“Đám hồi nãy là một phần của DT, chắc chắn nó sẽ báo với thằng Gin, vậy nên chuẩn bị tinh thần sẵn đi, mai có trận hay” thằng Duy nói qua phone. Chúng tôi tức tốc chạy về lại gara. Khi về đến nơi thì mới chỉ 7 rưỡi. Tôi và thằng Phong bước vào gara. Phong thì đi kiếm bông băng thuốc đỏ để trị mấy cái vết bầm, vết xước trên khắp mình mẩy mà cả trên mặt nó. Tôi thì chạy lên chỗ thằng Duy: - Êk! Tiếp theo làm gì tiếp mày? - Xong rồi đó, mày đập thằng nhãi kia một trận thì thể nào bây giờ thằng Gin cũng hò người đi lùng sục mày khắp nơi trong thành phố… Không kiếm được chắc chắn nó phải đợi đến ngày mai lên tận trường tìm mày… - Rồi sao nữa? - Giờ thì mày cứ trốn ở đây đi đã, đừng ra ngoài đường hỏng hết chuyện. Nhà mày tao nghĩ bọn nó cũng đã nắm hết rồi, thế nên cũng đừng về. - Vậy mai mày tính làm gì? - Ngày mai mày xin nghỉ học một bữa đi… - Sặc! chi vậy? – Tôi bất ngờ. - Nếu thấy mày đi học, chắc chắn thằng Quân sẽ thông báo cho đám DT kéo quân qua đánh úp mày như hồi bữa. Thế nên mày nghỉ học 1 ngày mai đi, Thay vào đó tao chỉ chỗ ày tới một chỗ này… - Chỗ nào vậy? - Để tao nghe ngóng thêm chút nữa rồi mai báo ày! - Àh ừh ok - À mà nè con giai! - Gì con gái? - Đm… Nghe nói mày biết dùng kiếm đúng ko? - Đù! Tin ở đâu nhạy dữ mày? - Haha! Vậy mai tao giao ày việc này, nếu kiếm ở đâu được một cái Bokken thì tốt nhe con giai, không thì dùng đỡ ống tuýp cũng đc. - Bokken àh? – tôi trầm ngâm suy nghĩ một lúc – Àh! biết ở đâu có rồi! ok để tao chuẩn bị. - Ờ. Tôi xuống dưới nhà chỗ thằng Phong đang được con bồ nó xoa thuốc dán băng nhìn không hạnh phúc nữa thì thôi. Trông thấy cảnh ấy tôi bỗng cảm thấy nhớ Thúy và cũng sực nhớ ra là đã hẹn sẽ đưa em đi ăn chè. Giật mình vì xém tí nữa thì quên, tôi lập tức rút điện thoại ra gọi ngay cho Thúy, lúc đó là 8h kém. - *Tút, Tút* Alo em nghe nè Ryu! - Giờ em đang ở nhà hả? - Ừkm! thì tối nay em có đi đâu đâu! - Giờ anh chạy qua nhà em nhé! - Ok! Anh qua đi… em đợi. Tôi tức tốc mặc áo vào, ra lấy xe dắt ra ngoài. Vừa dắt ra ngoài cổng thì tiếng thằng Duy từ gác trên nhìn xuống gọi: - ĐKM! Thằng kia mày định đi đâu đó? - Tao đi đây chút! – tôi trả lời. - Đệt! Thằng Gin đang lùng sục mày đó! Muốn chết hả? - Biết rồi mày! không sao đâu! Haha… Nói rồi tôi đạp máy chạy thẳng bỏ lại tiếng gọi ơi ới ở phía sau. Đường từ gara đến nhà Thúy cũng khá xa, nếu đi tắt qua trung tâm thành phố thì rất dễ đụng đám thằng Gin. Nghĩ vậy nên tôi đành chạy dọc theo đường bờ biển. Hơi vắng nhưng ít nhất thì nó khá an toàn, hơn là thang thang trong thành phố. Với cả, nhà Thúy cũng nằm sát bờ biển mà. Quả đúng như tôi nghĩ, đi dọc theo bờ biển tôi đã đến được nhà Thúy an toàn mà không đụng phải bất kì thằng nào bên DT.Vừa đến nơi thì chả cần phải gọi gì, Thúy từ trên lầu nhìn xuống thấy tôi từ xa nên đã lon ton chạy ra mở cửa cho tôi vào. - Sao hôm nay anh nghỉ làm sớm vậy? Quán hôm nay nghỉ àh? – Thúy hỏi tôi. - Àh thì… Anh xin nghỉ để qua nhà em nè… - Trời đất! chi cực z chàng? - Nhớ em quá mà hêhê… - Sặc! anh cười dê quá! Chắc hông dám cho zdô nhà luôn quá! - Hông cho luôn hợ! – Tôi nhái lại giọng nói dễ thương của em bằng một giọng điệu kì cục – Hông cho thì anh trèo tường qua. - Điên! Dắt xe vô nhanh đi. - Hì… Bước vào nhà tôi lại ngay lập tức nhảy phốc lên bộ ghế salon êm ái ấy (Kết bộ ghế đó nhất trong nhà). Thúy chạy vào bếp bưng ra khay trà còn đang bốc khói nghi ngút cùng với mấy cái bánh cốm dẻo ra mời tôi. Em ngồi xuống cạnh tôi, rót trà ra và mời tôi một cách rất chi thục nữ. Mỉm cười và cầm lấy tách trà nếm thử một ngụm. Hương thơm của trà xộc lên hết cả mũi. Lưỡi thì cảm giác được hơi đăng đắng, cổ lại có cảm giác dịu ngọt rất khó tả. Vừa làm một ngụm đầu tiên là tôi đã nghiện luôn. Tôi 2 mắt tròn xoe ngạc nhiên rồi tu một hơi hết luôn tách trà nóng hổi. Thấy vậy Thúy xửng sốt lên tiếng: - Trời! anh không thấy nóng hả? - Có chứ! anh quên mất là nó còn nóng – Tôi đáp tỉnh bơ. - Sao mặt anh tỉnh vậy? - Anh đang gồng á em! Bỏng cmnr! – đến giờ tôi mới thè lưỡi ra thở phù phù. - Trời! - Mà công nhận trà em pha ngon ghê luôn! - Trà gừng mật ong á! Em thấy dạo này trời lạnh quá nên pha cho anh! Thúy bóc bánh cốm và đút cho tôi. Cảm thấy tình cảnh này hơi ngại ngùng nên tôi cầm lấy miếng bánh định tự ăn thì Thúy giật lại: “Để im! Aaaaa đi! Em thương”. “Sặc! chưa gì ẻm đã đòi làm má tôi sao ta?” Tôi đành há miệng ra để em đút bánh. Cảm giác có tay có chân lành lặn mà lại được đút tận miệng như vậy thực rất ngại… nhưng công nhận là rất phê. Tiếp sau đó tôi thì cứ ăn, em thì cứ ngồi bên cạnh phục vụ nhiệt tình. Chúng tôi chỉ nói chuyện bằng những từ ậm ừ vô nghĩa. Chả nói được câu nào liên quan với nhau cho ra hồn cả, vì cả 2 đứa đang cảm thấy rất xấu hổ. Chỉ biết ăn rồi đút rồi ăn rồi đút. Cả hai càng ngày càng trở nên luống cuống, ẻm nhét bánh cho tôi đến nghẹn, bắt uống trà đến nỗi sặc gần chết. Khi bánh đã hết, trà đã cạn thì Thúy mới chịu ngồi yên bên cạnh tôi, 2 tay đan lại vào nhau ngồi cúi gằm mặt xuống thẹn thùng. Tôi cũng chả biết phải nói gì! Càng suy nghĩ thì lại càng túng túng, Nói chuyện từ trước đạp chết từ sau chả ra làm sao. Lúc sáng bạo gan bao nhiêu thì bây giờ gan tôi tạo teo lại bấy nhiêu. Căn phòng yên lặng tới nổi nghe được cả tiếng tim thình thịch của cả 2 đứa. Một lúc sau cảm thấy mình phải làm gì đó nên tôi vòng tay qua định ôm thúy thì thúy bỗng đứng phắt dậy nói: - Àh… để… để em mở nhạc lên tí cho vui! Có mấy bài hay lắm. - Àh ừ… ! – Tôi quê độ rụt tay lại, mặt đỏ bừng bừng. Sau khi Thúy bật nhạc thì lại quay lại ngồi cạnh tôi nhưng lần này ẻm lại ngồi hơi xa một chút, chắc là vì ngại. Tôi giả vờ vươn vai để nhích lại gần em một chút, có lẽ ẻm biết thừa điều đó nên khẽ mỉm cười. Cảm giác cứ sến sền sệt thế nào ấy, y chang như trong mấy bộ phim tình cảm Hàn quốc. Thấy vậy nên tôi nghĩ rằng “tại sao mình lại tầm thường như vậy? mình là người đặc biệt kia mà, mình mà phải giống người ta àh?”. Nghĩ như vậy giường như tạo cho tôi thêm dũng khí, nhưng hơi quá lố. Tôi đưa tay chụp lấy vai Thúy kéo nằm xuống gối đầu lên đùi mình. Thoáng chút bất ngờ và bị tôi giữ lại trên đùi, mặt em đỏ bừng bừng lên. Thực sự là lúc này tôi đã muốn hôn em lắm rồi nhưng không biết phải làm sao, dũng khí vừa mới lên được một tí lại tụt xuống về 0. Lại im lặng, lại ngượng ngùng. Một bầu không khí hết sức kì cục. Thấy vẻ mặt bối rối của tôi thì em khẽ mỉm cười nhẹ, em lên tiếng: - Định làm gì em á chàng? Em la lên giờ á! - Àh ừ!… – tôi ấp úng, đầu óc quay cuồng. cứng họng chả biết phải nói gì. - Muốn dê em như hồi sáng nữa đúng hông? - Đâu có… tại…- vẫn còn ấp úng. - Em không cho đâu! Đừng có ham hố – ẻm đanh mặt lại làm tôi lạnh cả xương sống. - ừkm – Mặt tôi tiu ngỉu thất vọng. Thấy thế thì Thúy cười rồi ôm lấy cổ tôi chồm dậy rồi bất ngờ trao cho tôi một nụ hôn. Tôi thoáng trợn tròn mắt bất ngờ rồi cũng ôm chặt lấy em mà… “phiêu”. Nụ hôn diễn ra còn lâu hơn lúc sáng nữa. Tôi cố đưa lưỡi tách môi em ra ra tìm kiếm cái món cháo lưỡi “huyền thoại” mà giang hồ vẫn đồn đại là bổ dưỡng bậc nhất. Thúy cũng nhẹ nhàng đón nhận cái lưỡi tham lam của tôi. Tuy vậy nhưng nụ hôn vẫn còn vụng về lắm, nghiệp dư cả mà. grin emoticon Khi rời môi nhau ra, tôi áp trán của mình vào trán em, tôi hỏi em: - Sao em nói không cho anh hôn em nữa mà? - Em không cho anh hôn em nhưng… em hôn anh thì được… - Ớ! Thế thì có khác gì đâu? - Khác mà… - Khác chỗ nào? – Tôi ngây ngô - Em đã nói là khác mà, không cãi… - Sặc… ok ok… khác thì khác. Chúng tôi cười lên, ít nhất thì từ nãy đến giờ cũng nói được vài ba câu liên quan với nhau một chút xíu. Đó chính là cảm giác ngượng ngùng lúc mới yêu, lại là tình yêu đầu nữa nên bị như vậy cũng dễ hiểu.