tại chỗ. Nhưng mà, Xuân Hương ba phen mấy bận thừa dịp em rời Kỳ Lân cư tìm em nói chuyện lập gia đình này, em không muốn. Sau đó em cũng không muốn rời viện nữa, mới ngừng lại, chưa từng nghĩ tới hôm nay......" Hồng Ngọc lại là mũi cay xè, nước mắt lã chã rơi xuống. Bên cạnh Mộc Quỳ nghe xong, trong lòng rất tức giận, quăng khăn trong tay vào trong chậu đầy nước, dẫn lên chút bọt nước, "Hồng Ngọc tỷ tỷ, tỷ thật khờ, bị uất ức sao không nói với ta và Mộc Cẩn. Nếu hai tỷ muội chúng ta biết, nhất định đánh kẻ vô lại kia cũng không dám quấy rầy tỷ nữa, biểu tiểu thư không ở bên cạnh, nhưng còn có chúng ta." Hồng Ngọc thút tha thút thít, nhưng trong lòng thì ấm áp, "Cô nương nhà ta ở Hầu phủ vốn là tình cảnh khó khăn, ta càng nên thật cẩn thận, vốn là không muốn gây chuyện, cho rằng từ chối Xuân Hương làm mối, cũng không đến nỗi vu vạ lên ta đây." Mộc Quỳ lại nghi ngờ nói: "Xuân Hương này có quan hệ gì với Thái Nhị gia mà dụng tâm đến giúp hắn làm mai như vậy, lại cũng dẫn người tới nữ quyến nội viện, còn làm ra chuyện trộm yếm của Hồng Ngọc. Thật là to gan, nàng ta cũng không sợ tiểu thư của nàng ta biết lột hai tầng da của nàng ta." Mộc Cẩn vẫn buồn bực không lên tiếng, lúc này lại từ từ có ý vị sâu xa đối với biểu tiểu thư: "Trước khi Thái gia tới Kinh Thành vẫn kiếm sống ở Tây Bắc, có lẽ là có chút liên quan, không đơn thuần bởi vì Xuân Hương nhận tiền đơn giản như vậy." Thẩm Họa nghe đến đó nheo mắt, trong lòng sớm có suy nghĩ cân nhắc. Xuân Hương có thể kiên nhẫn không ngừng quấy rầy Hồng Ngọc như vậy, không ngoài là ba nguyên nhân. Thứ nhất là hai nhà chính là người thân thích, còn quen biết lui tới; thứ hai chính là cho chỗ tốt rất lớn, dụ dỗ nàng ta để ý như vậy; thứ ba chính là có nhược điểm ở trong tay Thái gia. Nhưng rốt cuộc vẫn là nói không thông, loại người khôn khéo như Mặc Lan cũng không phải là Tam Tiểu Thư hoặc là Tứ Tiểu Thư của Hầu phủ miệng cọp gan thỏ, mấy mờ ám kia của Xuân Hương, nhất là dẫn nam nhân bên ngoài tới nơi nữ quyến, nếu không có sự cho phép và giúp đỡ của Mặc Lan, có cho Xuân Hương mười lá gan chỉ sợ cũng không dám vượt qua đi làm. Huống chi, ở Hành Vu uyển như Xuân Hương vừa nãy nói là bởi vì nhận lợi ích to lớn của Thái gia, nhưng Thái gia kia mới vào Kinh Thành, nhìn quần áo ăn mặc cũng không vẻ vang, có lẽ kinh tế cũng không tính là dư dả. Mà Xuân Hương đi theo Mặc Lan ở Hầu phủ cực kỳ thoải mái, không kém hơn với mấy nha hoàn trong phòng tiểu thư, nếu đặt ở cửa nhỏ nhà nghèo, cũng coi như là đãi ngộ của tiểu thư. Chỗ cần tiêu tiền ở Hầu phủ lại không nhiều lắm, Xuân Hương cần gì bất chấp nguy hiểm lớn như vậy đi giúp Thái gia. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Họa lờ mờ cảm thấy chuyện này tất nhiên là liên quan không dứt với Mặc Lan. Mặc Lan cũng không thiếu tiền bạc, sao Kiều gia nhà giàu lại để ý loại thân thích nghèo nàn này? Có thể là Thái gia có nhược điểm của Mặc Lan ở trong tay, có điều nguyên nhân trong đó phải từ từ tra ra. Thật ra thì trải qua Thái gia ầm ĩ như vậy, đầu mối đã gần như nổi lên mặt nước, nếu để cho ám vệ của Tiêu Dịch điều tra chỉ một ngày e rằng chân tướng có thể đi ra rồi. Nhưng, trong lòng Thẩm Họa biết những ám vệ kia chính là một tốp thế lực ngầm của Tiêu Dịch, đương kim Thánh Thượng cũng chưa chắc rõ ràng, thường ngày Tiêu Dịch cũng không dùng nhiều lắm. Trước kia, Thẩm Họa không biết, có lẽ bởi vì chuyến đi tới Giang Nam với Tiêu Dịch, mới chậm rãi phát giác ra, hình như Tiêu Dịch đang mưu đồ một chuyện lớn. Hồng Ngọc khóc một lát nữa, mới được Mộc Quỳ an ủi vào trong phòng ngủ, Mộc Cẩn vẫn ở lại bên cạnh. Thẩm Họa đối với Mộc Cẩn, nữ quản gia của Kỳ Lân cư này, thật sự là yên tâm. Mộc Cẩn không nhiều lời lắm, làm việc cũng là ổn thỏa. Nàng đi lấy ngân phiếu trong hộp lược, muốn điều tra chuyện này, lúc này lại không thể thiếu phải dùng bạc. Nàng suy nghĩ cẩn thận, dặn dò với Mộc Cẩn: "Dùng chút bạc này phái một người đáng tin đến Tây Bắc điều tra Thái gia kia một chút, mặt khác lại mua chuộc một đứa nha hoàn trong uyển của Mặc Lan, có chút tin tức thì hồi báo với em. Dù sao Mặc Lan cũng là thịt trong lòng bàn tay ngoại tổ mẫu, cẩn thận chút." Mộc Cẩn lên tiếng, lại không nhịn được do dự nói: "Có phải biểu tiểu thư hoài nghi nàng ta hay không......" Thẩm Họa làm động tác tay chớ có lên tiếng, khẽ ngước mắt, trong mắt hoàn toàn trong trẻo, "Trước tiên không nên phán đoán suy luận, đi cẩn thận điều tra một chút." Bây giờ dùng bạc Tiêu Dịch cho, tỏ vẻ còn rất thuận tay. Mộc Cẩn biết mình có chút liều lĩnh, Thẩm Họa lại tỉ mỉ dặn dò nàng một việc gấp. Từ trước đến giờ, Mộc Cẩn nghiêm túc thận trọng trên mặt lộ ra hơi kinh ngạc, cuối cùng vẫn đáp một tiếng vâng. Đến buổi tối Dục Ca Nhi chưa trở về, chắc là bị Tiêu lão phu nhân giữ lại Hành Vu uyển rồi, quả nhiên chỉ chốc lát sau nha hoàn của Hành Vu uyển đã tới báo một tiếng. Thẩm Họa lên đường hồi kinh gần như hơn tháng, mới vừa vào phủ lại bởi vì chuyện Hồng Ngọc, tinh thần vẫn căng thẳng như dây cung, đến buổi tối ngâm tắm suýt chút nữa đã ngủ thiếp đi. Mộc Quỳ tới thêm nước nóng vừa hay nhìn thấy, bị dọa đến nàng vỗ ngực nói thẳng về sau cũng không dám để một mình biểu tiểu thư tắm rửa. Thẩm Họa cũng là dở khóc dở cười đối với bản thân, lại ngủ ở nơi này, khoác thảm quay lại trên giường. Bên trong phòng ấm áp như ngày xuân, nàng nằm lên giường ôm bình nước nóng rất nhanh lại buồn ngủ. Buổi sáng, Thẩm Họa lên tinh thần tỉnh dậy rất sớm, Mộc Quỳ và Trụy Nhi đều cho rằng biểu tiểu thư sẽ ngủ thêm một chút thời gian. Ai ngờ tiểu nha hoàn bên ngoài vẫn còn đang làm loại chuyện vặt vãnh vẩy nước quét nhà giặt hồ, Thẩm Họa đã tỉnh dậy, gọi Mộc Quỳ và Trụy Nhi đi vào. Trước tiên là nói về một việc lớn quan trọng hàng đầu hôm nay, Trụy Nhi và Mộc Quỳ đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó mới vui cười hớn hở nói vâng. Trụy Nhi sửa sang lại giường đệm cho biểu tiểu thư, Mộc Quỳ bưng loại dụng cụ làm sạch như bột đánh răng, bàn chãi đánh răng chờ đợi ở bên cạnh, chờ Thẩm Họa mặc xong áo ngủ bèn đưa lên. Rửa mặt xong, Mộc Quỳ lại hầu hạ biểu tiểu thư thay quần áo. Hiện tại, Hồng Ngọc đặc biệt phụ trách đồ ăn, đi vào bưng lên một ly nước gừng mật ấm người, là đặc biệt xua lạnh ấm dạ dày, điều hòa mật ong và một ít vật nhuận bối mẫu Tứ Xuyên kia. Thẩm Họa uống xong giương mắt quan sát Hồng Ngọc, mắt cũng bắt đầu tiêu sưng, tinh thần cũng tốt hơn hôm qua. Đợi uống xong, Hồng Ngọc muốn đi bưng đồ ăn sáng cho cô nương mình, lại miễn cưỡng bị một đôi tay đặt ở trước gương trang điểm gỗ hoa lê. Thẩm Họa dặn dò với Mộc Quỳ: "Hồng Ngọc sẽ giao cho em." Mộc Quỳ cười hì hì, "Biểu tiểu thư ngài yên tâm, Mộc Quỳ nhất định trang điểm Hồng Ngọc thành một đóa hoa." "Cô nương...... Ngài......" Cằm của Hồng Ngọc bị Mộc Quỳ mạnh mẽ nắm lấy, đầy phấn thoa tới càn quét ở trên mặt nàng, nàng không khỏi kinh hoảng chuyển sang cô nương mình, hoàn toàn không biết đây là muốn làm cái gì, vì sao phải trang điểm cho nàng? "Đừng nhúc nhích." Thẩm Họa không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, nghiêm mặt hù dọa Hồng Ngọc. Từ trước đến giờ, lá gan Hồng Ngọc cũng nhỏ, vội vàng đàng hoàng, chỉ là trong lòng càng thêm thấp thỏm. Vẽ lông mày tô môi, lại chải một búi tóc uyển chuyển, đeo lên một đôi khuyên tai trân châu, cài nghiêng một cây trâm hoa đào khảm đá mắt mèo điểm xuyến trân châu, lại chọn một bộ áo mùa đông khéo léo mặc vào. Lần này lại ăn mặc tỉ mỉ, thiếu nữ vốn mười lăm mười sáu, càng thêm thanh xuân bức người, đẹp đẽ động lòng người. Sau khi ăn mặc xong, Thẩm Họa tới tới lui lui quan sát, thật là hài lòng. Hồng Ngọc là vụng về lại không ngốc, bùm quỳ trên mặt đất, "Cô nương, có phải chuyện kia phát sinh biến cố rồi hay không? Lão phu nhân muốn đưa ta ra khỏi phủ cho kẻ bệnh chốc đầu kia?" Mộc Quỳ hì hì len lén cười, cố ý trêu đùa nàng, "Đúng đó, biểu tiểu thư lại vội vã đưa tỷ xuất phủ!" Hồng Ngọc cứng đờ thân thể, sau khi nghe ngồi sững trên đất giống như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, nước mắt đã đảo quanh ở trong hốc mắt. Thẩm Họa giận liếc Mộc Quỳ, Mộc Quỳ le lưỡi lùi sang một bên. Thẩm Họa vội lấy khăn nhè nhẹ lau sạch cho nàng, "Trang điểm đẹp như vậy, khóc lem luốt lại khó coi rồi. Nói thật với em, ta là định đính hôn em cho người, nhưng không phải kẻ bệnh chốc đầu kia, là Cầu tướng quân bên cạnh Tiêu tướng quân." Nghe nói như thế, Hồng Ngọc có chút choáng váng, Mộc Quỳ cười hì hì nói: "Cầu tướng quân thật là anh hùng to lớn đấy, Hồng Ngọc tỷ tỷ thật có phúc." Thẩm Họa lại nói: "Hồng Ngọc, em cũng không nhỏ, tuy nói ta và em là chủ tớ, nhưng ta đã sớm trả khế bán thân cho em rồi. Cầu tướng quân là người đàng hoàng thẳng thắn vô tư, ta cũng đã hỏi sở thích của hắn, nếu em chịu gật đầu, cũng là một đoạn nhân duyên tốt." Hốc mắt của Hồng Ngọc không nhịn được rơi lệ, "Hồng Ngọc không muốn lập gia đình, không muốn rời khỏi cô nương. Nếu mà em đi rồi, một mình cô nương ở Hầu phủ phải sống như thế nào?" Vừa nghĩ tới Hồng Ngọc có thể xuất phủ, làm sao trong lòng Thẩm Họa không tiếc, cố nén chóp mũi chua xót, từ từ khuyên, "Trong phủ này ăn mặc không lo, lại có biểu ca và lão phu nhân trông nom sao có thể chịu khổ. Ngược lại, Hầu phủ này quá mức phức tạp, em rời khỏi phủ lập gia đình, có trượng phu săn sóc chiếu cố, ta càng có thể an tâm. Em ngẫm nghĩ lại một chút chúng ta vào phủ không quá nửa năm, ngược lại đã ăn bao nhiêu thiệt thòi khó chịu, việc nào thì chúng ta có thể đề phòng. Ta muốn tính toán cho em, cũng đều là tính toán cho mình. Em rời khỏi Hầu phủ lập gia đình trước, nếu sau này ta không có nơi ở, cũng tiện đến nương tựa Hồng Ngọc của ta." "Cô nương, nô tỳ không đi." Từ trước đến giờ, Thẩm Họa không để cho nha hoàn của Kỳ Lân cư tự xưng là nô tài ở trước mặt nàng. Lúc này, Hồng Ngọc lại nhấn mạnh thân phận như vậy, khóc lóc rối rít. Một tiếng "Hồng Ngọc" của Thẩm Họa, Hồng Ngọc hít vào một hơi giương mắt nhìn cô nương mình, chỉ thấy đôi mắt nàng ấy ấp ủ chút cảm xúc mà nàng nhìn không hiểu. Thẩm Họa nói lời cứng rắn một chút, "Em mà nghe, nếu lại như vậy đừng gọi ta là cô nương. Trong phòng này, về sau mỗi người đều phải lập gia đình, không chỉ là em, cũng bao gồm cả ta, cuối cùng phải lập gia đình, em định làm gái lỡ thì cả đời, để cho ta nhìn đau lòng sao?" "Không phải vậy......" Hồng Ngọc vừa nói ra, Thẩm Họa đã ngắt lời của nàng, "Dù như thế nào, hôm nay em đi gặp trước. Ta đã để Mộc Cẩn sắp xếp thỏa đáng, nếu mà em thấy không muốn, ta tuyệt đối không ép buộc em." Hai mắt Hồng Ngọc nước mắt lưng tròng, nhìn cô nương mình một lát, rốt cuộc gật đầu. Thẩm Họa liếc mắt Hồng Ngọc bị dọa sợ một cái, chỉ nói lòng dạ nàng quá thật, nếu không phải dồn ép một chút, sợ rằng sẽ khóc ngập cái phòng này. Nàng bảo Hồng Ngọc lau nước mắt, lại bảo Mộc Cẩn xuất phủ theo, vượt qua cửa nách. Hồng Ngọc vừa đi, Thẩm Họa bèn nhốt mình ở trong phòng, chỉ nói muốn đọc sách, thật ra thì nào có thể xem vào, cầm sách lật trang giấy khóe mắt lại vô cùng ướt át. Hồng Ngọc theo Mộc cận trở lại đã là lúc tối, Thẩm Họa cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong trắng lộ hồng, mặt thẹn thùng. Mộc Cẩn cũng chững chạc gật đầu một cái. Thẩm Họa đã biết hai người là xem hợp mắt rồi, lập tức thả lỏng một hơi. Mộc Quỳ có lòng hiếu kì nặng, trực tiếp đi qua kéo Hồng Ngọc, "Cầu tướng quân như thế nào? Có phải đặc biệt anh hùng to lớn như em nói hay không?" Hồng Ngọc e lệ gật đầu, chỉ nói muốn đi làm bữa tối cho cô nương mình và tiểu công tử, chuẩn bị rời đi. Tâm tư trêu chọc của Mộc Quỳ càng sâu, đuổi theo ra ngoài hỏi thăm, làm Hồng Ngọc thẹn thùng thật sự muốn đáp lại tên tuổi của nàng, cả người đỏ mất rồi. Thẩm Họa mặc cho họ chơi đùa, lại kêu Mộc Cẩn hỏi một câu về tình huống Tĩnh Dư tỷ tỷ, mới biết Tiêu Tĩnh Dư đã rời khỏi Kinh Thành nửa tháng rồi, nói là tìm kiếm được một danh y, ba lần đến mời muốn xin hắn vào kinh thành chẩn bệnh cho Bùi Diễm. Thẩm Họa hiểu lòng Tĩnh Dư biểu tỷ, đưa đi một lá thư, nửa tháng sau Tiêu Tĩnh Dư trả về Thẩm Họa một lá thơ, chỉ nói đợi thêm chút thời gian mới có thể hồi kinh, bảo là đừng nhớ. Đảo mắt đã tới Tết Nguyên Tiêu năm nay, trong lòng Thẩm Họa rất là nhớ nhung Tiêu Dịch, nhưng mỗi ngày chỉ có thể ngồi ở Hầu phủ chờ tin tức. Hôm nay trong phủ giăng đèn kết hoa, không khí ăn tết nồng đậm, Thẩm Họa chọn ngày vui mừng nhất như hôm nay, xách theo hộp đựng thức ăn, dẫn theo Hồng Ngọc đến chỗ lão phu nhân. Thẩm Họa cúi chào, ngồi ở bên cạnh lão phu nhân, "Ngoại tổ mẫu, con đã làm chút bánh ngọt đặc biệt đưa tới để ngài nếm thử một chút." Hải ma ma cười giúp đỡ, "Lão phu nhân ngài thật có phúc, nhìn nhiều kiểu này thật là dụng tâm." Tiêu lão phu nhân cười nếm một cái, nói: "Rất ngon, tay nghề của nha đầu này càng ngày càng tinh xảo." Thẩm Họa lại cố ý nói: "Ngoại tổ mẫu, cái ngài nếm kia lại không phải là của Họa Nhi làm, là nha hoàn Hồng Ngọc của con làm." Thẩm Họa bèn bảo Hồng Ngọc tới đây một chút, quỳ gối trước mặt lão phu nhân. Tiêu lão phu nhân không hiểu cười nói: "Thẩm nha đầu làm cái gì vậy?" "Ngoại tổ mẫu, con đã tìm một mối hôn sự cho Hồng Ngọc, mong rằng ngài cho phép nàng xuất phủ lập gia đình." Mặc dù Tiêu lão phu nhân có chút bất ngờ, vui vẻ ở trên mặt cũng không giảm, dò hỏi: "Nha hoàn này nhìn là đáng yêu, đính hôn là người ở đâu?" Thẩm Họa nói: "Là Cầu Phó tướng bên cạnh đại biểu ca, còn là biểu ca dẫn đường đấy. Lúc ấy, Họa Nhi bị trói đến Giang Nam sau khi cứu trở về Hàng Châu một chuyến, biểu ca nói Cầu tướng quân bên cạnh hắn đang thiếu nàng dâu. Con bèn ấp ủ chút ý định, nói tới nha hoàn của con với Cầu tướng quân, hai người gặp mặt nhau một lần, mỗi bên đều vui mừng. Con vốn còn muốn để cho Hồng Ngọc của con ở thêm chút thời gian, nhưng Cầu tướng quân vội vã đòi nàng dâu. Họa Nhi vẫn là một cô nương chưa lấy chồng, tóm lại là không tiện ra mặt, cho nên xin quấy nhiễu mời ngoại tổ mẫu định luận." Tiêu lão phu nhân cười một tiếng, "Đây là chuyện tốt, Lão Bà Tử thích nghe ngóng." Cũng dặn dò Hải ma ma bên cạnh nói: "Bảo phòng thu chi chuẩn bị hai mươi lượng bạc và hai bộ đồ trang sức, coi như là đồ cưới mà Hầu phủ cho nàng." Hải ma ma thấy Hồng Ngọc xấu hổ vẫn còn đang sững sờ, vội vàng nhắc nhở: "Còn không mau cám ơn lão phu nhân." Thẩm Họa cũng kịp thời hô một tiếng "Hồng Ngọc", lúc này Hồng Ngọc mới sợ hãi quỳ trên mặt đất dập đầu, "Cám ơn lão phu nhân." Chuyện này được ngoại tổ mẫu chấp thuận, Thẩm Họa lại rỗi rãnh tán gẫu với lão phu nhân một lúc, mới dẫn Hồng Ngọc trở về. Hai người vừa rời đi, 0di33xn0dafnl330fys0doon Tiêu lão phu nhân dựa vào trên gối mềm xúc động thật lâu, thở dài một tiếng. Hải ma ma tiến lên xoa bóp bả vai cho bà, biết trong lòng lão phu nhân ưu phiền chuyện gì! "Tôn nhi của ta quan tâm cho thuộc hạ của mình, làm sao lại không biết quan tâm tới hôn sự của mình một chút chứ. An thị kia mất cũng đã hơn ba năm rồi, còn muốn đội lên danh tiếng góa vợ đến khi nào. Qua năm nay dù cho hắn có muốn tục cưới hay không, ta cũng phải tìm người tri kỷ cho hắn." Sức lực trên tay Hải ma ma êm ái, "Có phải trong lòng Lão phu nhân có thí sinh rồi hay không?" Tiêu lão phu nhân nhắm mắt dưỡng thần, thoải mái ừ một tiếng, hỏi: "Ngươi cảm thấy hứa Mặc Lan cho Dịch Nhi như thế nào?" Hải ma ma theo ý cười nói: "Thân càng thêm thân, là một chuyện tốt, nhưng......" Lão phu nhân hơi hé mở mắt, "Ngươi cũng nhìn ra, Dịch Nhi chọn trúng là nha đầu Thẩm Họa kia?" "Đúng vậy, lão nô còn chưa từng thấy đại công tử để nữ tử nào ở trong lòng đâu, chỉ sợ đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ phật ý nguyện vọng của ngài." "Nếu xuất thân của nha đầu kia khá hơn chút nữa, bộ dáng lại hạ thấp chút, Lão Bà Tử cũng không muốn quản hắn khỉ gió là cưới Mặc Lan hay là Thẩm Họa. Nhưng lần trước Trần thị hồ đồ, chuyện bức họa kia của Thụy Nhi rùm lên, ta cũng đã quên mất, nữ tử trong bức tranh kia còn không phải là trưởng nữ Tạ Uyển của Tạ gia." Nhắc tới Tạ gia bị chém đầu cả nhà, Tiêu lão phu nhân xúc động thật lâu, lại thở dài liên miên. "Thẩm nha đầu cũng là lớn lên hiếm thấy, lại có diện mạo tương tự với con gái tội thần. Nếu làm chính thê của Dịch Nhi, không tránh được phải tiếp xúc với phu nhân các nhà, tiệc rượu cung đình cũng phải đi theo tham dự. Đến lúc đó cũng khiến người chỉ chỉ chõ chõ, truyền tới trong tai thánh thượng, chỉ sẽ sinh ra mầm tai vạ, đều là tai nạn đối với Dịch Nhi và Hầu phủ." "Ngược lại đứa nhỏ Mặc Lan này cực kỳ thích hợp, phụ thân nàng là Tướng quân trấn thủ Tây Bắc, nếu mà kết thân chính là rất có ích lợi đối với Tiêu gia ta. Huống chi, trong lòng Lão Bà Tử biết nha đầu này lại nhớ nhung Dịch Nhi. Ta cũng đã hỏi tâm tư của nàng ngoài sáng trong tối, đứa nhỏ này thừa nhận rồi. Còn có tằng tôn bảo bối của ta, nếu mà cưới nàng dâu nhà khác, kế mẫu đâu có thật lòng đối xử với bé." Tiêu lão phu nhân âm thầm hừ một tiếng, nghĩ đến con dâu Trần thị kia, nếu mà Lão Bà Tử mất sớm, trưởng tôn của mình còn không biết để cho nàng ta cay nghiệt thành cái dạng gì, cho nên càng thêm chọn lựa cẩn thận nàng dâu cho tôn nhi. Cô nương nhà bên ngoài thì bà không biết, Mặc Lan lại là bà nhìn trong mắt. Tuy Dục Ca Nhi chưa bao giờ dễ gần, Mặc Lan cũng đều nhẫn nhịn tươi cười đối mặt với cậu, lão phu nhân chính là thích phần rộng lượng này. "Tất cả à, Lão Bà Tử ta đã nghĩ một phương pháp vẹn toàn đôi bên." Hải ma ma suy đoán hỏi dò, "Ý của lão phu nhân là để Đại công tử cưới Mặc Lan biểu tiểu thư, lại nạp Thẩm biểu tiểu thư làm thiếp." Lão phu nhân gật đầu một cái, đây cũng là nguyên nhân vì sao xưa giờ Trần thị nhắc tới muốn cưới Thẩm Họa làm thiếp cho Tiêu Thụy, lão bà tử không muốn gật đầu. Cộng thêm, Dục Ca Nhi thích gần gũi Thẩm nha đầu, sắp xếp như vậy ngược lại thoả đáng rồi. Hải ma ma nghe xong chỉ đành phải thay Thẩm biểu tiểu thư thương tiếc trong lòng. Trong lòng lão phu nhân đã làm quyết định chuyện này, mặc dù bà muốn giúp đỡ một chút, cũng biết là uổng công. Mà mà mấy câu nói của Hải ma ma và Tiêu lão phu nhân lại để Mặc Lan đứng ở ngoài mành dán lỗ tai nghe được tất cả, nàng rút ra một cây trâm trên đầu, tính bịt miệng tiểu nha hoàn vén rèm, không cho nói ra chuyện hôm nay nàng đứng ở bên ngoài nghe chân tường. Bản thân vui vẻ trở về Uyển Tử, qua năm nàng sẽ sắp trở thành tân nương của biểu ca rồi, trong lòng dâng lên tốt đẹp vô tận. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới Thẩm Họa hệt như nghẹn ở cổ họng, mà ngoại tổ mẫu muốn cho Thẩm Họa làm thiếp, giành ân ái của nàng. Mặc Lan kiên quyết là không cho phép, vì vậy gọi Xuân Hương đi vào. Xuân Hương đã bị giáng xuống làm nha hoàn tam đẳng coi là trừng phạt chuyện cái yếm, vốn là không có tư cách vào phòng hầu hạ nữa. Nhưng, Mặc Lan không xa rời được nha hoàn này, nàng ta biết quá nhiều, cũng càng cần mượn tay nàng ta đi làm việc. Tâm tình Mặc Lan quả thực là không tệ, chọn lựa từ trong hộp trang điểm, chọn một bộ hoa tai Mã Não tốt nhất thưởng cho Xuân Hương, "Lần trước chuyện Thái Nhị gia kia, ngươi tự chủ trương, ta biết là ngươi không muốn để cho cái kia tiếp tục làm phiền ta, ta không phạt ngươi, là biết ngươi trung thành bảo vệ chủ. Hiện tại lại có một chuyện ta muốn giao cho ngươi làm, cần phải làm thoả đáng cho ta, ta bảo ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó, không thể tự tiện làm chủ." Xuân Hương nhìn đôi hoa tai trong suốt kia, mắt sáng lên, "Dạ, nô tỳ biết. Nô tỳ sẽ không tự tiện làm chủ nữa." "Tốt." Mặc Lan lại chọn chút đồ trang sức đắt giá, gói ở trong một cái túi vải đưa cho Xuân Hương, "Thừa dịp hôm nay trong phủ nhiều người lộn xộn, ngươi đi lên chợ đen đổi những thứ này thành tiền bạc trở lại." Sau đó nàng có việc phải làm, cần dùng tiền gấp, không chỉ có Thái gia phải nhanh đuổi trở về Tây Bắc, còn phải ngay trước khi Thẩm Họa nâng thành thiếp thất, nàng nhất định phải giải quyết kẻ nhà quê kia, để cho ngay cả thiếp cũng không làm được.  Bên này sau khi Thẩm Họa dẫn theo Hồng Ngọc trở về, bèn bảo lấy ra cái gói đã sớm thu dọn xong, có thể đi thì đi nhanh lên. Mộc Cẩn đã báo cho Cầu Dũng tới Hầu phủ đón người, Hồng Ngọc quỳ trên mặt đất khóc như mưa, dập đầu ba cái cho cô nương mình. Thẩm Họa cố nén nước mắt, dù sao cũng có người kiên cường, bèn nói: "Cũng không phải là không gặp được, khóc lóc cái gì, Cừu tướng quân chờ em ở bên ngoài đấy!" "Cô nương, ngài nhất định phải chăm sóc tốt bản thân." Hồng Ngọc được Mộc Quỳ  nâng đỡ đứng người lên, Mộc Quỳ nói: "Hồng Ngọc tỷ tỷ, tỷ yên tâm lập gia đình. Biểu tiểu thư nơi này có chúng ta đây, ngược lại tỷ phải lo lắng bản thân rồi. Tối nay có thể có con trăn lớn ở bên cạnh đấy, lá gan tỷ nhỏ, cũng đừng bị dọa đến." Hồng Ngọc vừa nghe vừa khóc vừa xấu hổ, nàng vốn là nghe không hiểu lời nói thô tục này, nhưng gần đây Mộc Quỳ biết nàng sắp là tiểu phụ nhân rồi, truyền thụ tất cả đạo phu thê cho nàng, nói hệt như nàng đã lập gia đình rồi vậy. Hồng Ngọc sửng sốt thẹn thùng che mắt lại. Vào lúc này lại nghe hiểu, lau nước mắt, quay gương mặt đỏ đi ra ngoài, Mộc Cẩn đang chờ đợi ở bên ngoài. Thẩm Họa dở khóc dở cười nói: "Vẫn là em có biện pháp có thể dỗ Hồng Ngọc." "Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, em chính là đặc biệt làm cho Hồng Ngọc tỷ tỷ đầu hàng." Mộc Quỳ khiêm tốn không chút nào cười hì hì khoe khoang. Thẩm Họa cũng cười, nàng đuổi Mộc Quỳ đi tiễn Hồng Ngọc, mà thân phận cô nương của nàng không tiện đi ngoại viện tiễn người, chỉ nói an ủi mình, cũng tốt, như vậy lại thanh tịnh biết bao đấy, bèn ôm bình nước nóng lại thảnh thơi bắt đầu xem sách. Xem một chút, Thẩm Họa không lý do rơi lệ, từng giọt nước mắt một lăn xuống dọc theo gương mặt trắng nõn. Thẩm Họa khóc thút thít không ngừng được, ném sách ở một bên, dứt khoát bèn nằm ở trên sàn nhà ấm áp dễ chịu khóc lên, lại cảm thấy như vậy rất không thành thật, người là nàng muốn cho rời đi. Chỉ lần nữa mò mẫm quyển sách tới, đắp lên trên mặt khóc lem luốc, khóc mệt mỏi rồi, cũng bèn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Ngay lúc ngủ mơ hồ, lờ mờ cảm thấy cuốn sách trên mặt hình như bị người khác vén lên....